Dịch: Muỗi
Biên: Cẩu ca.
Nhóm: Vạn Yên.
Nguồn: viptruyenfull.com
Lâm Phong vẫn ôm lấy thân hình Tiêu Nhã, mặc cho nước mắt dính ướt áo, tay vuốt ve đầu nàng, cũng không biết nên nói cái gì mới có thể an ủi cô bé trong ngực.
- Ca, ông nội có thể sẽ vĩnh viễn không trở về hay không.
Thân thể Tiêu Nhã hơi hơi động, từ trong ngực Lâm Phong chui ra, trong đôi mắt vẫn tràn đầy nước mắt.
Lâm Phong giơ tay, giúp Tiêu Nhã lau nước mắt trên mặt, cười nói:
- Sẽ không đâu, ông nội yêu ngươi như vậy, làm sao sẽ đi không trở về. Sở dĩ ông lặng yên rời đi như vậy nhất định là có chuyện quan trọng phải làm, đợi làm xong việc rồi, ông nội tự nhiên sẽ quay lại tìm ngươi.
- Thật không?
Tiêu Nhã nghi ngờ nhìn Lâm Phong, dường như muốn cố gắng quên đi, tự an ủi mình.
- Đương nhiên là thật.
Lâm Phong mỉm cười, gật đầu, nói:
- Tiểu Nhã, chúng ta vẫn là trở về đi, ông nội còn để lại thứ gì đó cho ngươi, có lẽ sẽ tìm được một ít tin tức.
- Ông nội để lại đồ vật cho ta?
- Ừ, đang ở trên bàn lớn.
Lâm Phong gật đầu.
- Vậy chúng ta quay lại xem.
Tiêu Nhã nghe Lâm Phong nói vậy, lập tức đứng dậy, lôi kéo tay Lâm Phong, dường như có chút khẩn cấp, lại chạy tới nhà cỏ.
Trở lại phòng ở của ông lão, quả nhiên Tiêu Nhã nhìn thấy trên bàn để vài thứ tốt, những thứ này đương nhiên đều là ông lão để lại.
Hai người đi tới gần, thấy rõ ông lão là để lại ba đồ vật.
Đặt ở bên trái hình như là một tấm da, nhìn kỹ một chút, Lâm Phong không khỏi ngạc nhiên, là mặt na da người, không ngờ ông lão lại để lại một tấm mặt nạ da người, đây là chuẩn bị cho hắn rồi. Cầm lấy mặt nạ da người, Lâm Phong khiếp sợ, không chỉ có một tấm, mà là vài tấm mặt nạ da người
- Ông lão để lại thứ này làm gì?
Lâm Phong nhíu mày, có vài phần khó hiểu, không rõ vì sao ông lão để lại vài tấm mặt nạ da người.
Nhìn tới bên phải, đó là một khối ngọc ký ức.
- Tiểu Nhã, ngươi xem một chút bên trong là cái gì, có lẽ là ông nội lưu lại cho ngươi.
Lâm Phong hướng Tiêu Nhã cười, Tiêu Nhã cũng không cự tuyệt, cầm lấy ngọc ký ức, ngay sau đó lấy ý thức xâm nhập vào trong, nháy mắt cũng đã biết hết thứ bên trong ghi lại, nhưng ánh mắt nàng lại chuyển về phía Lâm Phong.
- Ca, đây là ông nội để lại cho ngươi.
Tiêu Nhã hạ giọng, đem ngọc ký ức giao cho Lâm Phong, khiến hắn ngạc nhiên, để lại cho hắn?
- Ca, ngươi nhìn một chút thì sẽ rõ.
Tiêu Nhã thấy Lâm Phong nghi hoặc, lại bổ sung một tiếng, Lâm Phong khẽ gật đầu, nhận lấy ngọc ký ức, lấy ý thức xâm nhập, nháy mắt đã có được tin tức ghi lại bên trong, Lâm Phong liền hiểu rõ, hơn nữa ngay cả nguyên nhân ông lão để lại vài tấm mặt nạ da người hắn cũng đã hiểu.
Trong ngọc ký ức này là ghi lại một bộ pháp thuật ẩn giấu, biến đổi hơi thở, giấu khí tức đặc thù đi, thậm chí có thể biến đổi thành khí tức khác.
Đối với võ tu mà nói, dung mạo có thể dễ dàng ngụy trang, nhưng trên từng người võ tu đều có khí chất, hơi thở đặc thù, nếu là người khác nhạy bén một chút thì có thể phát hiện, nhưng mà có phương pháp ẩn giấu, biến đổi hơi thở thì không giống lúc trước nữa. Hắn có thể thay đổi khí tức võ tu, nếu phối hợp với mặt nạ da người kia thì cả người liền hoàn toàn biến thành người khác, ai cũng không thể nhận ra.
Ông lão lưu lại mặt nạ da người, để lại ngọc ký ức ghi lại phương pháp biến đổi hơi thở, bởi vì ông lão đoán được hắn có thể có rất nhiều kẻ thù, để Lâm Phong không bị kẻ thù làm cho mệt mỏi, cho nên ông lão mới làm như vậy. Nói cách khác, Lâm Phong có thể bất cứ lúc nào biến thành một người khác, kẻ thù cũng không thể nhận ra, tự nhiên lại càng không thể nói chuyện báo thù.
Ông lão dường như vì hắn suy nghĩ vô cùng chu đáo, ngay cả chút điểm này cũng suy nghĩ kỹ.
Vật cuối cùng là một bình nhỏ, trong bình nhỏ cũng không phải là thuốc thảo dược gì, mà là đan dược, từng viên đan dược.
- Đây là cái gì?
Lâm Phong nghi hoặc hỏi một tiếng, ông lão để lại đan dược này là ý gì?
- Ca, đây là Hồi nguyên đan, tu vi dưới Thiên Vũ cảnh, chỉ cần ăn vào một viên Hồi nguyên đan, chân nguyên tiêu hao lập tức khôi phục toàn bộ.
Lâm Phong không biết, nhưng Tiêu Nhã nàng đương nhiên biết rõ vật ông lão lưu lại là cái gì.
- Hồi nguyên đan.
Con ngươi Lâm Phong đột nhiên mở lớn, tu vi dưới Thiên Vũ cảnh có thể lập tức khôi phục toàn bộ chân nguyên lực tiêu hao, này rất biến thái.
Nếu lúc trước hắn có Hồi nguyên đan này, ngày ấy cũng sẽ không bị đuổi giết làm cho thê thảm như vậy, sau khi sử dụng một lần hắc liên hủy diệt, chân nguyên gần như hao hết, chỉ có nước chạy trối chết, thiếu chút nữa bỏ mạng tại Long Sơn đế quốc này, may mà gặp được ông lão.
- Ông nội không có lưu lại cái gì cho ta.
Tiêu Nhã thì thào nói nhỏ, trong đôi mắt hiện lên một loại mất mát vô tận, không có gì để lại cho nàng, ba vật này đều là chuẩn bị cho Lâm Phong.
- Nha đầu ngốc.
Lâm Phong sờ đầu Tiêu Nhã, dịu dàng nói:
- Ông nội ở trên bàn đang khắc vài chữ, bảo ta bảo vệ ngươi, sau đó đem mấy thứ này lưu lại cho ta, kỳ thật cũng là suy nghĩ cho ngươi à.
Tiêu Nhã nghe Lâm Phong nói, ngẩng đầu nhìn Lâm Phong, lập tức khẽ gật đầu, nàng đương nhiên cũng hiểu được đạo lý đó, nhưng ông lão cứ như vậy rời bỏ nàng, không có để lại bất kỳ thứ gì, làm cho nàng khó nén thương cảm và mất mát trong lòng.
Đi rồi, lại một người thân rời nàng đi, lần này ông nội đi không biết khi nào mới có thể trở về, thậm chí sẽ không trở về.
- Về sau ta sẽ chiếu cố ngươi thật tốt, cho đến khi ông nội quay lại tìm ngươi.
Lâm Phong đi lên trước, ôm đầu Tiêu Nhã dịu dàng nói.
- Dạ... híc híc....!
Thấp giọng đạp, Tiêu Nhã lại không kìm nổi nước mắt, từ nhỏ đến lớn, nàng vẫn là theo sau ông nội, chưa từng rời đi, hiện giờ lần đầu tiên nàng cảm nhận cảm giác không có ông nội bên cạnh.
.......
Trên ngọn núi, Tiêu Nhã ngồi trên cỏ, hai tay đỡ đầu, kinh ngạc nhìn bóng hình phía trước ngẩn người.
Ông lão đã rời đi ba ngày, Tiêu Nhã cũng đã đang từ từ thích ứng việc ông lão không có ở đây, bình thường Lâm Phong đều ở cùng nàng, ngẫu nhiên sẽ rút ra thời gian tu luyện.
Mà chỉ cần Lâm Phong tu luyện, Tiêu Nhã sẽ ngồi ở bên cạnh nhìn, rất an tĩnh nhìn, không nói câu nào quấy rầy Lâm Phong.
Chân nguyên lực trong cơ thể Lâm Phong vẫn đang chậm rãi khôi phục, còn thời gian rất dài mới khôi phục toàn bộ, giờ phút này, hắn khoanh chân ngồi trên mặt đất, đắm chìm trong quan tưởng của mình.
Từng luồng hơi thở hùng mạnh khác thường lan ra ở trên người Lâm Phong, pho tượng phật ma giống như từ trong thân thể Lâm Phong trôi dạt ra, hóa thành nhiều điểm sáng hư ảo.
Tiêu Nhã thấy một màn như vậy, ánh mắt không khỏi khẩn trương, gắt gao nhìn Lâm Phong.
Phương pháp Lâm Phong tu luyện chính là quan tưởng, mà cái Lâm Phong quan tưởng chính là một pho tượng phật ma, nửa ma nửa phật, trong phật có ma.
- Chân nguyên lực của ca ca bị phong bế, hiện tại là đang tu luyện cái gì, hình như rất lợi hại.
Tiêu Nhã nhìn Lâm Phong quan tưởng, đôi mắt đơn thuần không ngừng sáng lên, lần đầu tiên nàng thấy có người tu luyện như thế, loại phương pháp tu luyện quan tưởng này vốn là cực ít.
Lúc Lâm Phong quan tưởng, một cỗ lực lượng màu đen không ngừng lưu chuyển, dường như vĩnh viễn không ngừng.
Phật ma lực đang không ngừng chu thiên tuần hoàn, tiểu chu thiên tuần hoàn và đại chu thiên.
Trong suy nghĩ Lâm Phong đều là pho tượng phật ma kia, phật ma lực lưu chuyển trong thân thể không ngừng khiến thân thể càng trở nên hùng mạnh.
Chân nguyên lực bị phong bế, vậy liền một lòng tu luyện phật ma lực này.
Lâm Phong phát hiện, sau lần bị thương này, hiện giờ tâm của hắn càng thêm rộng mở hơn, ý nghĩ của hắn càng tự nhiên không bị gò bó, tâm cũng càng thêm yên lặng, mà ngay cả tốc độ quan tưởng tu luyện phật ma lực hình như cũng hùng mạnh thêm vài phần.
Trước kia, tu luyện phật ma lực nhiều khi phật ma tượng cũng sẽ không từ thân thể đi ra, nhưng hiện giờ, hắn ngoại trừ phương pháp tu luyện bình thường, còn có phương pháp quan tưởng, về phần Tiêu Nhã ngồi nhìn một bên, Lâm Phong mặc kệ nàng nhìn mình tu luyện, đối với Tiêu Nhã, Lâm Phong không muốn giấu diếm cái gì, hắn không có bí mật gì với Tiêu Nhã.
Quan tưởng vẫn duy trì như trước, phật ma lực trong cơ thể Lâm Phong vẫn tiến hành chu thiên tuần hoàn, Lâm Phong dường như chìm vào trong đó sẽ không tỉnh táo lại, phật ma lực trong thân thể hắn lại đang không ngừng trở nên hùng mạnh.