Dịch: Muỗi
Biên: Cẩu ca.
Nhóm: Vạn Yên.
Nguồn: viptruyenfull.com
Vạn dặm trời cao, mây bay yêu thú múa, tạo nên từng cơn cuồng phong.
Từ Long Sơn đế quốc tới Tuyết Vực Mê Thành có hơn bốn mươi tám vạn dặm, dù cưỡi yêu thú phi cầm cũng phải cần bảy ngày mới có thể tới.
Rất nhiều người đều ngồi trên lưng yêu thú, hoặc là dùng chân nguyên hộ thể hoặc là tùy ý để gió táp vào thân thể mà rèn luyện cơ nhục.
Lâm Phong nhìn phía trước, Tiểu Nhã được hắn che ở sau lưng, tùy ý để cuồng phong thổi vào, thân thể không chút nhúc nhích.
Mọi người cũng không ngạc nhiên gì, người đi chuyến này đều là kẻ có thực lực cường đại, đều vô cùng lợi hại, dù gió có mạnh hơn nữa cũng không cách nào dao động bọn họ. Huống chi bọn họ đều biết Lâm Phong có thân thể cường đại, mười mấy bình rượu Phần Nguyên cũng không ăn thua, sao có thể để ý chút gió này.
- Ông, ông…
Tiếng vỗ cách đập bên cạnh Lâm Phong, Lâm Phong nhìn qua liền thấy một con yêu thú ở gần bên trái mình, mà trên lưng yêu thú có một thân ảnh quen thuộc, Bá Vương Thương – Địch Long.
Địch Long lộ ra ánh mắt không có hảo ý nhìn Lâm Phong, khóe miệng mang theo nụ cười lạnh lùng.
Lâm Phong cũng nhìn Địch Long, khuôn mặt tái xám lộ ra ý cười, nụ cười trong sáng nhưng rất thâm thúy, làm người ta không thể nắm bắt.
- Ngươi có thân thể cường đại nhưng chân nguyên lại yếu ớt vô cùng, ngay cả Huyền Vũ cảnh cũng không tới. Ngươi nói, nếu không có yêu thú giúp phi hành thì ngươi ngay cả ngự không cũng khó khăn, có thể ngã chết hay không?
Địch Long như cười như không nhìn Lâm Phong, trong giọng nói tràn ngập uy hiếp.
Lâm Phong vẫn cười yếu ớt, nhìn Địch Long thản nhiên nói:
- Ngươi có thể thử môt lần!
- Thử một lần?
Địch Long cười lạnh, tên Lâm Phong này cũng thật là to gan, lại dám để gã thử một lần.
- Lần này mọi người đi Tuyết Vực Mê Thành tham gia đại hội Tuyết Vực, dù ta không thể giết hắn nhưng hù dọa một chút cũng không sao!
Địch Long liếc mắt nhìn mọi người phía trước, ý cười trên miệng càng đậm.
Thấy nụ cười của Địch Long, Lâm Phong liền biết trong lòng kẻ này có quỷ, hắn liền để cao cảnh giác.
- Ông, ông…
Đột nhiên, một cơn lốc mạnh mẽ thổi về phía Lâm Phong, con yêu thú mà Địch Long đang cưỡi xẹt theo một đường vòng cung mà lao về phía Lâm Phong.
Đôi cánh của yêu thú kia quét về phía Lâm Phong, nếu bị quét trúng thì e rằng hắn Tiểu Nhã sẽ lập tức té xuống.
- Xuống!
Lâm Phong khẽ quát một tiếng, con Hắc Phong Ưng đang cưỡi liền hạ xuống, một cánh của con yêu thú kia quét qua đỉnh đầu hắn, thiếu chút nữa đã trúng rồi.
- Ồ! Có người động thủ?
Mọi người liền phát hiện dị thường ở bên này, tất cả đều đưa mắt nhìn sáng, lộ ra thần sắc thú vị.
Phi hành trong hư không này có chút nhàm chán, có thể gặp được chuyện lý thú thì cũng không tệ. Thậm chí cả Nhược Lam Sơn cũng không ngăn cản, chỉ nhìn hai người tranh đấu.
- Ta vui đùa với ngươi một chút!
Địch Long thản nhiên nói, yêu thú dưới thân nghịch chuyển phủ xuống người Lâm Phong. Dù ngồi trên lưng yêu thú nhưng Địch Long vẫn vững vàng, không chút dao động.
- Ta lại không rảnh chơi đùa cùng ngươi.
Lâm Phong nhìn yêu thú đang lao xuống, nụ cười yếu ớt đã biến mất, ánh mắt trở nên sắc bén.
- Phạch…
Trong nháy mắt, yêu thú kia đã phủ xuống trên đầu Lâm Phong, nếu hắn tránh đi thì nó sẽ tấn công tọa kỵ của Lâm Phong. Mục đích của gã chính là để Lâm Phong rời khỏi tọa kỵ.
- Chỉ một con yêu thú lại dám giương oai với ta!
Lâm Phong quát lớn:
- Nghiệt súc!
Lời vừa ra, một luồng lực lượng hồn phách kinh khủng đánh vào yêu thú kia, đôi mắt sắc bén mang theo ý chí tinh thần, làm cho con yêu thú kia run lên, kêu to một tiếng.
Lâm Phong từng thôn phệ Vu Yêu vũ hồn của Vu Chân, con trai tông chủ Vạn Thú môn, nếu sử dụng Vu Yêu Vũ hồn là có thể khống chế yếu thú, dù không sử dụng thì vẫn có thể lợi dụng tinh thần ý chí mà dọa nạt tinh thần hồn phách của yêu thú.
Hơn nữa, Lâm Phong có lực lượng hồn phách cực kỳ mạnh mẽ, đối phó với Huyền yêu cấp thấp thì chỉ cần một ánh mắt là đủ rồi.
- Cút!
Song quyền trực tiếp đánh ra, con yêu thú kia bị tinh thần ý chí dọa sợ, không dám trốn tránh, trực tiếp đụng vào quả đấm của Lâm Phong.
- Rầm!
Lực lượng kinh khủng ập lên thân thể yêu thú, làm cho nó phát ra tiếng kêu thống khổ, trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, cái miệng của nó đã bị đánh cho biến dạng.
- Một con nghiệt súc cũng dám sính uy!
Lâm Phong quát lên, hắn đạp lên lưng Hắc Phong Ưng mà vọt lên, trực tiếp túm lấy thân thể, sau đó vung một phát, trực tiếp ném thân hình khổng lồ xuống dưới.
Địch Long biến sắc, nhanh chóng rời khỏi lưng yêu thú, đạp không mà đứng.
Sắc mặt gã đã khó coi cực kỳ, vốn muốn chơi Lâm Phong một phen, làm cho Lâm Phong không có tọa kỵ, nhưng bây giờ yêu thú của gã lại bị Lâm Phong chơi cho gần chết, rơi xuống phía dưới, gã đã không có tọa kỵ rồi.
- Khốn kiếp!
Địch Long gầm lên, một thanh trường thương xuất hiện dưới chân, chân nguyên trào lên, gã trực tiếp đạp lên trường thương mà đi, truy kích Lâm Phong đang cưỡi yêu thú.
- Tiểu Nhã, có thể chịu đựng chút gió này không?
Lâm Phong nhìn Tiểu Nhã hỏi.
- Muội không sao đâu!
Tiểu Nhã đáp lại, Lâm Phong khẽ gật đầu, hắn đứng trên phần đuôi Hắc Phong Ưng, nhìn Địch Long đạp thương đuổi tới.
- Dừng lại!
Lâm Phong đột nhiên quát lên, thân hình Hắc Phong Ưng lập tức ngừng lại, mà Địch Long đang truy kích rất nhanh, trong nháy mắt đã tới trước mặt Lâm Phong.
Lâm Phong nhảy lên, trực tiếp đứng trong hư không, một quyền kinh khủng theo gió mà động, tạo nên từng quyền ảnh xé gió.
Địch Long biến sắc, tốc độ gã quá nhanh, hơn nữa lại không nghĩ tới Lâm Phong lại rời khỏi tọa kỵ, trong nháy mắt thì gã đã gần như va chạm với Lâm Phong, chân nguyên lực điên cuồng điều động, một thanh thương chân nguyên hiện lên, đâm về phía Lâm Phong.
- Cút cho ta!
Quả đấm đánh lên thanh thương chân nguyên kia, chuôi thương chân nguyên được ngưng tụ trong gấp gáp vỡ vụn thành từng đoạn rồi tiêu tán. Nắm đấm của Lâm Phong vẫn lao về phía trước, theo một tiếng nổ vang, quả đấm của hắn đánh lên cánh tay của Địch Long, lực lượng kinh khủng làm cho cả người Địch Long kịch liệt run lên, giống như cánh tay đã bị phế bỏ, cổ họng ngòn ngọt, thân hình gã bay ra ngoài.
- Phạch phạch…
Một cơn cuồng phong thổi qua, tọa kỵ của Lâm Phong bay lại, tiếp lấy Lâm Phong. Sau đó liền đánh về phía Địch Long, hai cánh chớp động, quét lên người gã.
- Ầm!
Đôi cánh trực tiếp vỗ lên người Địch Long, thân hình gã rơi xuống dưới. Hắc Phong Ưng cũng không tiếp tục giương oai, mà quay đầu đuổi theo mọi người.
- Ah…
Phía dưới trền lên tiếng hét vô cùng phẫn nộ của Địch Long, gã cảm thấy biệt khuất vô cùng, vốn định dạy dỗ Lâm Phong, nhưng lại không nghĩ tới gã lại bị hắn chơi ngược lại, thậm chí còn bị yêu thú khi nhục. Địch Long hận, gã căn bản còn chưa phát huy ra thực lực của mình.
Điều chỉnh thân hình, Địch Long ngự thương phi hành, những người kia đã hóa thành từng điểm nhỏ phía xa, không biết đã đi tới nơi nào rồi.
Phóng ra lực lượng chân nguyên tới mức tận cùng, Địch Long điên cuồng đuổi theo, nếu không đuổi kịp thì không biết khi nào mới tới được Tuyết Vực Mê Thành.
Lúc này Lâm Phong bình tĩnh tự nhiên ngồi trên lưng yêu thú, sắc mặt vẫn mang theo ý cười yếu ớt, giống như chuyện gì cũng không xảy ra.
Mà mọi người thì lộ ra thần sắc thú vị nhìn Lâm Phong, chơi cho Bá Vương Thương Địch Long chịu khổ thảm như vậy, thực lực không tệ, cũng rất quyết đoán.
Xa xa, Địch Long dốc sức đuổi theo, lần này gã không tìm Lâm Phong mà cùng cưỡi yêu thú với một tên thiên tài Long Sơn đế quốc, băng lãnh nhìn Lâm Phong uy hiếp:
- Trên đại hội Tuyết Vực, ngươi sẽ phải trả giá thật nhiều.
- Tự rước lấy nhục!
Lâm Phong khinh thường đáp trả một câu, sắc mặt Địch Long trở nên cứng ngắc, vừa rồi gã thật sự là tự rước lấy nhục.
- Ngươi yên tâm, trên đại hội Tuyết Vực, ta sẽ cho ngươi cơ hội, ngươi vĩnh viễn ở lại Mê Thành đi thôi!
Lần đầu tiên Lâm Phong nói ra một câu tràn đầy sát ý làm mọi người đều thầm run rẩy. Tên Lâm Phong này lại tuyên bố muốn Bá Vương Thương Địch Long vĩnh viễn ở lại Mê Thành? Lâm Phong muốn lấy mạng Địch Long?