Người dịch: Sunshine
Biên: Cẩu ca
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn: viptruyenfull.com
Ba người Quân Mạc Tích, Thanh Mộng Tâm và Kiếm Thần đến nhanh nhất, bọn họ nhìn thấy Lâm Phong chiến đấu, nhìn một chút liền hiểu rõ, người này là Lâm Phong của Tuyết Nguyệt.
Hắn tuy rằng mất tích nhưng vẫn chưa chết, chỉ là đổi thân phận khác tới tham gia thi đấu Tuyết Vực, nói vậy lần trước Lâm Phong mất tích cũng là có ẩn tình.
Những người khác của Long Sơn đế quốc lục tục chạy tới, nhìn đôi bên đang đánh nhau trong không trung sửng sốt một chút, Quân Mạc Tích, Đường U U, Kiếm Thần đều đã đứng ra, mấy người mạnh nhất của Long Sơn đế quốc đều trợ giúp Lâm Phong, mà nguồn thế lực gia tộc Thái Thúc này cũng thật khủng khiếp.
Ánh mắt Thái Thúc Thiên Kỳ nghiêm nghị, nhìn chằm chằm vào đám người kia, chiến đấu? Rất tốt, những người này đều muốn tìm đến cái chết.
- Có ai không muốn chiến đấu?
Ánh mắt lạnh giá quét qua đám người Long Sơn đế quốc một chút, Thái Thúc Thiên Kỳ nhàn nhạt phun ra một câu.
Chỉ thấy Thanh Mộng Tâm cười yếu ớt nhìn Lâm Phong, gia hoả này quả nhiên thú vị, nàng đã sớm biết thân phận của Lâm Phong, đêm đó khi Lam Kiều đi gặp Lâm Phong, nàng đã biết rồi.
Nhưng điều Thanh Mộng Tâm không biết chính là Lâm Phong lại có thực lực cường hãn như này, tu vi Huyền Vũ Cảnh tầng năm mà có thể giết người Huyền Vũ Cảnh tầng sáu ung dung như vậy, một kiếm giết một người.
- Quân Mạc Tích cũng đã tham gia chiến, trận chiến này thật sự có thể tránh nổi sao?
Thanh Mộng Tâm sải bước về phía trước, nhìn về phía Thái Thúc Thiên Kỳ, ý cười trong mắt nồng đậm.
- Người của gia tộc Thái Thúc nghe đây. Chúng ta từ Long Sơn đế quốc đến Mê thành tham gia thi đấu Tuyết Vực, bây giờ các ngươi vây giết chúng ta, nếu chúng ta chết ở Mê thành, trách nhiệm này các ngươi gánh nổi không?
- Hả?
Chân mày Thái Thúc Thiên Kỳ cau lại, sắc mặt hơi thay đổi, người của Long Sơn đế quốc tới tham gia thi đấu Tuyết Vực?
Nhìn thấy biểu hiện Thái Thúc Thiên Kỳ, trên mặt Lâm Phong lộ ra một vẻ hiếu kỳ, trách nhiệm?
Lẽ nào bọn họ tới tham gia thi đấu Tuyết Vực còn được bảo vệ hay sao? Người của gia tộc Thái Thúc không thể giết bọn họ?
- Các ngươi tới tham gia thi đấu Tuyết Vực nhưng các ngươi không nên giết muội muội ta.
- Cô gái kia quá thô bạo lại không nói lý lẽ, ta không giết ta, lẽ nào để nàng tùy ý giết ta sao?
Lâm Phong đáp trả ngay.
- Ha ha.
Thanh Mộng Tâm thần sắc hờ hững, thản nhiên nói:
- Luận ân oán làm sao ta không quan tâm nhưng tất cả đều tới tham gia thi đấu Tuyết Vực, nếu chúng ta có xảy ra việc gì khiến cho Thần Cung tức giận thì người gia tộc Thái Thúc các ngươi e rằng không gánh nổi hậu quả này đâu.
- Thần Cung?
Lâm Phong và rất nhiều người cả kinh, làm sao lại còn có Thần Cung?
Nghe ngữ khí của Thanh Mộng Tâm thì dường như Thần Cung còn lợi hại hơn rất nhiều so với gia tộc Thái Thúc, gia tộc Thái Thúc cũng không dám đắc tội.
Hơn nữa khi Thanh Mộng Tâm vừa nói mấy câu đó xong thì thanh niên cầm đầu không còn nhuệ khí giết người như trước nữa, những người này tới tham gia thi đấu Tuyết Vực thì điều hiển nhiên đều là tinh anh, nếu như Thái Thúc Thiên Kỳ động thủ giết chết toàn bộ vậy thì Thần Cung bên kia xác thực sẽ có động tĩnh, họ sẽ không để yên.
- Nếu nkhông trung thể giết hết toàn bộ vậy thì giết một hung thủ thôi, vậy sẽ có làm sao!
Xa xa truyền tới một giọng nói lạnh lẽo, cực kỳ mờ ảo khiến cho Thái Thúc Thiên Kỳ phải rùng mình.
- Ai?
Ánh mắt mọi người đều nhìn vào khoảng không nhưng lại không thấy người đâu, cũng không có bất kỳ khí tức nào, chỉ nghe thấy giọng nói mà thôi.
- Thiên lý truyền âm!
Quân Mạc Tích hơi nhướng mày, có người ở nơi cực kỳ xa xôi quan sát bọn họ, âm thanh cũng là từ bên ngoài ngàn dặm truyền đến, đây là Thiên Vũ Cảnh, người nói chuyện chính là cường giả Thiên Vũ Cảnh của gia tộc Thái Thúc.
Trên mặt Thái Thúc Thiên Kỳ lộ ra nụ cười gằn, cuối cùng ánh mắt của hắn rơi vào Lâm Phong:
- Muội muội ta là do ngươi giết phải không?
- Là ta.
Lâm Phong thản nhiên nhận.
- Rõ ràng là ta giết, sao ngươi lại nói là ngươi?
Vân Phi Dương bước ra một bước, đi tới bên cạnh Quân Mạc Tích, hắn giao Tiêu Nhã cho Quân Mạc Tích, trong đám người bọn họ, y là người khó có thể xảy ra chuyện gì nhất, đặc biệt là dường như còn có một Thần Cung là hạn chế của gia tộc Thái Thúc, đối phương tuyệt đối không dám động đến Quân Mạc Tích.
Lâm Phong vô cùng kinh ngạc nhìn Vân Phi Dương, chỉ thấy trên người đối phương lộ ra một luồng khí lẫm liệt, không một chút sợ hãi.
Vân Phi Dương tuy quyết đoán mãnh liệt, uy hiếp đến hắn thì ai hắn cũng dám giết, nhưng mà hắn là người đường đường chính chính chứ không gian dối.
- Vậy hai người chúng ta cùng giết đi.
Lâm Phong nở nụ cười với Vân Phi Dương, rồi lập tức nhìn về phía Thái Thúc Thiên Kỳ, con ngươi trong suốt không có nửa điểm sợ hãi, tuy sắc mặt vàng như nghệ nhưng trên người Lâm Phong lại phảng phất như có một tầng ánh sáng lộng lẫy.
- Rất tốt, vậy hai người các ngươi cùng theo ta về gia tộc Thái Thúc đi.
Thái Thúc Thiên Kỳ như một vệt sáng bay thẳng về phía Lâm Phong.
- Người Long Sơn đế quốc là do ta đưa đến đây, đừng hòng đưa đi.
Quân Mạc Tích lạnh lùng quát lên, thân thể như huyễn ảnh, hai cái bóng đồng thời va chạm nhau trong không trung.
- Ầm!
Một tiếng vang trầm thấp vọng lại, chỉ thấy hai người va chạm vào nhau trong không trung, lập tức mọi người nhìn thấy chỗ hai người giao phong, chưởng ảnh lấp lóe đầy trời trong không trung, mỗi một chưởng đều nhanh đến tận cùng khiến mọi người không nhìn rõ bọn họ xuất chưởng như nào.
Nhanh, động tác của hai người quá nhanh, tất cả đều không thấy rõ.
- Oanh, oanh, oanh. . .
Trong không trung liên tục có tiếng nổ vang lên, chưởng lực liên tục va chạm với nhau, khí tức kinh khủng hóa thành một cơn lốc xoáy, nhìn thấy mà giật mình.
Lâm Phong đi tới bên người Tiêu Nhã, nắm tay cô bé, nhìn hai người đang chiến đấu trong không trung, trên mặt lộ ra vẻ cảm kích, Quân Mạc Tích đang vì hắn mà chiến đấu.
- Xèo. . .
Chỉ thấy một chưởng lực hắc ám đáng sợ bay thẳng đến Lâm Phong khiến không gian rung động.
Thần sắc Đường U U lạnh lùng, bước ra một bước, tung ra một chưởng lực nhẹ nhàng, nhất thời chưởng ấn hắc ám ở trong không trung đứt thành từng khúc rồi tiêu tan trong không trung.
- Bắt hai người kia về gia tộc đi.
Từ phương hướng của gia tộc Thái Thúc truyền ra một tiếng quát lạnh lùng, sắc mặt Đường U U nghiêm nghị, quần áo cả người càng thêm lãnh diễm.
- Cần gì chứ.
Thanh Mộng Tâm bước đến trước người Lâm Phong, quay về phía Lâm Phong, nở nụ cười yếu ớt nói:
- Ta lại giúp ngươi một lần nữa, ngươi phải nhớ ta nha.
Nụ cười Thanh Mộng Tâm vẫn mang theo sự mị hoặc, hai người ở hai bên trái phải mỹ nhân đứng hai bên Lâm Phong, Đường U U lãnh diễm như băng, Thanh Mộng Tâm thì nóng bỏng như lửa.
Một luồng khí ngột ngạt tỏa ra trong không trung, người gia tộc Thái Thúc toàn bộ đều bao vây Lâm Phong, thề bắt Lâm Phong và Vân Phi Dương.
- Được rồi.
Vào thời khắc này, một tiếng quát uy nghiêm đột nhiên truyền tới, trực tiếp vang vọng trong nội tâm mọi người.
Trên bầu trời, không gian trở nên cuồng loạn hơn, một luồng khí tức sợ hãi xoáy ở trong không trung điên cuồng cuốn lấy một vị trí.
Lập tức, mọi người nhìn thấy nơi đó xuất hiện một khuôn mặt.
- Được rồi, gia tộc Thái Thúc làm loạn trước, thô bạo động thủ, dẫn người đi truy sát người của Long Sơn đế quốc, cuối cùng lại hại chết chính mình. Người gia tộc Thái Thúc các ngươi có thể trả thù nhưng trước khi thi đấu Tuyết Vực diễn ra thì không được phép xảy ra bất cứ chuyện gì cực đoan, bây giờ tất cả đều quay về đi.
Khuôn mặt người này lơ lửng trong không trung, lời từ trong miệng ông ta, dường như chính là mệnh lệnh ai cũng không được phép trái lời.
Quân Mạc Tích và Thái Thúc Thiên Kỳ lập tức dừng tay, nhìn thấy khuôn mặt này, trong nháy mắt đều hiểu, đây là người Thần Cung!
Sắc mặt Thái Thúc Thiên Kỳ cứng ngắc, trong lòng tuy hận nhưng không dám nhiều lời, chỉ có thể đồng ý gật đầu:
- Thái Thúc Thiên Kỳ biết sai, sẽ lập tức dẫn người rời đi.
Ánh mắt người kia chuyển qua, vừa nhìn về phía đám người Quân Mạc Tích, nói:
- Người của Long Sơn đế quốc đều nghe rõ đây, sáng sớm ngày mai, Đọa Thiên Sơn mạch, thi đấu Tuyết Vực.
Dứt lời, khuôn mặt người trong không gian dần dần hóa thành hư vô, lập tức tiêu tan.
- Sáng sớm ngày mai, Đọa Thiên Sơn mạch, thi đấu Tuyết Vực!
Lời nói này vừa truyền ra, người ở trong phạm vi trăm dặm toàn bộ đều nghe được rõ ràng, thi đấu Tuyết Vực rốt cục cũng bắt đầu.
- Thật là linh hồn có khí tức khủng khiếp.
Lâm Phong nhìn khuôn mặt người kia biến mất, tâm thần chấn động, Tuyết Vực Mê thành này rốt cuộc là nơi nào, làm sao lại có nhiều cường giả như thế, hơn nữa, còn có Thần Cung, không biết lại là một thế lực cường hãn cỡ nào.