Dịch: Muỗi
Biên: Cẩu ca.
Nhóm: Vạn Yên.
Nguồn: viptruyenfull.com
Tới nơi dưới vách đá một ngàn thước, Lâm Phong lấy tay gõ vào vách núi, lập tức tiếng ầm ầm truyền ra, vách núi mở ra, nơi này chính là cửa động Lâm Phong đã từng bước vào.
Cùng Kỳ hiện lên vẻ nghi hoặc, ở thung lũng dưới vách đá này vẫn còn ẩn giấu một động phủ, giống như có bí mật gì.
- Chúng ta vào thôi.
Lâm Phong thấp giọng nói, Cùng Kỳ gầm nhẹ một tiếng, lập tức thu cánh chim, bước vào trong động phủ. Lập tức một tòa cổ điện phong cách, hơi thở cổ xưa hiện ra trước mắt.
Tường đá khắc long phụng, cột đá thật lớn chống đỡ cổ điện, phía trên còn điêu khắc một vài hoa văn yêu thú hung bạo.
Cùng Kỳ gào rú, nhìn chằm chằm một bức hoa văn yêu thú trong đó. Theo ánh mắt Cùng Kỳ nhìn qua, Lâm Phong phát hiện, hoa văn kia rõ ràng là một hung thú Cùng Kỳ, cánh chim thanh xích mở ra, che khuất bầu trời, hống hách hung hăng tràn đầy sát khí, bộ lông toàn thân dựng đứng trông vô cùng đáng sợ, dường như cơ thể đó đánh lên thân người cũng đủ để lấy mạng người ta.
- Đây mới thực sự là hung thú thượng cổ, uy nghiêm, bá đạo.
Trong lòng Lâm Phong nói nhỏ, bên cạnh hắn, Cùng Kỳ tuy rằng rất lợi hại, nhưng so với khí thế hung thú thượng cổ khắc trên đó thì còn kém rất nhiều.
- Yêu thú được điêu khắc ở đây đều là yêu thú phi thường cường đại, ngay cả Cùng Kỳ cũng cảm nhận được uy nghiêm của hung thú thượng cổ, có thế thấy được tiền bối xây dựng nên cổ điện này là hạng người tuyệt cường.
Lâm Phong nhìn những hoa văn yêu thú này, nếu không gặp qua những yêu thú hùng mạnh này thì không có khả năng khắc ra hoa văn yêu thú có khí chất như vậy, dường như một con thú thực sự.
Lâm Phong đi lại ở trong cổ điện, nhìn ngọn đèn cô độc, dường như mãi mãi không tắt, trong lòng sinh ra một cảm xúc nhè nhẹ khác. Không biết cao nhân tiền bối này có giống tôn giả trong cấm địa Tử Kim Sơn, tĩnh mịch mà chết, cổ điện này có phải phần mộ của cường giả không?
Tuy nhiên, ý tưởng này chỉ ở trong đầu Lâm Phong, dừng lại một lát, ngay sau đó, hắn và Cùng Kỳ liền đi tới trước cửa tòa điện lần trước không có mở ra.
Cửa bằng vàng, hai trụ lớn chọc trời ở nơi đó, nguy nga đồ sộ. Lần này, Lâm Phong cố ý đến Vân Hải sơn mạch là muốn nhìn xem hôm nay, hắn có thể mở ra cửa kim bích này hay không. Chỉ cần mở cánh cửa này ra, có lẽ rất nhiều việc không biết đáp án sẽ được giải đáp.
Cổ điện trong thung lũng phía sau Vân Hải sơn mạch nấp trong Vân Hải Tông này rốt cuộc cất dấu cái gì.
- Cùng Kỳ, ngươi thử xem có thể đánh mở cánh cửa này hay không.
Lâm Phong hướng hung thú Cùng Kỳ nói, bây giờ Cùng Kỳ tuy là Huyền yêu cấp hai, nhưng rất nhiều yêu thú trời sinh có lực lượng đáng sợ. Tốc độ của Cùng Kỳ cực kỳ nhanh, khi toàn lực tấn công, lực lượng sẽ rất mạnh.
- Rống....
Cùng Kỳ gầm nhẹ, bước chân chậm rãi lui về phía sau, một đôi cánh chim thật lớn mở ra trong cổ điện, chậm rãi đập, cặp con ngươi hung bạo mang theo vẻ băng lãnh, gắt gao nhìn chằm chằm cửa lớn.
- Rống!
Theo tiếng gầm của Cùng Kỳ, cánh chim thật lớn bắt đầu động, Cùng Kỳ hóa thành một ảo ảnh, ngay lập tức vọt tới hung hăng va chạm vào cánh cửa bằng vàng.
- Ầm ầm!
Thanh âm trầm, nặng, quanh quẩn trong cổ điện, kéo dài không thôi, nhưng cánh cửa vẫn đứng vững như trước, bất động như núi, không có chút lay động.
Cánh chim run lên, Cùng Kỳ lui về chỗ cũ, móng vuốt sắc bén không ngừng cào trên mặt đất, đôi con ngươi vẫn nhìn chằm chằm cửa kim bích, dường như cực kỳ không cam lòng.
- Cùng Kỳ này lại có tính cố chấp như người, Huyền yêu hiểu rõ tính người, gần giống như người, mà sau khi biến hóa thành Thiên yêu thì không có gì khác biệt với người bình thường.
Lâm Phong nhìn sự không cam lòng trong mắt Cùng Kỳ mà thầm nghĩ, Cùng Kỳ lại một lần nữa xông tới cửa lớn, nhanh hơn, mạnh hơn so với vừa rồi.
- Ông...ô...ô...n...g
Một tiếng vang chấn động quanh quẩn trong cổ điện, thân thể Cùng Kỳ lại bị bắn ngược trở lại, lăn lộn trên mặt đất, trên đầu còn có một dòng máu tươi.
Lực lượng va chạm càng cường đại thì phản lực càng mạnh, Cùng Kỳ không mở được cánh cửa này này.
Cùng Kỳ đứng lên, lại gầm nhẹ, vẫn không cam lòng, hoàn toàn không có để ý đến vết thương trên người.
- Ta tới thử xem.
Lâm Phong nói, Cùng Kỳ liếc nhìn qua Lâm Phong một cái, lập tức gật cái đầu thật lớn, lui sang một bên, xem Lâm Phong có thể mở cái cánh cửa này không.
Ánh mắt nhìn chằm chằm cửa lớn, Lâm Phong thở sâu, giải quyết việc trong Hoàng thành xong một ít, lòng của hắn đã thanh thản thêm vài phần, lúc này mới cố ý một mình tới đây, hắn không muốn để người khác biết sự tồn tại của cổ điện. Dù sao ngày xưa Bắc lão đã nói, Nam Cung Lăng, tông chủ Vân Hải Tông năm đó còn không được biết sự tồn tại của cổ điện, chỉ có người thủ hộ tông môn mới biết được.
Nếu có thể mở ra cánh cửa này ra, nhìn thấy sự vật bên trong, tự nhiên là tốt nhất, bây giờ đánh không được, vậy thì chờ sau này thực lực cường đại lại đến.
Tay áo tung bay, chân nguyên trên người Lâm Phong mạnh mẽ tỏa ra, lượn lờ trên nắm tay của hắn, kình phong gào thét trong không gian yên lặng.
- Ha!
Lâm Phong quát một tiếng, thân thể hóa thành ảo ảnh, nháy mắt vọt tới trước cửa.
- Oanh!
Một tiếng vang rung động quanh quẩn trong hư không, quả đấm của Lâm Phong ngừng lại trên cửa lớn, một cỗ lực cường đại từ nắm đấm truyền ra, cỗ chấn động này khiến chân Lâm Phong run lên.
- Dường như có một cỗ chấn động.
Lâm Phong thầm nghĩ, thân thể lại lần nữa như gió lướt về phía trước, lại là một quyền đánh trên cửa lớn, một quyền này mạnh hơn so với quyền trước.
- Ông.....ô...ô...n....g
Lực phản càng mạnh truyền đến, Lâm Phong chỉ cảm thấy trầy da tróc thịt, rất đau.
Công kích là như thế, ngươi dùng lực đạo càng mạnh bao nhiêu, nếu như không thể phá nát vật trước mắt, vậy phản lực phải thừa nhận sẽ càng mạnh bấy nhiêu.
Hơn nữa, Lâm Phong rõ ràng cảm nhận được từ trong cửa kim bích truyền ra kình lực ngầm cường đại, không ngừng tràn vào trong thân thể hắn, khiến Lâm Phong không thể không lui lại.
- Lực lượng của ta càng mạnh thì phản lực càng mạnh, kình lực ngầm này cũng càng mạnh.
Lâm Phong nhìn chằm chằm cánh cửa, nhưng trong mắt lại hiện lên vẻ đăm chiêu, dường như bắt được cái gì, lại đoán mãi không ra.
- Loại cảm giác này?
Lâm Phong nhớ lại trong đầu, linh cảm chợt hiện lên rồi biến mất, thật kỳ diệu, thời điểm sắp nghĩ ra lại biến mất.
- Lại thử một lần nữa.
Lúc này Lâm Phong không có bất kỳ sự chuẩn bị nào, trực tiếp chính là một quyền bá đạo đánh tới, phát ra tiếng vọng ầm ầm. Vô dụng, vẫn là không được.
- Ám kình.
Con ngươi Lâm Phong hơi hơi sáng lên, trong lúc đó, linh cảm chợt hiện rồi biến mất kia rõ ràng dâng lên.
- Thì ra là thế.
Lâm Phong nở nụ cười, thời điểm đang công kích, lực công kích và phản lực ngươi phải thừa nhận là cường đại như nhau, nhưng nếu trong lực tồn tại ám kình, có thể đả thương người trong vô hình.
Vậy công kích của ngươi thì sao?
Nếu ngươi phát động công kích, thời điểm phản lực hùng mạnh đánh tới đột nhiên thả ra một ám kình đáng sợ, như vậy có thể tránh được phản lực, dùng lực đạo đáng sợ hơn hủy diệt tất cả.
Ám kình là lực lượng ẩn núp trong bóng tối, hành động bất ngờ, nháy mắt phát huy ra lực lượng hủy diệt khủng bố.
Nghĩ vậy, trong mắt Lâm Phong hiện lên một tia hàn quang sắc bén, ngay sau đó, thân thể hắn lại một lần nữa chuyển động.
- Oanh!
Lại một quyền bá đạo nữa đánh trên cánh cửa lớn, lực hủy diệt khủng bố truyền ra, phản lực vô cùng mãnh liệt lại một lần nữa xuất hiện, hơn nữa còn kèm theo một cỗ ám kình đáng sợ.
Nhưng vào lúc này, ngay khi cỗ lực âm thầm sinh ra, bên trong một quyền của Lâm Phong sinh ra một kiếm, ý sát phạt ngút trời.
Lúc này lực sát phạt đáng sợ không gặp phải lực lượng trở ngại, hoàn toàn đánh lên cửa kim bích.
- Răng rắc!
Một thanh âm nhỏ truyền tới, thân thể của Lâm Phong ngay lập tức lui lại, sau khi tạo ra ám kình sát phạt lập tức lui ra, cực kỳ quyết đoán.
Lâm Phong lùi về phía sau, nhìn cánh cửa bằng vàng, khóe miệng lộ ra nụ cười, chỉ thấy trên cánh cửa xuất hiện vài cái rãnh nhỏ, tuy rằng còn chưa đủ để khiến cửa vỡ vụn hoàn toàn, nhưng như vậy đã đủ rồi, công kích thêm vài lần, không tin không mở được.