Tuyệt Thế Vũ Thần ( Dịch Full )

Chương 641 - Để Chứng Minh

Để Chứng Minh Để Chứng Minh viptruyenfull.com

Người dịch: Thy

Biên: Cẩuca

Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn: viptruyenfull.com

Nguyệt Thiên Mệnh chưa hề phát huy toàn bộ thực lực thật sự của mình, nhưng bây giờ ngay cả cơ hội đó cũng đã không còn.

Ngay từ khi bắt đầu trận đấu, Lâm Phong đã để hắn công kích tuỳ ý mà không hề trả đòn, chỉ dùng ánh mắt miệt thị rồi lại dùng ngôn ngữ để vũ nhục, châm chọc hắn.

- Thiên Mệnh, cho dù có bại cũng phải kiêu ngạo, con phải hiểu rõ một điều, nơi con đang đứng là võ đài của Tuyết Vực tỉ thí, là nơi mà thiên tài hội tụ, nên nếu không may chiến bại cũng sẽ không có ai nói gì con cả.

Nguyệt Thanh Sơn đứng dưới đài gầm lên, ông biết Lâm Phong là đang phá huỷ Nguyệt Thiên Mệnh và ông không thể đứng nhìn chuyện đó xảy ra được, võ tu sợ nhất là khi đạo tâm chết, bởi vì một khi tâm bị phá huỷ thì còn nói gì đến con đường võ đạo được nữa, chỉ là Nguyệt Thanh Sơn có điểm không rõ tên Lâm Phong này tại sao lại phải làm như vậy, hắn và Nguyệt Thiên Mệnh không có thù oán gì với nhau, sao lại có thể đối xử với Nguyệt Thiên Mệnh ngoan độc như vậy.

Nguyệt Thanh Sơn không rõ tâm của ông giờ phút này đã rối loạn thế nào rồi, đã rất nhiều năm qua tâm ông chưa bao giờ loạn như bây giờ.

Nguyệt Thiên Mệnh hôm nay là kiêu ngạo của Nguyệt gia và cũng là sự kí thác của ông, là sự chấp nhất của Nguyệt Thanh Sơn đối với việc của năm đó, Nguyệt Thiên Mệnh không thể bị phá huỷ.

Thanh âm cuồn cuộn lại truyền vào trong đầu Nguyệt Thiên Mệnh, hắn nổi giận gầm lên một tiếng, Thiên Phệ Vũ Hồn trở nên càng khủng bố hơn.

Huyết dịch Nguyệt Thiên Mệnh sôi trào, lực lượng huyết mạch đang thiêu đốt mạnh mẽ, hắn dù gì cũng là hậu nhân của cường giả, nắm giữ lực lượng huyết mạch nên làm sao lại có thể dễ dàng chán chường và bị khuất nhục như vậy được.

Huyết mạch cuồn cuộn hoá thành lực lượng mạnh mẽ vô cùng, Nguyệt Thiên Mệnh hét lên giận dữ, tóc dài tung bay và hai tay của hắn bổ lên người Lâm Phong. Thanh âm răng rắc truyền ra ngay lập tức, kim thân của Lâm Phong vậy mà đã xuất hiện ra một vết nứt, lực lượng của một kích này rốt cuộc đã khiến cho kim thân hơi không chịu được.

- Phá!

Nguyệt Thiên Mệnh lộ ra vẻ vui mừng, rốt cuộc hắn cũng đã phá được kim thân của Lâm Phong.

Nhưng một câu sau đó của Lâm Phong đã khiến cho Nguyệt Thiên Mệnh như rơi vào bên trong hầm băng:

- Toàn bộ lực lượng mới chỉ có thể làm cho kim thân của ta xuất hiện vết nứt nho nhỏ mà thôi, đệ nhất thiên tài của Nguyệt gia, đứng thứ hai trong bát đại công tử thật khiến người ta thất vọng, chỉ là phế vật, thật buồn cười....

Thanh âm giễu cợt chói tai vô cùng, Lâm Phong đã từng nói mình là người của Tuyết Nguyệt quốc vậy mà hiện tại Nguyệt Thiên Mệnh ngay cả kim thân Lâm Phong cũng không phá được lại được xếp thứ hai trong bát đại công tử, chuyện này sao lại không trào phúng được chứ.

- Chỉ một vết nứt mà lại khiến ngươi đắc ý như vậy sao? Ngươi cảm thấy có thể khiến ta rung chuyển thì rất tự hào đúng không? Đúng là phế vật.

Sau đó rốt cuộc Lâm Phong đã ra tay, Đại Thủ Ấn kim sắc trực tiếp đánh lên trên người Nguyệt Thiên Mệnh, một lực lượng phi thường cường đại khiến cho Nguyệt Thiên Mệnh phun một ngụm máu tươi ra và thân thể trực tiếp bị đánh bay ra ngoài.

- Không chịu nổi một kích.

Lâm Phong tiến đến trước người Nguyệt Thiên Mệnh, quan sát hắn rồi nói một cách thản nhiên:

- Ngươi bây giờ có còn cảm thấy kiêu ngạo, tự hào nữa không?

"Oanh!"

Lại một chưởng ấn rơi xuống, Nguyệt Thiên Mệnh đưa tay ra ngăn cản, chỉ nghe được âm thanh răng rắc truyền đến, cánh tay của hắn đã gãy, thân thể thì bị đè xuống, ngã trên mặt đất.

Nguyệt Thiên Mệnh ngẩng đầu lên, con ngươi đã lộ ra chút huyết sắc, nhìn chằm chằm Lâm Phong một cách gắt gao, hắn cảm giác mình hiện tại đã muốn điên rồi.

- Hiện tại thế nào, còn kiêu ngạo hay không, nhị công tử Tuyết Nguyệt quốc?

Lâm Phong lại nói tiếp, Nguyệt Thiên Mệnh phát ra những tiếng hét đầy giận dữ, tóc tai rối bời, hắn đã sắp rơi vào trạng thái điên cuồng.

- Đủ rồi, ngươi và hắn rốt cuộc đã có thù oán gì mà ngươi lại đối xử với hắn như vậy chứ.

Nguyệt Thanh Sơn hét lên, hai mắt lạnh băng nhìn chằm chằm Lâm Phong, ông ta và Lâm Phong trên đường đi đã nói vài câu với nhau, tốt xấu gì cũng xem như là người quen, hơn nữa nhìn Lâm Phong ôn hoà vậy mà không nghĩ tới giờ phút này có thể tàn nhẫn như thế, hắn khi trước còn để cho Nguyệt Thiên Mệnh giao hảo với Lâm Phong, thật không thể ngờ mà.

Lâm Phong chậm rãi nhìn về phía Nguyệt Thanh Sơn, trong đôi mắt ẩn chứa một tia cười lạnh.

- Ta vì cái gì mà làm như vậy? Bởi vì ngươi, Nguyệt Thanh Sơn.

- Bởi vì ta?

Nguyệt Thanh Sơn không hiểu:

- Ta không rõ, Nguyệt Thanh Sơn ta lúc nào thì đã đắc tội với các hạ mà các hạ lại nói như thế.

- Lúc nào?

Lâm Phong cười, nhưng nụ cười này không vui vẻ gì cũng chẳng tự hào, nó mang theo vài phần châm chọc.

- Ta đối phó với cháu nội của ông như vậy làm ông đau lòng à....Vậy ông đối xử với mẫu thân và phụ thân ta, cả ta nữa thì là gì, ông ngoại!

- Ông ngoại!

Hai chữ này của Lâm Phong khiến cho Nguyệt Thanh Sơn run rẩy từ trong nội tâm, không chỉ có Nguyệt Thanh Sơn mà cả Nguyệt Thiên Mệnh cũng run theo, ông ngoại, Lâm Phong thế mà xưng hô với Nguyệt Thanh Sơn là ông ngoại!

Đám người bên ngoài sững sờ, lão nhân tóc trắng này là ông ngoại Lâm Phong sao?

- Lâm....Phong!

Hai chữ phun ra từ trong miệng Nguyệt Thanh Sơn, đúng là hắn rồi, tên Lâm Phong này chính là cháu ngoại của ông, Lâm Phong.

Đáng tiếc, cháu ngoại của ông đứng trên võ đài của Tuyết Vực tỉ thí ngạo nghễ như thế, đoạt được ngọc bài thứ nhất trong vòng tỉ thí thứ hai, nhưng người làm ông ngoại lại không cảm thấy có nửa điểm kiêu ngạo gì, trong đôi mắt lại chỉ có kinh ngạc, khiếp sợ cùng một chút thần sắc khó hiểu.

Lâm Phong, chính là là Lâm Phong!

Nguyệt Thanh Sơn như già đi rõ ràng chỉ trong nháy mắt, lộ ra một sắc mặt lạnh lùng.

- Hóa ra là ngươi.

- Là ta.

Lâm Phong khẽ gật đầu, trên mặt hắn loé lên một ngọn lửa, lập tức gương mặt hắn đã thay đổi hoàn toàn.

Đã không còn màu vàng nhợt nhạt nữa nhưng nó vẫn rất thanh tú, từng đường cong góc cạnh trên mặt hiện ra rõ ràng.

Khuôn mặt này so với vừa rồi còn trẻ hơn, anh tuấn hơn, hóa ra hắn trước giờ đã mang theo mặt nạ da người.

Giờ khắc này bên dưới võ đài có rất nhiều thân ảnh đột ngột đứng lên, người của Thiên Phong quốc, Vạn Thú môn và Vũ gia đều đứng lên, khiếp sợ mà nhìn dung nhan trẻ tuổi đang đứng trên chiến đài, mọi thứ đều đã rõ ràng, minh bạch rồi.

Người của Vũ gia đã hiểu vì sao Lâm Phong giết Vũ Kiếm và Vũ Cầm, người của Thiên Phong quốc thì biết mặc dù sau đó không có chuyện gì xảy ra nhưng Lâm Phong vẫn muốn lấy mạng của Thiên Phong Thất Sứ, lí do chỉ có một, Lâm Phong vẫn còn sống.

- Đúng là hắn.

Đằng Vu Yêu nhìn chằm chằm Lâm Phong, thực lực của hắn đã quá mạnh mẽ rồi, xem ra Vu Thanh tựa hồ không được tốt rồi.

Hơn nữa, theo lời nói của Lâm Phong thì một khi đủ thực lực, hắn sẽ giết toàn bộ Vạn Thú môn, một cỗ khí tức lạnh băng dần sinh sôi trong lòng, tai hoạ này thật sự trưởng thành rồi, đã cường đại lên không ít, điều này là tai hoạ ngập đầu với họ.

- Chính là hắn!

Người Long Sơn đế quốc đương nhiên cũng nhận ra Lâm Phong, nguyên lai hai người tên Lâm Phong lại là một, sau khi mất tích đã xuất hiện lại lần nữa, nhưng thay đổi một thân phận mới.

Nguyệt Thanh Sơn nhìn gương mặt hiện rõ góc cạnh và nét thanh tú kia, trong mắt ông lúc này không có phẫn nộ mà chỉ thở dài.

Đây có thể nói là chính bản thân ông tự tạo nghiệt sao?

Nguyệt Thanh Sơn một mực bồi dưỡng Nguyệt Thiên Mệnh, hy vọng nó có thể trở thành rồng trong loài người, còn trượng phu và nhi tử của con gái ông lại bị trục xuất bắt ly khai khỏi Tuyết Nguyệt hoàng thành, phải đến một trấn nhỏ sinh sống. Nhưng Lâm Phong đã đi một con đường xa xôi để trở về, thậm chí còn xuất hiện trước mặt Nguyệt Thanh Sơn, cho nên ông hy vọng Nguyệt Thiên Mệnh có thể trấn áp Lâm Phong, ông muốn chứng minh lựa chọn của mình vẫn là chính xác.

Ông đã từng giúp Nguyệt Thiên Mệnh cướp đi nữ nhân của Lâm Phong, ông nói với Nguyệt Thiên Mệnh rằng một ngày kia nó có thể đánh bại Lâm Phong một cách đường đường chính chính, ngay trước mắt mọi người.

Giấc mộng của Nguyệt Thanh Sơn có thể nói là đã hoàn thành một nửa sau khi Lâm Phong và Nguyệt Thiên Mệnh hoàn toàn đứng trên chiến đài chiến đấu với nhau một cách oanh liệt, nhưng kết cục lại làm rung động lòng người như thế.

Cháu nội Nguyệt Thiên Mệnh của ông bị Lâm Phong hành hạ, Lâm Phong chính là dựa vào thực lực của chính mình mà đi ra từ một trấn nhỏ rồi từng bước một bước lên sân khấu cao nhất của Tuyết Vực tỉ thí, đứng đối diện Nguyệt Thiên Mệnh, hơn nữa ở trước mặt Lâm Phong, Nguyệt Thiên Mệnh đúng là chỉ có thể xem như con sâu cái kiến mà thôi.

- Ngươi tại sao phải làm như vậy?

Nguyệt Thanh Sơn mở miệng hỏi.

- Để chứng minh, cũng giống như ông hy vọng Nguyệt Thiên Mệnh đánh bại ta để chứng minh hành động của ông là đúng, mà ta cũng muốn chứng minh cho ông thấy rằng cháu nội ông tựa hồ không được tốt lắm, còn đứa cháu ngoại bị ông vứt bỏ là ta đây lại có thể tuỳ ý chà đạp tên cháu trai trân bảo này. Đồng thời ta cũng muốn chứng minh thay mẫu thân, chứng minh bà kiên trì nhiều năm như vậy là không sai chút nào!

Lâm Phong chậm rãi nói, mỗi một từ đều khiến cho tâm Nguyệt Thanh Sơn run rẩy!

Bình Luận (0)
Comment