Người dịch: Tài
Biên: Cẩuca
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn: viptruyenfull.com
Thời gian một ngày trôi qua rất nhanh.
Giao Long Động chính là chủ chiến đài của Tuyết Vực tỷ thí. Toàn bộ Giao Long Động dài khoảng mười dặm, cực kỳ bao la, xung quanh nó có tổng cộng có chín chín tám mươi mốt cái đầu giao long vây quanh. Những cái đầu giao long kia chính là lối vào của Giao Long Động. Mỗi cái lối vào chỉ có một lối ra duy nhất dẫn đến trung tâm của Giao Long Động. Chỉ cần thông qua Giao Long Động, bọn họ có thể trực tiếp đến chiến đài, tiến vào vòng quyết chiến cuối cùng.
Vào lúc này, ở trong tám mươi mốt lối vào của Giao Long Động đang có rất nhiều âm thanh huyên náo. Ở đây đã có rất nhiều người tụ tập, bọn họ đã chờ mong ngày hôm nay đã lâu rồi. Chỉ cần thông qua vòng thứ hai, thì sẽ đến vòng quyết chiến cuối cùng. Không biết ai sẽ là người đứng trên đỉnh phong của Tuyết Vực tỷ thí đây?
144 vị thiên tài đệ tử của các thế lực của Tuyết Vực đã trải qua vòng chiến đấu thứ nhất với con số tử thương rất lớn nên hôm nay chỉ còn lại có sáu mươi tám vị thiên tài, sáu mươi tám người. Không biết sau khi trải qua vòng thứ hai của Tuyết Vực tỷ thí thì còn có thể còn lại bao nhiêu người nữa? Hết thảy đều không có cách nào đoán trước được.
Từ phương xa, có một đám người đang dần chạy đến đây. Đế Lăng vẫn độc lai độc vãng như cũ, hắn lăng không đi tới, hàng lâm ở trên lối vào của Giao Long Động. Hắn trực tiếp khoanh chân ngồi xuống, lập tức nhắm mắt dưỡng thần, không thèm để ý ánh mắt của mọi người đang chăm chú nhìn mình. Giống như nơi này chỉ có một mình hắn.
Huyết Sát cũng đã đến từ rất sớm, hắn đang tìm kiếm thân ảnh của Lâm Phong. Nếu như ở vòng tỷ thí thứ hai này mà Lâm Phong gặp phải Huyết Sát thì hắn nhất định phải cho Lâm Phong biết cảm giác bị thi sát khí ăn mòn. Nhưng tìm tòi một lúc lâu mà hắn vẫn không tìm thấy Lâm Phong, Lâm Phong đến giờ còn chưa xuất hiện.
Trên con đường đi đến Giao Long Động có rất nhiều đạo thân ảnh đang cấp tốc phi hành. Ở trong đám người đó có hai con Xích Huyết chiến mã chậm rãi đi về phía trước. Trên một con Xích Huyết chiến mã đang có hai đạo thân ảnh mang theo mặt nạ, mà trên con chiến mã còn lại thì là một cô bé thanh tú. Cách hai thớt Xích Huyết chiến mã không xa, đang còn có rất nhiều thân ảnh khác, tất cả bọn họ đều đi đến Giao Long Động. Ví dụ như Lâm Phong, hắn lại đang đi bên cạnh một con Xích Huyết chiến mã, chậm rãi tiến về phía trước. Trên khuôn mặt có chút vàng vọt vẫn mang theo một nụ cười yên bình mà lạnh nhạt. Tu vi của hắn đã đến Huyền Vũ cảnh tầng năm, một tu vi bình thường đến không thể bình thường hơn. Chưa có ai từng nghĩ đến, một người thanh niên bình thường như vậy mà vào đêm qua đã giết hơn mười tên cường giả của Thiên Sát tông.
Lúc này, ấn tượng đầu tiên Lâm Phong cho mọi người chính là một thanh niên chất phát, không tranh với đời và còn mang theo một chút bất cần đời. Lâm Phong cũng không có nói chuyện với Hàn Man, hắn vẫn giữ một chút khoảng cách với bọn họ. Tựa hồ chỉ là người qua đường xa lạ vậy. Nhưng cách đó không xa, đang có ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào đám người Lâm Phong. Trong đôi mắt lộ ra một tia sát ý, người đó chính là Vũ Lưu Thủy. Hắn đã biết mối quan hệ của Lâm Phong cùng đám người Hàn Man. Vũ Cầm cùng Vũ Kiếm đều đã bị Lâm Phong giết chết, khiến cho Vũ gia của hắn không còn người nào trong Tuyết Vực tỷ thí. Nhưng Vũ Lưu Thủy không có rời khỏi Tuyết Vực mê thành, nếu không giết Lâm Phong thì làm sao hắn có thể rời đi. Hiện tại hắn không thể giết chết Lâm Phong, chờ khi Tuyết Vực tỷ thí chấm dứt thì Lâm Phong sẽ được lên bàn thờ.
Lâm Phong không thèm để ánh mắt giết người của Vũ Lưu Thủy, hắn cũng đã biết chủ ý trong lòng của Vũ Lưu Thủy. Tên kia chắc chắn sẽ đợi đến lúc Tuyết Vực tỷ thí chấm dứt mới đến giết hắn. Ngay lúc đó, đột nhiên có mấy mấy đạo thân ảnh xuất hiện ở trước Xích Huyết chiến mã. Lâm Phong sửng sốt một chút, nhưng trong nháy mắt, liền khôi phục lại như cũ, phảng phất như là không có bất kỳ chuyện gì xảy ra.
- Các ngươi, cũng là người của Tuyết Nguyệt quốc à?
Nguyệt Thanh Sơn nhìn Hàn Man đang cưỡi Xích Huyết chiến mã. Nếu như hắn không có nhìn lầm, thì cái con chiến mã kia hẳn là Xích Huyết chiến mã, mà Xích Huyết chiến mã chính là tọa kỵ của quân đoàn ở Đoạn Nhận thành. Mặc dù Nguyệt Thanh Sơn không phải là quân nhân nhưng ông vẫn nghe tiếng của Liễu Thương Lan và quân đoàn ở Đoạn Nhận thành. Trong lòng của ông có chút bội phục đối với Liễu Thương Lan. Nhưng đáng tiếc là bọn họ cũng chỉ là một quân cờ mà thôi, ở trong mắt quân vương, tất cả mọi người đều là quân cờ. Chỉ có những người có thực lực cường đại mới có thể nhảy ra khỏi bàn cờ. Những quân nhân kia mặc dù biết rõ mình chỉ là một quân cờ, nhưng họ vẫn có một loại tín niệm, khiến cho của bọn họ sẵn sàng kính dâng máu tươi và sinh mệnh của mình.
- Ba vị ca ca của ta đúng là người của Tuyết Nguyệt quốc, nhưng ta lại không phải.
Tiêu Nhã mỉm cười nói ra.
- Ba vị ca ca?
Nguyệt Thanh Sơn nhìn thoáng qua, chỉ thấy có hai người là Hàn Man và Phá Quân, nhưng ánh mắt của ông rất nhanh liền rơi vào trên người Lâm Phong, lộ ra một tia tò mò.
- Ngươi là người của Tuyết Nguyệt quốc?
Nguyệt Thanh Sơn tò mò hỏi Lâm Phong. Khóe miệng Lâm Phong nở một nụ cười khổ. Nha đầu Tiêu Nhã kia đúng là không biết thật giữ mồm giữ miệng.
- Ừ.
Ánh mắt trong veo của Lâm Phong nhìn ông ngoại của hắn. Hắn rất muốn nói, ta không chỉ là người của Tuyết Nguyệt quốc mà còn là cháu ngoại ông đấy. Tuy rằng Nguyệt Thanh Sơn đã thừa nhận Nguyệt Thiên Mệnh, nhưng lại không thừa nhận một đứa cháu ngoại như Lâm Phong. Nếu như ở trong Tuyết Vực tỷ thí có cơ hội thì hắn nhất định sẽ cùng Nguyệt Thiên Mệnh chiến một trận. Sau đó liền lột mặt nạ của mình, để cho Nguyệt Thanh Sơn thấy gương mặt của hắn, để cho Nguyệt Thanh Sơn nhìn thấy rõ ràng hắn là ai. Lâm Phong thậm chí muốn thấy sự hối hận trên mặt của ông, hắn muốn chứng minh cho Nguyệt Thanh Sơn thấy, hắn ưu tú hơn Nguyệt Thiên Mệnh rất nhiều.
Nguyệt Thanh Sơn tự nhiên sẽ không biết những suy nghĩ lúc này của Lâm Phong. Nhưng khi ông thấy Lâm Phong gật đầu thừa nhận mình là người của Tuyết Nguyệt thì trong lòng Nguyệt Thanh Sơn lại nổi lên sự nghi ngờ.
- Thứ cho ánh mắt vụng về của Nguyệt mỗ. Trong số đám thiên tài của Tuyết Nguyệt quốc, lão vẫn biết một ít, nhưng lại không nhận ra các hạ. Không biết các hạ là vị nào?
- Nguyệt gia chủ mặc dù có thanh danh vang dội ở Tuyết Nguyệt, nhưng ngài cũng không có khả năng nhận biết tất cả mọi người.
Lâm Phong tùy ý đáp khiến cho Nguyệt Thanh Sơn sững sờ. Nguyệt gia chủ, nếu dùng cái xưng hô này thì hiển nhiên là hắn đã nhận biết mình. Nên người này thật sự là người của Tuyết Nguyệt quốc.
- Có lẽ à.
Nguyệt Thanh Sơn gật đầu, lập tức hô:
- Thiên Mệnh, ngươi tới xem một chút đi, có nhận ra người thanh niên tài tuấn này không? Hắn nói hắn cũng là người của Tuyết Nguyệt.
Nguyệt Thiên Mệnh đi lên phía trước, nhìn về phía Lâm Phong, hắn đương nhiên biết rõ Lâm Phong là ai? Ở Long Sơn đế quốc, Lâm Phong đã dùng lực lượng của nhục thể khiêu chiến thành công, sau đó đã đạt được tư cách tham gia Tuyết Vực tỷ thí. Cho nên Lâm Phong đã lưu lại một chút ấn tượng với hắn, hơn nữa sự tiến bộ của tu vi Lâm Phong rất nhanh. Lúc ở Long Sơn đế quốc, Lâm Phong còn chưa bước vào Huyền Vũ cảnh, mà hôm nay đã là Huyền Vũ cảnh tầng năm. Loại tốc độ này quả thật là không thể tin được. Bởi vậy, nên Nguyệt Thiên Mệnh mới khẳng định, Lâm Phong đã che giấu thực lực. Nhưng tại sao kẻ có cùng tên với thiên tài Lâm Phong của Tuyết Nguyệt từ lúc nào đã trở thành người của Tuyết Nguyệt quốc vậy?
- Gia gia, người này là người đã thông qua khiêu chiến ở Long Sơn đế quốc mà đạt được danh ngạch của Tuyết Vực tỷ thí. Tên của hắn là... Lâm Phong!
Nguyệt Thiên Mệnh mở miệng khiến cho đôi mắt của Nguyệt Thanh Sơn đột nhiên ngưng lại, mái tóc dài màu trắng đang phiêu động theo gió cũng lập tức đứng yên.
- Lâm Phong!
Nguyệt Thiên Mệnh nhìn chằm chằm Lâm Phong. Ông muốn nhìn xem người thanh niên đang ở trước mắt mình có phải là Lâm Phong, hai người hoàn toàn khác nhau, hẳn là trùng tên. Thế nhưng mà, hắn cũng là người của Tuyết Nguyệt.
- Không sai. Ta còn biết, Nguyệt gia chủ tựa hồ cũng có một thân thích tên là Lâm Phong.
Lâm Phong nở nụ cười nhàn nhạt. Tâm cảnh Nguyệt Thanh Sơn đã từ từ bình phục lại, nhưng ánh mắt của Nguyệt Thiên Mệnh vẫn nhìn chằm chằm vào Lâm Phong. Trước kia, cái tên Lâm Phong này đột nhiên xuất hiện và chưa từng nói qua hắn là người của Tuyết Nguyệt. Nhưng bây giờ, hắn vậy mà khẳng định mình Tuyết Nguyệt quốc, hơn nữa còn biết rõ người của Nguyệt gia, thậm chí còn nhận biết cái tên Lâm Phong kia. Hết thảy chỉ là trùng hợp hay sao?
- Thật là đúng dịp.
Nguyệt Thanh Sơn gật đầu cười nói:
- Có thể cùng nhau đi tham gia Tuyết Vực tỷ thí chính là duyên phận. Ngươi và Thiên Mệnh đều là người trẻ tuổi, nên tiếp xúc với nhau nhiều một chút để nghiên cứu thảo luận kinh nghiệm võ đạo.
- Nguyệt gia chủ có thực lực cường đại, ở trên con đường võ đạo có nhiều kinh nghiệm, mà Nguyệt Thiên Mệnh huynh có thiên phú tuyệt luân. Đâu cần phải nghiên cứu thảo luận với vãn bối.
Lâm Phong uyển chuyển cự tuyệt. Nguyệt Thiên Mệnh minh bạch ý tứ của Lâm Phong, khách khí đáp lại:
- Vậy ta đây liền không quấy rầy các hạ nữa.
Vừa dứt lời, Nguyệt Thanh Sơn cùng Nguyệt Thiên Mệnh lập tức bay đi, nhưng thân ảnh của Lâm Phong vẫn lượn lờ trong đầu của Nguyệt Thanh Sơn. Khắc sâu nhất chính là cái đôi mắt trong veo, có thể nhìn thấu triệt tất cả của Lâm Phong. Với độ tuổi của Lâm Phong, hắn không nên có ánh mắt như vậy mới đúng!