Dịch: Muỗi
Biên: Cẩu ca.
Nhóm: Vạn Yên.
Nguồn: viptruyenfull.com
Cuộc chiến đấu bắt đầu, không gian cuồng loạn, khí tức kinh khủng ngay lập tức khuếch tán, trong hư không hình thành năm vòng chiến lớn.
Năm người này tuy rằng rất cuồng, nhưng quả thật là bọn họ cũng có tư cách để có thể ngông cuồng kiêu ngạo, năm người này đều là cảnh giới Huyền Vũ cảnh tầng năm. Nhất là người vừa mới nói kia, y đã là Huyền Vũ cảnh tầng năm đại viên mãn, chỉ thiếu một chút nữa thôi là tiến vào Huyền Vũ cảnh tầng sáu, rất đáng sợ.
Bốn người kết thành một trận nhưng cũng không thể nào áp chế nổi y, phải có thêm bốn nữ tử khác tiếp ứng, hợp tám người làm một, đem hai trận pháp dung hợp lại làm một mới có thể hoàn toàn khống chế được đối phương.
Những thiếu nữ này thật đáng sợ, kết hợp thành trận pháp, dựa vào sự phối hợp vô cùng tinh diệu lại có thể phát huy ra được uy lực như thế, có thể toàn diện ngăn chặn cả năm vị cường giả Huyền Vũ cảnh tầng năm.
Cái tên Nguyệt Mộng Hà quả thật danh bất hư truyền, mười tám năm qua nàng đã không uổng công bồi dưỡng cho những thiếu nữ này, riêng việc này cũng đủ để cho nàng làm rung chuyển một phương rồi.
Mà hiện giờ, cỗ thế lực này đã giao vào trong tay của Lâm Phong, khiến cho Lâm Phong như hổ mọc thêm cánh.
- Cũng không biết được những thiếu nữ này từ đâu mà đến, không cần nói đến trận pháp, bản thân thiên phú trên người của các nàng cũng đều rất kinh khủng.
Rất nhiều người nghĩ đến, những người thiếu nữ này đang còn rất trẻ tuổi, tối đa cũng chưa quá hai mươi.
Đám người này cũng không biết những thiếu nữ này thiên phú không hề kém, nhưng điều quan trọng là các nàng vẫn duy trì được một tấm lòng son, rất ít tiếp xúc với sự hỗn tạp ở bên ngoài, chỉ có một lòng tu luyện, đó là nghe sư tôn nói như vậy.
Mà ở trong võ tu, có hai loại tu luyện có tốc độ nhanh nhất không thể nghi ngờ, đó là một loại tinh thuần như trẻ sơ sinh, ngoại trừ tu luyện ra thì không hay biết gì nữa, loại này đem toàn bộ tâm tư vào việc tu luyện, toàn tâm toàn ý, không suy nghĩ đến bất kỳ chuyện gì khác.
Còn có một loại người, đó là cố chấp, có yêu cầu rất hà khắc đối với chính bản thân mình, thậm chí là ngược đãi bản thân. Bọn họ đúng là khát vọng võ đạo, không tiếc một thứ gì, dùng tất cả tâm trí để tu luyện, bọn họ đơn thuần chỉ là vì võ đạo, có thể không ngừng đi tìm người để khiêu chiến, cũng có thể luôn luôn không ngừng giết chóc. Mặc dù là đối phương đối với họ không oán không thù, nhưng loại người này có thiên phú tu luyện rất đáng sợ.
Hai loại người cực đoan này có tốc độ tu luyện nhanh nhất, mà những thiếu nữ này là một trong hai loại cực đoan trên, tấm lòng như trẻ sơ sinh, mặc dù là có thể không thể duy trì tuyệt đối tính thuần khiết, nhưng ít ra cũng là sạch sẽ hơn so với rất nhiều người.
Mà Lâm Phong cùng loại với loại cực đoan thứ hai, đối với mình thì vô cùng hà khắc, đối với võ đạo gần như là cố chấp, chỉ có điều còn không làm được cái loại cực đoan cuồng ma kia.
Tiếng vang ầm ầm không ngừng truyền ra, không gian càng ngày càng cuồng bạo, Đoàn Thiên Lang nhìn chiến cuộc trong hư không, trong lòng càng ngày càng cảm thấy bất an.
Năm người, năm vị cường giả Huyền Vũ cảnh tầng năm không ngờ đã bị áp chế toàn bộ, nếu hiện tại mà Lâm Phong muốn giết gã thì cũng đã có thể ra tay rồi, gã làm sao mà có thể không sợ.
Lâm Phong liếc nhìn Đoàn Thiên Lang, khiến cho thần sắc gã lập tức cứng đờ, gần như khí lạnh lan tràn trong cả người, cỗ hàn ý này lạnh quá, cái lạnh nhập cả vào trong lòng của gã.
- Phế vật.
Trong miệng của Lâm Phong thốt ra một thanh âm lạnh lùng, giờ phút này ánh mắt của Lâm Phong cực kỳ miệt thị.
Vừa rồi, Đoàn Thiên Lang ỷ vào năm vị cường giả kia, không coi ai ra gì, coi rẻ Lâm Phong, nói ra những lời nói ngông cuồng, nhưng hiện tại, năm vị cường giả này đang bị áp chế, gã lập tức lại sợ hãi, theo như Lâm Phong nói, Đoàn Thiên Lang chính là một thứ rác rưởi, ngày xưa Lâm Phong thù hận Đoàn Thiên Lang, bây giờ thì chỉ còn lại sự miệt thị khinh bỉ.
Trước kia, Đoàn Thiên Lang ở trước mặt Lâm Phong là đại nhân vật, cao cao tại thượng, hiện tại, gã ở trong mắt Lâm Phong chỉ là rác rưởi, thay đổi trái ngược này khiến cho Đoàn Thiên Lang ngoài sự sợ hãi còn có một tâm tình khó nói nên lời, gã đường đường là một Thiên Lang Vương cũng chỉ có thể cảm thán mà than một tiếng rằng, thế sự vô thường.
Lâm Phong chỉ liếc mắt nhìn Đoàn Thiên Lang một cái, sau đó lại quay lại quan sát cuốc chiến, năm người này đều là khí vũ hồn, sử dụng lợi khí làm vũ khí.
Bọn họ đều mạnh mẽ phi thường, không có một người nào có thể gọi là yếu, Lâm Phong càng ngày lại càng tò mò, phía sau bọn họ rốt cuộc là ai?
- Ta không tin khi đối diện với cái chết mà các ngươi còn có thể duy trì được cái loại thản nhiên này.
Trong lòng Lâm Phong lạnh lùng, một cỗ ý sát phạt trên người bùng ra, cỗ sát phạt này rất đáng sợ, khiến cho không gian bên dưới thân thể của rất nhiều người đều cứng đờ.
Ánh mắt của hắn đặt vào trên người một trong năm tên Huyền Vũ cảnh tầng năm kia, một đạo hàn quang vô cùng sắc bén xuất hiện, đạo hàn quang này lộ ra vẻ hắc ám, mang theo khí chết chóc, hủy diệt, lộ ra ý chí kiếm đạo.
- Giết!
Trong miệng thốt ra một tiếng vô cùng rét lạnh, thân thể của Lâm Phong rung động như làn gió, lao tới một trong năm cường giả Huyền Vũ cảnh tầng năm kia.
Bốn người đang vây khốn kẻ đó ngay lập tức cảm ứng được Lâm Phong lao đến, đồng thời công kích đối phương, áp bách đối phương vào một vị trí trong không gian, ngay đến một cử động nhỏ cũng không được, rồi lập tức, thân thể của các nàng phiêu động về bốn góc nhường lại không gian cho Lâm Phong, sự phối hợp tinh diệu này khiến cho người ta ngạc nhiên thán phục.
Người kia lập tức vận chuyển chân nguyên, tuy nhiên một cỗ sát khí đáng sợ khiến cho lông mày của gã cau lại.
Lập tức một đạo ảo ảnh lóe ra, gã vừa oanh diệt những trói buộc của các thiếu nữ thì một đôi đồng tử tối đen lạnh như băng hiện ra ngay ở trước mặt gã, gần trong gang tấc.
Một lưỡi kiếm mang đầy ý chí kiếm đạo đặt ngay ở cổ gã, dường như là chỉ cần đâm tới là có thể cắt đứt lìa cổ họng của gã.
- Ực ực!
Nuốt từng ngụm nước bọt, gã chỉ cảm thấy yết hầu khô khốc, trong mắt lộ ra một vẻ vô cùng sợ hãi.
Lúc này, chỉ cần Lâm Phong muốn là có thể trong nháy mắt lấy đi mạng của gã, một thân tu vi hóa thành bụi đất, mạng cũng không còn còn nói gì tới tu vi.
- Nói cho ta biết ngươi là người của ai?
- Ta cho ngươi biết, ngươi có thể tha cho ta không?
Người này cũng mở miệng hỏi, lòng ham sống đã chiến thắng những chấp niệm trong lòng, nói cho Lâm Phong biết thì cũng chẳng sao, đằng nào Lâm Phong cũng sẽ chết.
- Ta không có hứng thú với mạng của ngươi.
Lâm Phong lạnh lùng nói, khiến cho trong mắt người này lộ ra một tia hy vọng, tu vi gã đã đạt đến Huyền Vũ cảnh tầng năm, ở trong toàn bộ Tuyết Nguyệt quốc này mạnh hơn gã thì cũng chỉ có được đến mấy chục người mà thôi, sẽ không thể có được đến một trăm, nếu cứ chết một cách vô nghĩa như vậy thật là không đáng.
- Ta muốn chính miệng của ngươi phải nói, nếu ta cho ngươi biết thân phận của ta, ngươi sẽ tha cho ta.
Người kia có vẻ không hoàn toàn tin tưởng Lâm Phong nên lại nói.
- Chỉ cần là sự thật để cho ta có thể tin, ta sẽ không giết ngươi.
Lâm Phong cam kết.
- Được.
Người kia gật gật đầu, gã mở miệng ra, tuy nhiên lời nói còn chưa kịp thốt ra thì chợt nghe từ phía xa xa một thanh âm truyền đến.
- Không cần phải hỏi gã, ta sẽ nói cho ngươi biết bọn chúng là ai.
Một giọng nói từ xa xa truyền đến, ánh mắt của tất cả mọi người đều dõi về phía đó.
Họ thấy ở đó một người mặc Tuyết Long bào cất bước trong hư không, Tuyết Long bào trên thân uy nghiêm vô cùng, vừa thấy liền có thể biết ngay là thân phận và địa vị cao quý.
Điều gây cho Lâm Phong phải chú ý là diện mạo người này, khiến cho Lâm Phong có cảm giác mấy phần quen thuộc.
- Xà Quỳnh!
Trong đầu của Lâm Phong hiện lên hình dáng một người, người này và Xà Quỳnh có vài phần giống nhau.
Kẻ đang bị Lâm Phong bức hiếp vừa nhìn thấy người nọ xuất hiện thì dường như rất là sợ hãi, mà bốn người đang bị áp chế thì lại tỏ ra rất vui vẻ, thống lĩnh đại nhân tới rồi.
Thống lĩnh của bọn họ không phải là cườn giả bình thường của Tuyết Nguyệt quốc, những cường giả bình thường ở trước mặt thống lĩnh đều phải cung kính cúi đầu xưng thần, thậm chí ngay cả cơ hội xưng thần cũng không có.
- Bây giờ, ngươi biết ta là ai rồi chứ, cả lý do vì sao ta lại phải giết ngươi?
Người này nhìn chòng chọc Lâm Phong, nói.
- Xà Quỳnh?
Lâm Phong hỏi.
- Đúng, Xà Quỳnh là con ta, nhưng ngươi đã giết nó.
Người này lạnh lùng nói, giọng nói bình tĩnh nhưng trong giọng nói lại ẩn chứa rất nhiều sát khí.
- Xà Quỳnh đáng chết.
Lâm Phong lạnh lùng đáp lại, Xà Quỳnh không những muốn giết hắn lại còn đùa giỡn Mộng Tình, làm sao Lâm Phong có thể không giết gã.
- Nó đáng chết, còn ngươi thì đáng chết một vạn lần.
Trong ánh mắt người này lóe ra một đạo ánh sáng sắc bén, đáng sợ.