Dịch: Muỗi
Biên: Cẩu ca.
Nhóm: Vạn Yên.
Nguồn: viptruyenfull.com
Trong điện linh thảo vòng thứ ba của Tinh Thần Điện, Lâm Phong vừa tới nơi này liền cảm giác được mùi vị thảo dược nồng đậm xông vào mũi, có mùi thơm hợp với lòng người, cũng có mùi gay mũi.
Đương nhiên, cũng không phải nói linh thảo có mùi thơm thì sẽ tốt hơn so với linh thảo có mùi gay mũi. Linh thảo trên thế gian có hàng tỉ, không thể đếm được, không có bất kỳ một gã luyện dược sư hay luyện đan sư nào dám nói là mình nhận biết hết linh thảo trong thiên hạ.
Lâm Phong đi vào trong đó, điện linh thảo này so với điện linh thảo ở vòng thứ tư còn rộng lớn hơn. Nhưng lại an tĩnh hơn không ít, rất nhiều người yên tĩnh đi lại, tìm kiếm linh thảo mình cần, cũng có người thấp giọng trả giá.
- Huyết Hồn Thảo, toàn thân có màu đỏ, thậm chí còn mang theo một tia hồn khí.
Trong lòng Lâm Phong thầm nghĩ, đi lại tìm kiếm trong điện linh thảo, khi Lâm Phong đi vào chỗ sâu trong điện linh thảo, ánh mắt hắn khẽ co lại.
- Tìm được rồi!
Lâm Phong nắm chặt nắm tay, trong tầm mắt hắn có một gốc linh thảo toàn thân đỏ như máu, giống như có sinh mệnh, lộ ra từng tia hồn khí.
Chủ nhân gian hàng này là một ông lão, trước người bày một giỏ trúc, khép hờ mắt, lộ ra vẻ không để ý. Trước người ông ta chỉ có một gốc Huyết Hồn Thảo, không có thứ khác, vì vậy nhìn có vẻ đặc biệt rõ ràng, Lâm Phong nhìn một cái liền thấy được.
- Phù..
Lâm Phong thở ra một hơi, thả lỏng chính mình, giao dịch linh thảo này không có giá cố định, hắn biểu hiện càng quan tâm thì đối phương có thể ra giá càng cao, vậy thì hắn chịu không nổi.
Nguyên thạch lấy được tử Cửu Kiếm Phong đã bị hắn tiêu gần hết rồi.
Vẫn ngồi xổm xuống như trước, Lâm Phong sẽ không đứng trên cao mà nhìn người khác, như vậy lộ vẻ không lễ phép.
- Tiền bối, Huyết Hồn Thảo này bán thế nào?
Lâm Phong khách khí hỏi một tiếng, ông lão đưa ánh mắt lười nhác nhìn hắn một cái, cười cười, lộ ra vài phần hứng thú.
- Ngươi muốn nó để làm gì?
Ông lão không trả lời ngay mà mở miệng hỏi.
- Một người bạn của ta cần nó, vừa lúc ta lại thấy được ở chỗ này, xem có thể giúp hắn được không.
Lâm Phong tùy ý nói, tận lực biểu hiện ra mình không quan tâm lắm. Hắn tất nhiên sẽ không nói mình muốn luyện chế Lạc Thần Đan, về phương diện buôn bán, Lâm Phong vẫn hiểu đôi chút.
- À!
Ông lão kia cười dài nhìn Lâm Phong một cái, sau đó khuyên một tiếng:
- Vậy thì ngươi để bạn ngươi tự tới đi. Huyết Hồn Thảo này có giá rất cao, lời ngươi vừa nói không đáng giá, nói không chừng bạn của ngươi còn không biết ngươi đã bỏ ra rất nhiều.
Ông lão nói vậy làm cho Lâm Phong hơi kinh ngạc, quả nhiên gừng càng già càng cay, ông già này thật thông minh, lấy lui làm tiến.
- Không sao, bạn ta cũng không phải là bạn bè bình thường, một gốc Huyết Hồn Thảo thì ta vẫn có thể tặng được, tiền bối ra giá là được.
Lâm Phong không thèm để ý nói.
- Ah!
Ông lão thấp giọng a một câu, ánh mắt lấp lóe nhìn Lâm Phong, sau đó ông ta đưa ra năm ngón tay.
- Năm mươi nguyên thạch thượng phẩm?
- Năm mươi nguyên thạch thượng phẩm, chính ngươi cảm thấy có khả năng sao?
Ông lão cười như không cười nói.
- Tiền bối, tuy nói Huyết Hồn Thảo này không phải là linh thảo bình thường, nhưng nếu nói năm trăm nguyên thạch thượng phẩm thì có phải hơi quá mắc a!
Lâm Phong nhíu mày nói.
- Huyết Hồn Thảo phát triển huyết nhục, bổ dưỡng hồn phách, năm trăm nguyên thạch thượng phẩm, đáng giá!
Ông lão lắc đầu cười.
Lâm Phong cau mày, trầm mặc, giống như đang suy tư.
Sau một lát, hắn mới ngẩng đầu lên, nhìn ông lão nói:
- Tiền bối, ta không đủ nguyên thạch, ngài xem như vậy được không, ta lấy một gốc Cửu Dương Thảo trao đổi với một gốc Huyết Hồn Thảo của ngài, thế nào?
- Cửu Dương Thảo!
Ánh mắt ông lão lóe lên, trong mắt bắn ra phong mang, một màn này làm cho Lâm Phong khựng người, nhưng hắn cũng chỉ cười như biết trước, xem như không để ý.
- Dù Cửu Dương Thảo là linh thảo cùng cấp bậc với Huyết Hồn Thảo, nhưng đối với ta mà nói thì đó cũng không phải thứ hữu dụng, ta lấy nguyên thạch mới thực tế hơn.
Ông lão lại chậm rãi mở miệng nói:
- Nhưng mà… Nếu một gốc Cửu Dương Thảo cộng thêm một chút nguyên thạch thương phẩm nữa mà nói, có lẽ ta sẽ suy nghĩ một chút.
- Xem ra tiền bối không có hứng thú với Cửu Dương Thảo!
Lâm Phong cười đứng dậy, sau đó nhấc chân bước đi, bình tĩnh lạnh nhạt.
Ông lão nhìn Lâm Phong, thấy Lâm Phong nhấc chân bước đi, ánh mắt lập lòe, rốt cục mở miệng nói:
- Ngươi chờ một chút!
Lâm Phong dừng lại, quay đầu nhìn ông già, cau mày hỏi:
- Tiền bối còn chuyện gì sao?
- Cái thằng nhóc này, quá tinh minh đi!
Ông lão lắc đầu cười cười, nói:
- Cầm đi đi, một gốc Cửu Dương Thảo đổi lấy một gốc Huyết Hồn Thảo, chúng ta theo nhu cầu, không ai lỗ cả.
Nghe được lời này, Lâm Phong cười vui vẻ, lần nữa trở lại trước gian hàng của ông già.
Hôm nay coi như thu thập đủ linh thảo, còn thiếu hỏa hầu luyện đan nữa là có thể luyện đan rồi.
Quang mang chớp động, trong tay Lâm Phong xuất hiện một gốc Cửu Dương Thảo, đưa cho ông lão nói:
- Tiền bối, ngài cất kỹ đi!
Ông lão không khách khí, phong mang lóe lên, nhận lấy Cửu Dương Thảo.
Mà Lâm Phong cũng thu lấy Huyết Hồn Thảo trên gian hàng, trên mặt cũng lộ ra nụ cười, đúng như lời của ông già, hai người bọn họ theo như nhu cầu.
- Đợi một chút.
Ngay vào lúc này có một giọng nói lạnh lùng vang lên, Lâm Phong liền cảm thấy một ảo ảnh lướt qua, nhanh cực kỳ, một cánh tay như ảo ảnh xuất hiện trong tầm mắt Lâm Phong.
- Ồ!
Ánh mắt Lâm Phong bùng lên, bàn tay hắn lập tức đưa ra, chụp lấy Huyết Hồn Thảo.
Hai nắm tay đồng thời chụp lấy Huyết Hồn Thảo trên mặt đất.
Lâm Phong nhìn về cánh tay kia, thon dài trắng nõn, ánh mắt hắn lộ ra băng lạnh.
Quay đầu, Lâm Phong nhìn phía bên mình, khắc sâu vào trong mắt là một khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng, khuôn mặt nữ nhân tràn đầy anh khí.
- Huyết Hồn Thảo này là của ta!
Lâm Phong lạnh lùng nói.
- Nếu còn chưa vào trong tay ngươi thì còn chưa phải là của ngươi!
Cô nàng kia lạnh lùng trả lời, sau đó ả nhìn ông lão:
- Ta muốn Huyết Hồn Thảo này, hắn ra giá bao nhiêu, ta ra gấp đôi!
- Hử!?
Lâm Phong nheo mắt, hàn quang bắn ra, nữ nhân này quá bá đạo rồi, hắn đã trả Cửu Dương Thảo rồi, trên nguyên tắc mà nói, Huyết Hồn Thảo này đã thuộc về hắn.
- Các hạ, Huyết Hồn Thảo này đã là của vị thiếu niên này rồi, nếu ngươi muốn thì có thể hỏi mua hắn ấy!
Ông già nhàn nhạt trả lời, nhất thời làm cho Lâm Phong sinh ra vài phần hảo cảm, ông già này vẫn phi thường có nguyên tắc.
Cô ả kia nhìn Lâm Phong, trực tiếp phun ra một câu:
- Nhường cho ta!
Lâm Phong cười lạnh, đừng nói là Huyết Hồn Thảo này rất trọng yếu với hắn, dù là vô dụng, với thái độ như thế của đối phương, hắn có khả năng nhường cho đối phương sao!
- Xin lỗi, mời ngươi bỏ ta ra!
Lâm Phong lạnh lùng đáp, nhưng đối phương vẫn không nhúc nhích, nắm chặt Huyết Hồn Thảo không tha.
- Nhường cho ta, ta nói rồi, giá cả gấp đôi!
Cô ả lần nữa ra giá, giọng vẫn đông cứng lạnh lùng.
- Không nhường!
Lâm Phong không chút nể nang, nhìn khuôn mặt trong gang tấc, trong mắt bắn ra từng tia hàn mang.
- Nếu ngươi không buông tay, chớ trách ta không khách khí!
Cô ả kia không để ý tới Lâm Phong, ánh mắt bình tĩnh mà lạnh lùng, không chút dao động.
- Cút!
Lâm Phong hé miệng, một tiếng quát cuồn cuộn trào ra, trong thanh âm mang theo dương hỏa khí mãnh liệt, vô cùng nóng bỏng, chân nguyên dương hỏa bắn thẳng về cô ả kia.
Cô ả kia nheo mắt, hét lên một tiếng, bàn tay kia rốt cục cũng buông ra, để cho Lâm Phong thu lấy Huyết Hồn Thảo. Nếu vừa rồi ả không chịu bỏ ra, Huyết Hồn Thảo liền bị phá hủy.
Cô ả tránh lui, trên người phóng ra khí tức đáng sợ, bao trùm cả người Lâm Phong.
Lâm Phong thu lấy Huyết Hồn Thảo, lạnh lùng nhìn cô ả, khí tức đè nén cuộn trào trong không trung.
- Ly Hận, ngươi lại gây chuyện rồi.
Ngay vào lúc này, một giọng nói từ bên ngoài điện truyền vào, mọi người tập trung nhìn lại, đó là một nam tử trẻ tuổi, thân hình gầy ốm. Dù không to lớn hùng tráng nhưng đặc biệt có khí chất. Từ trên xuống dưới mang theo quý khí, toàn thân tràn ngập tự tin tự nhiên mà thành, giống như là có từ bẩm sinh.
Nam tử này không được coi là tuất dật, nhưng một khi nhìn thấy thì tuyệt đối sẽ nhớ thật kỹ.