Tuyệt Thế Vũ Thần ( Dịch Full )

Chương 571 - Khôi Phục

Khôi phục Khôi phục viptruyenfull.com

Dịch: Muỗi

Biên: Cẩu ca.

Nhóm: Vạn Yên.

Nguồn: viptruyenfull.com

Đó là một hồi chiến đấu bằng ý chí, ý chí Ma Kiếm muốn nuốt hết ý chí của hắn, chiếm thế chủ đạo, khống chế hắn.

Lâm Phong sao có thể đồng ý, hắn đem Ma Kiếm cắm vào trên lưng mặc cho máu tươi nhuộm đỏ hồ nước, chuôi kiếm đâm vào thân thể, Ma Kiếm không thể quay về liền đồng quy vu tận.

Cuối cùng, ý chí Lâm Phong chiến thắng ý chí Ma Kiếm, Ma Kiếm trở về, bị lực lượng hồn phách của hắn phong ấn, nhưng mà bản thân hắn không chỉ mất hết lực lượng chân nguyên, ngay cả ý chí cũng thiếu chút nữa sụp đổ, lực lượng hồn phách tiêu hao hết sạch, cả người mệt lả, hơn nữa trên người còn chịu trọng thương, trực tiếp hôn mê luôn.

Nhưng hiện tại hắn còn sống nằm trên giường.

Yên lặng một lát, đôi mắt Lâm Phong lại mở ra lần nữa, trước mặt hắn, ông lão và cô bé lẳng lặng nhìn hắn, nhất là ông lão kia, ánh mắt luôn theo dõi hắn chưa từng dời đi một chút nào.

- Vì sao phong bế lực lượng của ta?

Lâm Phong hỏi, giờ phút này hắn rõ ràng cảm giác được lực lượng trong cơ thể vô cùng yếu ớt, chân nguyên lực dường như bị phong kín.

- Ta không phong bế lực lượng của ngươi, ngươi còn là ngươi sao?

Ông lão thản nhiên nói ra một câu khiến Lâm Phong đăm chiêu, ngay sau đó vẻ sắc lạnh trong đôi mắt hắn dần dần giảm đi, gần như là bình tĩnh.

- Là ta xúc động rồi, thật có lỗi, cảm ơn các ngươi đã cứu ta.

Lâm Phong vừa mới tỉnh táo lại, còn không hiểu rõ xảy ra chuyện gì, liền phát hiện tu vi dường như bị trói buộc, nên kích động như thế. Lúc này không khỏi có chút áy náy, rất hiển nhiên, đối phương là người cứu mạng hắn, nhưng hắn quát người ta.

Tuy nhiên cho dù là có chuyện này, giọng điệu nói chuyện của Lâm Phong vẫn có vài phần lạnh lùng.

- Ngươi có cảm giác được biến hóa của bản thân?

Ông lão hỏi, trầm mặc thật lâu, hắn mới gật đầu, thật sự là Lâm Phong cảm thấy mình có thay đổi, hắn rất lạnh, không phải thân thể lạnh mà là con người trở nên có chút lạnh lùng.

- Về sau không thể sử dụng lực lượng không thuộc về ngươi nữa, lúc này đây xem như may mắn, nhưng ngươi vẫn chịu ảnh hưởng như trước, qua thời gian bị ăn mòn, lần tiếp theo có lẽ ngươi sẽ không gặp may mắn như vậy đâu.

Ông lão lắc đầu nói, Lâm Phong giật mình, quả thực lúc này mới ba thanh Ma Kiếm ý chí đã mạnh như thế, hắn căn bản là không khống chế nổi, nếu là chín thanh cùng xuất hiện chỉ sợ hắn đã bị cắn trả rồi.

Trừ khi lực lượng của hắn cường đại đến mức có thể ngăn chặn ma tính của Ma Kiếm, nếu không hắn sử dụng không được Ma Kiếm mà còn bị nó khống chế.

Lâm Phong muốn đứng lên, tuy nhiên lại phát hiện cả người bị một cỗ đau nhức xé rách, khiến thân thể hắn hơi nhấc lên lại ngã xuống.

- Ngươi cho là thương thế lần này của ngươi đơn giản như vậy? Hiện tại cái gì cũng không được suy nghĩ, an ổn ở tại nơi này tĩnh dưỡng mấy ngày, lực lượng bị dược vật phong bế chỉ có thể chậm rãi khôi phục, vết thương bên ngoài của ngươi ta đảm bảo hồi phục hoàn toàn như cũ.

Ông lão trừng mắt nhìn Lâm Phong, khiến hắn cả kinh, không ngờ tu vi lực lượng của hắn là bị dược vật trói buộc phong bế mà không phải do đối phương sử dụng thủ đoạn gì.

Bản lĩnh dùng thuốc của ông lão thật đáng sợ. Nếu là dùng trên người địch nhân chẳng phải là có thể phong bế tu vi của người khác, tùy ý làm gì thì làm sao.

Nói xong lời này, ông lão liền xoay người, thân thể hơi còng xuống, chạy ra phía ngoài.

Lâm Phong nhìn bóng lưng ông lão, dùng Thiên Nhãn Thuật.

Tu vi ông lão dường như cũng không hùng mạnh, một vị người rất bình thường.

- Không cần tò mò, ta chẳng qua chỉ là một gã dược sư mà thôi, tuy nhiên, ta cùng dược sư trong tưởng tượng của ngươi khác nhau, ta là một dược sư chân chính.

Thanh âm ông lão chậm rãi truyền đến, cũng không có ý tứ trách cứ Lâm Phong, ông biết rằng Lâm Phong sẽ tò mò, nhìn trộm tu vi là bình thường.

- Dược sư chân chính.

Lâm Phong tự lẩm bẩm, nghe ý tứ ông lão, dường như dược sư trong tưởng tượng của hắn đều không phải dược sư chân chính?

Tuy nhiên bản lĩnh dùng dược của ông lão quả thật rất lợi hãi, không ngờ có thể cứu sống mình, hơn nữa phong bế lực lượng của hắn cùng Ma Kiếm, như vậy Ma Kiếm không thể khống chế hắn.

- Dược sư, xem ra ta đã đánh giá thấp chức nghiệp dược sư này, quả thật không giống trong tưởng tượng của ta.

Lâm Phong ngẩng đầu, nhìn thoáng qua cô bé mười bốn mười lăm tuổi, sạch sẽ, thanh tú, hiện lên vẻ tò mò với hắn.

Cô bé vẫn không rõ ông nội đang cùng Lâm Phong nói cái gì, dường như trong cơ thể Lâm Phong có đồ vật gì đó.

- Ngươi khá hơn chút nào không?

Cô bé không biết nói cái gì cả, hỏi Lâm Phong một câu khách sáo.

Lâm Phong gật đầu:

- Ngoại trừ không thể động ra, đều rất bình thường.

- Ân.

Cô bé nở nụ cười, an ủi hắn:

- Ngươi yên tâm đi, có ông nội ta ở đây, thương thế của ngươi sẽ khỏi hẳn, chỉ cần ngươi phối hợp thật tốt là được.

Lâm Phong trầm ngâm, nhẹ nhàng gật đầu.

- Ngươi ở đây nghỉ ngơi, ta đi hỏi ông nội hiện tại nấu thuốc gì cho ngươi uống.

Thiếu nữ lại chạy ra bên ngoài, để lại Lâm Phong một mình ngẩn người nhìn nóc nhà.

......

Sau một ngày, vẫn ở trong phòng nhỏ kia, Lâm Phong ngồi trên giường gỗ uống thuốc cô bé nấu, sắc mặt dần dần khôi phục một tia hồng nhuận, trên người cũng không lại thống khổ như trước, khí lực khôi phục không ít.

- Không uống nổi nữa.

Lâm Phong khẽ lắc đầu, nhìn bình thuốc còn dư lại một chén đầy, nói, thuốc này thật sự rất đắng, hắn chưa từng nếm qua thứ gì đắng như thế, thậm chí so với làm hắn bị thương còn khó chịu hơn.

- Không được, ngươi nhất định phải uống hết sạch.

Cô gái bướng bỉnh nói, tiếp tục đem thìa thuốc đưa tới bên miệng Lâm Phong, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ tiếp tục hé miệng nuốt thuốc xuống.

Rốt cuộc, Lâm Phong ở trong một phen dày vò cũng uống xong chén thuốc cuối cùng, nhẹ nhàng thở ra.

Hoạt động thân dưới, Lâm Phong nói với cô bé:

- Ta muốn đi một chút.

Ở chung được một ngày, Lâm Phong cũng biết cô bé họ Tiêu, tên Nhã, cực kỳ đơn thuần, dường như không nhìn thấy nhân gian hiểm ác.

Tiểu Nhã gật đầu nói:

- Được, ta đỡ ngươi.

Nói xong, Tiểu Nhã cầm cánh tay Lâm Phong, đỡ hắn xuống giường gỗ, điều này làm cho Lâm Phong cười khổ không ngừng, từ sau khi bước vào võ đạo, hắn căn bản không nghĩ tới chính mình sẽ có một ngày như vậy.

Đứng trên mặt đất, Lâm Phong đi vài bước nói:

- Không có việc gì, ngươi không cần đỡ ta, ta có thể tự mình đi.

- Ah!

Tiểu Nhã buông tay ra, Lâm Phong nhìn phía trước, ánh mắt vẫn mang theo vài phần lãnh đạm, chậm rãi bước chân ra, không vấn đề gì cả, chỉ là có chút tê tê mà thôi.

Giơ chân lên, Lâm Phong đi từng bước một, kiên định đi lên phía trước, vượt qua cửa gỗ, Lâm Phong đi ra khỏi nhà cỏ, ánh mắt của hắn nhìn về phía trước.

- Cạch cạch cạch....

Lâm Phong đi thẳng về trước, nhìn phong cảnh phía trước, thật lâu sau mới dừng bước, thở ra một hơi thật dài.

- Đẹp quá.

Bên ngoài phòng nhỏ là một mảnh dãy núi, dãy núi màu xanh biếc, khắp núi đồi đều là xanh biếc, say lòng người, tràn đầy sức sống.

Dưới loại hoàn cảnh này, sinh mạng, sức sống con người dường như sẽ trở nên càng sung mãn, có được truy cầu của bản thân.

Giờ phút này, địa phương hắn đang đứng cũng là một góc của ngọn núi, nhưng chỉ là một phần của dãy núi.

- Đi nhiều một chút, nhìn nhiều một chút, chuyên tâm suy nghĩ, lĩnh ngộ mới có thể đuổi đi lãnh ý trong lòng ngươi.

Phía sau, thanh âm ông lão chậm rãi truyền tới, khiến thân thể Lâm Phong khẽ động, đi nhiều, nhìn nhiều, chuyên tâm đi nhìn, suy nghĩ, lĩnh ngộ!

Nhớ lại lúc tu vi hắn còn yếu, lão sư Yên Vũ Bình Sinh để hắn đi tĩnh tâm, hắn có điều ngộ ra, tu vi tâm cảnh nâng cao.

Về sau, sát tâm hắn quá nặng, may mà Yên Vũ Bình Sinh trợ giúp hắn một tay, dùng tiếng cầm nuôi dưỡng sát khí, khiến hắn đi con đường sát phạt, giết tất cả người ngăn cản trước mặt.

Nhưng mà hiện giờ, Ma Kiếm ngầm xâm chiếm, sát phạt của hắn đã không phải loại sát phạt trước kia, mà là sát phạt cùng lạnh lùng nơi linh hồn, ông lão lại bảo hắn đi nhiều, nhìn nhiều, lĩnh ngộ.

Tất cả chuyện này như thể một vòng tuần hoàn, một lần luân hồi.

Tiểu Nhã an tĩnh đứng bên cạnh Lâm Phong, cũng nhìn dãy núi xanh biếc, đôi mắt của nàng vẫn sạch sẽ, đơn thuần như trước.

- Ngươi biết không, ta có một ca ca, lớn giống như ngươi, thiên phú của hắn cực cao, tu vi rất lợi hại, hắn luôn ưa thích nhéo mặt ta, gọi tên ta, nở nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời.

Cô gái thì thào, trong mắt dường như đang hồi tưởng, mang theo nụ cười nhẹ nhàng.

Lâm Phong có thể cảm nhận được, cô gái yêu ca ca nàng đến cỡ nào.

- Nhưng đột nhiên có một ngày, hắn rời khỏi chúng ta, chết rồi, vĩnh viễn rời ta mà đi, để lại ta và ông nội.

Cô gái lên tiếng lần nữa, mặc dù vẫn cười nhẹ như trước, nhưng cỗ thê lương này lại làm cho trong lòng Lâm Phong run lên, chết rồi, đột nhiên chết rồi.

Bình Luận (0)
Comment