Dịch: Muỗi
Biên: Cẩu ca.
Nhóm: Vạn Yên.
Nguồn: viptruyenfull.com
Lâm Phong trợn mắt nhìn Lam Kiều, cô nàng này thật sự sợ thiên hạ không loạn mà.
Về phần hai người mới vũ nhục Lâm Phong nghe được lời Lam Kiều đều đưa mắt nhìn về phía này. Một người trong đó châm chọc nói:
- Kẻ lấy rượu Phần nguyên mà uống như nước, không phải ngu thì là gì? Không chết là may mắn lớn mạng rồi!
- Lâm Phong, ngươi nghe rõ chưa, người ta lại còn vũ nhục ngươi!
Lam Kiều lại cười nói.
Lâm Phong lắc đầu, lấy bình rượu rót cho mình thêm một chén, hắn không chút do dự mà uống cạn một hơi, trong miệng phát ra từng tiềng xì xì.
Khí tức đốt cháy đáng sợ tàn sát bừa bãi trong thân thể, làm cho hai luồng lực lượng trong người Lâm Phong lần nữa sôi trào, Lâm Phong rất hưởng thụ cảm giác này.
- Thoải mái!
Lâm Phong phun ra một hơi nóng bỏng, hắn hưởng thụ cảm giác lực lượng len lỏi trong cơ thể, để hắn cảm nhận rõ ràng, đồng thời lại tiếp tục rèn luyện kinh mạch thân thể, càng mạnh càng tốt.
Lam Kiều nhìn động tác của Lâm Phong thì không biết nói gì, người này quả thật không phải là người bình thường.
Lâm Phong nhìn thoáng qua chén ngọc trống không rồi, sau đó hắn liền nắm lấy bình rượu, dưới ánh mắt kinh ngạc của Lam Kiều, hắn trực tiếp dốc bình đổ toàn bộ rượu còn lại vào miệng.
- Ực ực…
Yết hầu Lâm Phong nhảy lên, trong nháy mắt đã đỏ hồng một mảnh. Khi Lâm Phong thả bình rượu xuống thì mặt hắn đã đỏ bừng tới mang tai.
Mà trong thân thể Lâm Phong, chân nguyên lực của phật ma lực hoàn toàn sôi trào, điên cuồng chạy chồm, dường như muốn đốt cháy cả thân thể Lâm Phong.
- Thoải mái!
Lâm Phong hét ra một câu, Lam Kiều ngồi đối diện liền cảm thấy một luồng hơi rượu nóng bỏng phả lên mặt, làm cho nàng cảm thấy hơi đau.
- Kẻ điên này!
Lam Kiều im lặng một trận, mà người trong phòng này đều sợ ngây người, kẻ này thật đáng sợ.
Hai người mới nhục mạ Lâm Phong đều cúi gằm đầu, không dám phóng rắm nữa. Nếu bọn họ uống như Lâm Phong vậy thì kinh mạch máu huyết sẽ không thừa nhận nổi, nhưng Lâm Phong lại rất hưởng thụ. Điều này không nghi ngờ gì đã chứng minh một vấn đề, thực lực tu vi Lâm Phong kinh khủng hơn bọn họ rất nhiều.
Hai người lặng lẽ đứng lên muốn rời khỏi phòng,tiếng bước chân rất nhẹ, không làm kinh động bất luận kẻ nào.
- Cộp!
Một tiếng nhỏ vang lên, là thanh âm bình rượu đ-ng lên mặt bàn gỗ, nhưng thanh âm này cũng làm cho tim hai người bịch bịch nhảy.
- Đứng đó!
Một giọng nói lạnh lùng truyền vào trong tai hai người làm cho chúng giật mình, đây là giọng nói của Lâm Phong.
- Trở lại chỗ ngồi!
Lâm Phong lại nói tiếp, sắc mặt hai người liền cứng đờ. Hai người không rời đi mà trở lại chỗ ngồi của mình, lần nữa ngồi xuống.
- Ngay cả xin lỗi cũng không nói một câu mà rời đi rồi sao?
Lâm Phong chậm rãi quay đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn hai người.
Lần đầu tiên cũng thôi đi, hắn không phải kẻ nhiều chuyện, nhưng đối phương không xin lỗi cũng không sao. Nhưng sau khi Lam Kiều lên tiếng, vậy mà hai người lại còn vũ nhục, thật coi hắn không biết giận sao!
- Người không biết không có tội, các hạ cần gì phải trách cứ. Hai người chúng ta cũng không phải cố ý, chỉ là muốn nhắc nhở các hạ, rượu Phần Nguyên không phải thưởng thức như vậy.
Một người trong đó khéo léo nói, Lâm Phong cười lạnh, hắn cũng phục miệng lưỡi của đối phương.
- Vậy thì thật là tốt, hiện tại các ngươi có thể chỉ bảo ta đi!
Lâm Phong lạnh lùng nói.
- Nào dám! Phương thức phẩm rượu của các hạ là đúng, là hai người chúng ta sai lầm rồi!
Người nọ lại nói tiếp.
- Ừ!
Lâm Phong gật đầu:
- Đã vậy, vậy thì hai người các ngươi cũng uống một bình đi, uống giống như ta vậy.
- …
Lời của Lâm Phong làm cho hai người ngây ngốc, uống như Lâm Phong lúc trước?
Sắc mắt cứng ngắc không ngừng biến đổi, hai người tiến thối lưỡng nan, không biết làm sao.
- Nhanh một chút, ta cũng không có nhiều thời gian đâu.
Lâm Phong trợn mắt lên, một luồng sát khí lạnh băng đột nhiên phủ xuống hai người. Nhất thời, hai người liền cảm giác như rơi vào trong địa ngục.
Sát ý thật đáng sợ, thực lực Lâm Phong mạnh mẽ hơn bọn họ nhiều lắm, trong nháy mắt có thể giết chết hai người.
Những người khác cũng cảm nhận được sát ý trên người Lâm Phong, tất cả đều thầm cảm thấy may mắn, còn may là mình không lên tiếng vũ nhục Lâm Phong. Kẻ này có thực lực mạnh như vậy, sao lại không tiếp tục đi lên mà lại ngồi ở tầng thứ sáu.
Nhưng mà nhìn bộ dáng của hắn thì hình như mới tới Thiên Hành Cung lần đầu.
Rốt cục, dưới áp bách sát khí của Lâm Phong, hai người kia chia nhau bỏ một viên nguyên thạch thượng phẩm vào trong chỗ lõm, chỉ trong chốc lát liền có hai bình rượu Phần Nguyên đưa ra, hai tên này hơi run rẩy cầm lấy hai bình rượu.
- Uống đi!
Lâm Phong quát lạnh một tiếng, sát khí lại phóng ra, hai người cầm bình rượu, há miệng dốc xuống, trực tiếp uống hết bình rượu mạnh.
- Ah..
Một tiếng gào thét vang lên, một người trong đó che ngực, cảm nhận như có hỏa diễm đang thiêu đốt trong lòng mình, muốn đốt cháy kinh mạch trong cơ thể.
- Phì…
Một người khác thì trực tiếp phun ra một ngụm máu tười, sắc mặt đỏ như máu.
Lâm Phong lạnh lùng nhìn hai người, trong lòng cũng kinh hãi. Rượu Phần Nguyên này thật đáng sợ, chỉ một bình rượu nhỏ, vậy mà làm cho cường giả Huyền Vũ cảnh tầng một cũng không chịu nổi.
- Lâm Phong, chúng ta lên tầng chín đi, nơi đó mới có quỳnh tương ngọc dịch chân chính.
Lam Kiều cười nói với Lâm Phong, Lâm Phong liếc nàng một cái, Thiên Hành Cung tầng chín, chỉ có người có tu vi Huyền Vũ cảnh tầng bốn mới được vào. Tu vi bây giờ của hắn mới Huyền Vũ cảnh tầng ba, còn không đủ điều kiện.
- Trong Thiên Hành Cung này không cứng nhắc chỉ nhìn tu vi không nhìn chiến lực đâu. Chỉ cần thông qua thủ vệ của bọn họ thì đương nhiên có thể đi lên.
Lam Kiều cười cười, ngay sau đó, nàng đột nhiên động, cả người như một con thải điệp bay múa mà lướt về phía cầu thang, tốc độ nhanh vô cùng.
- Đi!
Lam Kiều khẽ nói một tiếng, Lâm Phong cũng đứng lên, theo hướng cầu thang mà đi.
- Đứng lại!
Một tiếng quát truyền ra, lập tức phía sau Lam Kiều có một người đuổi theo.
- Nữ nhân này!
Lâm Phong cạn lời, Lam Kiều vừa đột phá Huyền Vũ cảnh không lâu, tu vi mới là Huyền Vũ cảnh tầng một, đáng lẽ chỉ có thể ở tại tầng này, vậy mà nàng lại muốn lên tới tầng chín.
Lâm Phong nhanh chóng đuổi theo, chớp mắt đã ra khỏi tầng này.
- Tầng thứ chín!
Những người trong tầng sáu bàn tán với nhau, nghe ý trong lời của cô nàng thì thanh niên kia có chiến lực đủ để sánh với Huyền Vũ cảnh tầng bốn, cái này thật là đáng thán phục.
Trên cầu thang của tửu lâu, Lam Kiều liên tục xông qua cầu thang tầng bảy, rồi lại tầng tám, lần nào cũng có thủ vệ chạy ra ngăn cản nhưng đều bị Lam Kiều lẻn qua.
- Lâm Phong nhanh lên.
Lam Kiều hô lên, bước lên cầu thang dẫn lên tầng chín, tuy nhiên lần này nàng phải thành thật đứng lại, không lẻn qua được.
Trước mặt Lam Kiều có một lão già, lão là thủ vệ của tầng cuối cùng, sau lưng nàng có hai người, chính là thủ vệ tầng bảy và tầng tám, ánh mắt hai người nhìn Lam Kiều có chút bất thiện, nữ tử này thật to gan, dám chạy loạn trong Thiên Hành cung.
- Quay lại cho ta!
Lão già gầm lên, tung một chưởng đẩy lui Lam Kiều.
Lam Kiều nhanh chóng thối lui nhưng chưởng lực vẫn đi xẹt qua người, khóe miệng nàng có một tia máu.
Thủ vệ tầng chín có tu vi Huyền Vũ cảnh tầng bốn, người cũng có tu vi Huyền Vũ cảnh tầng bốn hoặc là đánh bại lão mới có thể lên tầng chín, Lam Kiều hiển nhiên là không được.
- Điêu nữ ở đâu ra dám xông vào Thiên Hành cung.
Lão già quát lên rồi đi tới, hai người kia bao vây Lam Kiều.
- Ngươi còn không qua hỗ trợ.
Lam Kiều trừng mắt nói với Lâm Phong đang từ từ bước lên.
Nghe được lời của Lam Kiều, ánh mắt của ba người kia đều hướng về phía Lâm Phong.
- Huyền Vũ cảnh tầng ba còn chưa đủ tư cách vào tầng chín.
Lão già thốt lên khiến Lâm Phong hơi bất ngờ, người này chỉ cần nhìn thoáng qua đã biết được tu vi của hắn.
- Rất nhiều người của đế quốc Long Sơn đều tu luyện Thiên Nhãn Thuật, có thể khám phá ra tu vi người khác.
Lam Kiều như biết được nghi hoặc của Lâm Phong liền giải thích, sau đó cất giọng làm nũng:
- Đáng chết, người khác khi dễ nữ nhân của ngươi rồi, ngươi còn không ra tay.
- Ách!
Lâm Phong sững sờ, nữ nhân của hắn?