Tuyệt Thế Vũ Thần ( Dịch Full )

Chương 519 - Đoạt Nữ Nhân

Đoạt Nữ Nhân Đoạt Nữ Nhân viptruyenfull.com

Dịch: Muỗi

Biên: Cẩu ca.

Nhóm: Vạn Yên.

Nguồn: viptruyenfull.com

Sắc mặt Nguyệt Thiên Thần âm trầm khó coi, gã gắt gao nhìn Lâm Phong, chỉ một tiếng quát của Lâm Phong mà gã đã sợ tới mức hạ tay xuống, điều này khiến cho gã thật xấu hổ, mất mặt trước người khác.

Còn Lâm Phong thì bình tĩnh thu hồi sát khí, hắn nhìn về phía Nguyệt Thiên Thần, trong ánh mắt mang theo nồng đậm ý châm chọc.

- Nói ngươi yếu đuối vô năng quả thật không sai, một loại phế vật.

Sắc mặt Nguyệt Thiên Thần càng thêm khó coi nhưng không có cách nào mở miệng phản bác được, gã có tư cách gì mà phản bác Lâm Phong.

- Lâm Phong, ngươi thích làm nhục Nguyệt Thiên Thần lắm sao?

Nguyệt Thiên Mệnh ngồi ở bên cạnh Nguyệt Thiên Thần, cuối cùng cũng liếc mắt nhìn Lâm Phong, mở miệng hỏi.

- Hãy phân biệt cho rõ ràng, ai là người làm nhục ai trước, ta làm nhục gã hay là gã tự rước lấy nhục?

Lâm Phong đáp lại:

- So với ta thì gã lớn tuổi hơn, nhưng một chút dũng khí chống đối ta cũng không có, một loại rác rưởi như vậy lại dám nói ta là dân đen, đúng là không biết xấu hổ, người như thế mà cũng có tư cách ngồi ở chỗ này, tự xưng là người của Nguyệt gia, quả thật là làm cho Nguyệt gia mất mặt.

Lí luận của Lâm Phong quá sắc bén khiến cho Nguyệt Thiên Mệnh và Nguyệt Thiên Thần đều cứng họng không thể nào trả lời được. Nguyệt Thiên Thần lớn tuổi hơn Lâm Phong nhưng lại không có bất kỳ một cái gì có thể so sánh với hắn, tu vi thì lại kém Lâm Phong nhiểu lắm, vậy mà lại vẫn dám nói lời làm nhục Lâm Phong, nếu không phải gã đã tự rước lấy nhục thì còn nói thế nào.

- Măc dù là như vậy, nhưng ta vẫn có một chuyện cần trình bày, ta cùng với Hân Diệp quả thật là có hôn ước, hai người các ngươi thân cận quá sẽ không tốt, nó sẽ tổn hại danh dự của Hân Diệp.

Nguyệt Thiên Mệnh lên tiếng nói một lần nữa, khiến cho sắc mặt của Lâm Phong trầm xuống:

- Ai thừa nhận ngươi và Hân Diệp có hôn ước, là Hân Diệp sao? Hay là chỉ có một bên Nguyệt gia các ngươi nói như vậy thôi.

- Tối nay ta đến hoàng cung là vì chuyện này, đó là cầu hôn với hoàng thất.

Ánh mắt Nguyệt Thiên Mệnh và ánh mắt Lâm Phong va chạm nhau, không có một chút nhường nhịn, y tới đây là vì hôn sự.

Trong mắt Lâm Phong lộ ra một tia sáng lạnh người, hắn nói:

- Chỉ bằng ngươi lại đòi cầu hôn, cầu hôn với ai?

- Đương nhiên không phải một mình ta, hiện giờ quân vương bế quan rất ít gặp người ngoài, Thái tử điện hạ bế quan không để ý đến việc khác. nhị hoàng tử và công chúa Hân Diệp là anh em ruột, huynh trưởng cũng như cha, ta tới đây chính là trình bày với nhị hoàng tử điện hạ, ông nội của ta là gia chủ Nguyệt gia sẽ đích thân đến nói việc này, hơn nữa là ngay tối hôm nay.

Nguyệt Thiên Mệnh chậm rãi nói khiến cho Lâm Phong kinh hãi, lập tức nhìn lại hướng Đoàn Vô Nhai.

Xem ra Đoàn Vô Nhai để cho Lâm Phong đưa Hân Diệp đến là đã có thâm ý rồi, đúng là có liên quan đến chuyện tối hôm nay, gia chủ Nguyệt gia Nguyệt Thanh Sơn tối nay đến hoàng cung cầu hôn, cầu hôn công chúa Đoàn Hân Diệp cho Nguyệt Thiên Mệnh.

Đoàn Vô Nhai có đáp ứng việc hôn sự này không?

- Nếu Hân Diệp không đồng ý thì không ai có thể miễn cưỡng.

Lâm Phong khẳng định một câu.

- Ta không thể nào đồng ý việc hôn sự này, hoàng huynh của ta cũng sẽ không đồng ý.

Đoàn Hân Diệp cất lời, ánh mắt hướng về phía Đoàn Vô Nhai mang theo đầy vẻ hy vọng.

Nàng đương nhiên là có biết đến hôn ước giữa hoàng thất và Nguyệt gia, nhưng hiện giờ, trong nội tâm của nàng chỉ có một người, đó là Lâm Phong, sao nàng có thể đáp ứng được hôn ước này, bất kể như thế nào cũng không thể đáp ứng, mặc dù là hoàng thất có đáp ứng thì tự nàng sẽ không đồng ý.

- Công chúa điện hạ làm gì mà kiên quyết như thế, Thiên Mệnh từ nhỏ thiên phú tuyệt luân, lại đã trải qua bao đau khổ mới có oai danh ngày hôm nay, hiện tại đang đứng ở vị trí thứ hai trong bát đại công tử của Tuyết Nguyệt quốc, nó thật là xứng với công chúa, công chúa không tìm ra được người thứ hai đâu.

Một giọng nói phát ra từ xa dần dần đến gần, cuối cùng rơi vào trong giữa màng tai của mọi người.

Ở dưới Vô Nhai Sơn, một thân ảnh đang chậm rãi bước, mái tóc bạc trắng, rõ ràng đúng là gia chủ Nguyệt gia, Nguyệt Thanh Sơn.

Nguyệt Thanh Sơn vào đến Quan Tinh đình, trước hết là khẽ gật đầu với người đế quốc Long Sơn, sau đó lập tức vào đề:

- Nguyệt Thanh Sơn đã mạo muội quấy rầy, xin chớ trách móc.

- Không sao, nếu là ông có việc thì cứ tự nhiên, cứ xem như chúng ta không có mặt thì tốt hơn.

Nhược Lam Sơn giống như không để ý gì, thản nhiên nói.

Nguyệt Thanh Sơn khẽ gật đầu lập tức nhìn về phía Đoàn Vô Nhai.

- Điện hạ, hôn ước giữa Thiên Mệnh và công chúa Hân Diệp chính là do tổ tiên định ra, điện hạ có thể còn biết rõ hơn những người khác. Hơn nữa, điện hạ cũng biết, Nguyệt Thiên Mệnh là cháu ruột ta, kế thừa lực lượng huyết mạch của Nguyệt gia, có được huyết mạch vũ hồn, thiên phú dị bẩm. Thuở nhỏ khổ tu truy đuổi võ đạo, hiện tại đã hai mươi ba, chính là tuổi đón dâu. Mà công chúa điện hạ cũng vừa lúc trưởng thành, dung mạo đẹp tựa tiên nữ, Thiên Mệnh rất yêu thích nói lão nhân này đến hoàng cung cầu hôn, chỗ mạo muội này mong rằng điện hạ chớ trách. Mà Nguyệt Thanh Sơn ta cũng tin tưởng, điện hạ sẽ tuân thủ ngay hôn ước ngày xưa, lo chu toàn cho hôn lễ của công chúa và Thiên Mệnh.

Nguyệt Thanh Sơn chậm rãi trình bày, ông ta lấy ước hẹn của tổ tiên để chặn miệng Đoàn Vô Nhai khiến cho Đoàn Vô Nhai không có lý do gì cự tuyệt hôn ước này.

Ngẩng đầu lên, Đoàn Vô Nhai liếc mắt một cái nhìn Lâm Phong, ánh mắt lóe ra, lập tức y khẽ cười nói:

- Gia chủ Nguyệt gia, trước hết xin mời an vị, việc này chúng ta sẽ từ từ nói.

- Không cần, Nguyệt Thanh Sơn chỉ là tuân thủ ước hẹn trước đây của tổ tiên, hiện giờ điện hạ và công chúa đều tại đây, chỉ cần cho Nguyệt mỗ một lời khẳng định là xong, Nguyệt mỗ lập tức đi chuẩn bị hôn lễ cho công chúa.

Nguyệt Thanh Sơn đang dùng lời nói để bức bách, ông ta nhấn mạnh về hôn ước của tổ tiên giống như nói là việc này là đã định rồi, Đoàn Vô Nhai chỉ cần đáp ứng, nếu không đáp ứng là cãi lại lời của tổ tiên, trong mắt không có tổ tiên.

Những người ở đây đều không phải là những người tầm thường, tự nhiên có thể hiểu được thâm ý của Nguyệt Thanh Sơn, tất cả bọn họ đều nhìn Đoàn Vô Nhai, họ muốn xem Đoàn Vô Nhai trả lời như thế nào.

- Nguyệt tiền bối nói về hôn ước định trước, Vô Nhai tự nhiên không có ý kiến gì, chỉ cần hoàng muội của ta đồng ý, thì Nguyệt gia có thể đi chuẩn bị cho đại sự hôn lễ được rồi.

Đoàn Vô Nhai cười nhạt, y đúng là một người khéo đưa đẩy, đã trực tiếp đem sự tình đẩy sang trên người Đoàn Hân Diệp. Đoàn Vô Nhai thật đúng là thông minh, Nguyệt Thiên Mệnh lấy việc tổ tiên hẹn ước để thúc ép, y căn bản không dễ để cự tuyệt, nhưng nếu là đáp ứng thì xem như nể mặt Đoàn Hân Diệp, vậy thì Đoàn Hân Diệp sẽ tính thế nào, Lâm Phong sẽ tính thế nào?

Vì thế Đoàn Vô Nhai đem quyền lựa chọn đá cho Đoàn Hân Diệp, khiến cho chính nàng phải quyết định.

Kỳ thực thì đó căn bản là không cần phải hỏi, trong lòng Đoàn Hân Diệp đã có người khác rồi, làm sao nàng lại có thể đồng ý được.

Quả nhiên, ngay sau khi nghe được lời nói của Đoàn Vô Nhai, Nguyệt Thanh Sơn lại tiếp tục nói:

- Công chúa điện hạ tuổi còn trẻ, hôn ước đại sự bực này đương nhiên phải là do bề trên quyết định, điện hạ thân là hoàng huynh của công chúa, hoàn toàn có thể thay công chúa quyết định.

- Đây là việc quan hệ đến chung thân đại sự của công chúa, mặc dù là có ước hẹn của tổ tiên, nhưng không thể dựa vào đó để quyết định, vẫn như lời ta vừa nói, chỉ cần công chúa không cự tuyệt, ta tuyệt đối không có ý kiến.

Đoàn Vô Nhai tiếp tục từ chối, gã không trực tiếp đáp lời Nguyệt Thanh Sơn mà vẫn uyển chuyển như trước.

- Điện hạ nói như thế là có ý gì?

Nguyệt Thanh Sơn sẽ không thể nào đi hỏi Đoàn Hân Diệp, chỉ cần liếc mắt nhìn xem giờ này Đoàn Hân Diệp đang ngồi cùng với ai là ông ta hiểu được Đoàn Hân Diệp sẽ không đáp ứng Nguyệt Thiên Mệnh, nếu ông ta đi hỏi chẳng phải là tạo một lối thoát cho Đoàn Vô Nhai hay sao.

- Như thế nghĩa là cự tuyệt, ông nghe mà không hiểu sao?

Lúc này, Lâm Phong cất tiếng, một tiếng cạch nhỏ vang lên khi chén rượu bị hắn dằn mạnh lên mặt bàn, ánh mắt không hài lòng của hắn nhìn chằm chằm Nguyệt Thanh Sơn.

Nguyệt Thanh Sơn nói đúng ra là ông ngoại của hắn, là ông ngoại ruột.

Nguyệt Thanh Sơn đồng thời là ông nội của Nguyệt Thiên Mệnh.

Nhưng lúc này, Nguyệt Thanh Sơn lại đang giúp cháu nội của ông ta đoạt lấy nữ nhân của cháu ngoại, nghe thì có vẻ đúng là một câu chuyện hài nhưng sự thật thì lại đúng là như vậy.

- Hừ!

Nguyệt Thanh Sơn nhíu nhíu mày liếc nhìn Lâm Phong, vẻ không hài lòng nói:

- Nơi này không có chỗ cho ngươi nói chuyện.

- Người mà ông đang nói đây là nữ nhân tương lai của ta, đương nhiên ta phải nói. Ông hôm nay tới đây cầu hôn, bất cứ lúc nào ta cũng có thể mời mẹ của ta tới đây cầu hôn, đến lúc đó ta sợ ông biết giấu mặt vào đâu.

Lâm Phong bình thản thốt ra, nếu là Nguyệt Mộng Hà cũng tới cầu hôn, đến lúc đó Nguyệt Thanh Sơn và con gái ông ta tranh nhau con dâu, quả thật là khó chịu, tin đó mà truyền đi sẽ khiến cho người ta chê cười.

Đoàn Hân Diệp nghe lời nói của Lâm Phong hống hách nhưng nàng lại lộ ra một ý cười, Lâm Phong giờ phút này đã thừa nhận nàng là nữ nhân của hắn rồi.

- Nếu thật muốn tranh giành, ông cho cháu của mình đến tranh giành với ta, lấy thế đè người là vô dụng thôi.

Lâm Phong lại một lần nữa nói với giọng điệu châm chọc, nhất là hắn lại đặc biệt nhấn mạnh chữ cháu.

- Giỏi! Tốt lắm, quả nhiên không hổ là con của Mộng Hà.

Mái tóc Nguyệt Thanh Sơn phiêu động, nhìn không rõ là giận hay là vui, ông ta tiếp tục hỏi Đoàn Vô Nhai:

- Vô Nhai điện hạ, ta chỉ cần hỏi điện hạ một câu này thôi, ước hẹn này là của tổ tiên, điện hạ định thực hiện hay là định phớt lờ đi.

Bình Luận (0)
Comment