Người dịch: Nga
Biên: Cẩuca
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn: vipTruyenGG.com
Đạp lên mây trắng, bay vào trời xanh, đám người lại lần nữa đi vào Thần Cung, vẫn khiếp sợ sự thần kỳ của Thần Cung.
Hơn nữa trong những người này, có mấy vị đứng sau vị trí thứ mười sáu, lần đầu bước vào Thần Cung cho nên càng thêm rung động, thầm than trong lòng thiên địa quả nhiên vô cùng kỳ diệu, ví dụ như Nguyệt Thiên Mệnh, hắn cũng theo mọi người bước vào bên trong Thần Cung.
Nhưng mà hôm nay trên người Nguyệt Thiên Mệnh lại không thấy ngạo khí lăng lệ ác liệt, chỉ một mình đi theo ở phía sau, duy trì không rời khỏi đội ngũ. Đám người trước mặt hắn, từng người đều là thiên tài, ở Tuyết Nguyệt quốc, hắn đứng thứ hai trong bát đại công tử, trước kia trừ Đoạn Vô Đạo, hắn không để ai vào trong mắt, nhưng khi thiên tài Tuyết Vực tề tụ lại một chỗ, hắn liền không tính là cái gì, mà Đoạn Vô Đạo vẫn cường hãn như cũ.
Đáng sợ hơn chính là Lâm Phong, hắn chưa từng nghĩ tới, con trai của cô ruột hắn, người bị Nguyệt gia vứt bỏ, hôm nay lại khiến hắn ngưỡng mộ, cao đến không thể với tới. Giờ phút này, hắn đối với Lâm Phong đã không còn ghen ghét như trước, lúc Lâm Phong đánh bại hắn, hắn hận, hắn thống khổ, nhưng bây giờ, Nguyệt Thiên Mệnh đã bình tĩnh rất nhiều, bởi vì, Lâm Phong nào chỉ đánh bại hắn, Lâm Phong căn bản không phải người cùng một thế giới với hắn.
Nguyệt Thiên Mệnh liếc nhìn Lâm Phong phía trước, cung chủ Thần Cung - Bắc Minh đang thảo luận với Lâm Phong, mặc dù Thần Cung thế lực to lớn nhưng cung chủ vẫn giải trừ nét mặt âm trầm trước mặt Lâm Phong.
Mặc dù Bắc Minh không ở chiến trường Tuyết Vực tỉ thí, nhưng tất cả những thứ phát sinh trong đó, hắn thông qua một ít thủ đoạn, thấy được rất rõ ràng, lấy tài năng của Lâm Phong, vài năm sau, chắc chắn sẽ vượt qua hắn, hiện tại hắn vẫn là tiền bối, nhưng vài nhiều năm sau, hắn sẽ phải ngưỡng mộ Lâm Phong rồi.
Cung chủ Bắc Thần Cung Bắc Minh là nhân vật bậc nào, há lại quan tâm tới những uy thế hư vọng như thế, đối với thiên tài chân chính, có đôi khi phải buông tha tư thái đi kết giao, về sau liền có thể có thêm một bằng hữu cường đại.
Một lát sau, tất cả tiến nhập Bắc Thần Cung, đi vào một nơi bên ngoài đại điện, chỉ thấy Bắc Minh gọi Hách Bằng tới, phân phó hắn một câu. Lúc này, ánh mắt Hách Bằng cũng lướt qua đám người Lâm Phong, tựa hồ có chút không vui, càng nhiều thiên tài thì địa vị của hắn trong Thần Cung sẽ suy yếu, ở trong lòng cung chủ, địa vị của hắn cũng thấp đi rất nhiều.
- Nghe rõ chưa?
Bắc Minh mở miệng nói với Hách Bằng, sắc mặt Hách Bằng nghiêm túc, có vài phần ghen ghét nhưng vẫn gật đầu:
- Vâng cung chủ, ta đi làm ngay đây.
- Đi thôi.
Bắc Minh phất phất tay, lập tức lại chỉ về ghế đá bên ngoài đại điện nói:
- Chư vị mời ngồi.
Đám người Lâm Phong thản nhiên ngồi xuống, một ít người lại có vẻ không quen, tựa hồ không cách nào bỏ qua được sự thật Thần Cung là cỗ thế lực đáng sợ nhất, cường giả bên trong, mỗi một người đều là Huyền Vũ cảnh hậu kỳ, sâu không lường được.
Chỉ sợ Đông Hải Long Cung và Ngọc Thiên hoàng tộc cũng cường hãn như thế là cùng.
- Chư vị đã lựa chọn ở lại Thần Cung ta, Bắc Minh cảm kích khôn cùng, ta cũng không gạt chư vị, hiện tại liền thông báo cho chư vị mục đích của Tuyết Vực tỉ thí lần này.
Bắc Minh nhìn về đám người, khiến mọi người dựng thẳng tinh thần, mục đích của Tuyết Vực tỉ thí lần này, bọn họ đều rất ngạc nhiên, nghe nói Thần Cung muốn cho bọn họ tiến vào bên trong một bí cảnh.
- Chư vị cũng biết, Cửu Tiêu đại lục mênh mông bát ngát, Tuyết Vực cũng chỉ là một khối nhỏ trong Cửu Tiêu đại lục mà thôi, lãnh thổ một đế quốc trung phẩm bao quát bản đồ còn rộng hơn cả Tuyết Vực, hơn nữa, bên dưới một đế quốc trung phẩm còn có đế quốc hạ phẩm và các nước phụ thuộc, tất cả đều thuộc về đế quốc trung phẩm.
Bắc Minh tiếp tục nói.
- Bây giờ, ta sẽ cho các ngươi nhìn qua địa đồ của Cửu Tiêu đại lục.
Vừa dứt lời, Bắc Minh vung tay lên, một chùm ánh sáng tràn ngập trong không trung, lập tức ở trong hư không xuất hiện một cái gương, ở trong gương là một bản đồ vô cùng to lớn, đó là bản đồ Cửu Tiêu đại lục.
Ánh mắt của mọi người đều sững lại, gắt gao nhìn chằm chằm vào bản đồ đại lục này. Ở trong bản đồ này có vô số quốc gia, bọn họ nhìn một lượt, nhưng thủy chung vẫn không tìm thấy Tuyết Vực ở đâu, lại càng không cần phải nói đến vị trí của quốc gia bọn họ.
- Nhìn nơi đây.
Bắc Minh chỉ một ngón tay, một tia sáng nhỏ rơi xuống một vị trí ở phía Tây địa đồ, rồi khoanh tròn một khu vực.
- Nơi đây chính là Tuyết Vực.
- Cái này là Tuyết Vực?
Ánh mắt của mọi người cứng đờ, Tuyết Vực, Tuyết Vực rộng lớn như vậy nhưng đặt ở trên bản đồ đại lục lại vô cùng nhỏ bé, giống như một nơi hẻo lánh bị vứt bỏ.
- Lại nhìn nơi này, đây là Đông Hải đế quốc.
Bắc Minh chỉ vào một phần phía bắc Tuyết Vực, một khu vực còn lớn hơn cả Tuyết Vực chính là Đông Hải đế quốc, mà Đông Hải Long Cung lại là bá chủ Đông Hải đế quốc.
- Các ngươi một đường nhìn về phía bắc sẽ phát hiện bản đồ càng lúc càng lớn, có rất nhiều khu vực không có quốc gia, chỉ có thế lực tông môn cường hãn mọc lên san sát ở đó.
Bắc Minh nhắc nhở, ánh mắt của mọi người dọc theo phía bắc Tuyết Vực, quả nhiên, càng lúc càng lớn, có đại lục, cũng có sơn mạch cùng với đại dương.
Cho đến trung tâm, một khối lục địa nằm ở trung tâm Cửu Tiêu đại lục khiến mọi người phải thán phục.
- Lục địa kia thật khổng lồ, đây là đế quốc nào vậy, cũng thật đáng sợ đi!
Một khối rộng bao la ở trung tâm Cửu Tiêu đại lục, bên trên ghi chú một chữ thật lớn:
- Thánh!
- Đây là lần đầu tiên các ngươi nhìn thấy nơi này đi.
Bắc Minh chỉ vào khu vực chữ Thánh kia, khóe miệng lộ ra nụ cười vui vẻ:
- Nơi đây mới là trung tâm Cửu Tiêu đại lục, Thánh thành Trung Châu, ở bốn phương của Thánh thành sẽ có một cỗ thế lực cực kỳ đáng sợ, bất luận là Thần Cung, Đông Hải Long Cung, hay là Ngọc Thiên hoàng tộc, đặt ở bốn phương Thánh thành cũng chỉ là thế lực tầm thường. Ở trong bốn phương này đều tồn tại thế lực cường đại hơn Thần Cung rất nhiều, cũng tồn tại đế quốc thượng phẩm, mà ở giữa bốn phương Thánh Thành này chính là trung tâm Cửu Tiêu đại lục, đó mới là Thiên Đường của võ giả, ở chỗ đó cường giả như mây.
Nghe được lời nói chấn động của Bắc Minh, tâm của đám người bắt đầu nhảy lên, chỗ đó mới là thiên đường võ đạo, cường giả như mây, mà Tuyết Vực của bọn họ chỉ là một góc của đại lục mà thôi, mặc dù đứng ở sân khấu mạnh nhất của Tuyết Vực, nhưng lại có thể thế nào, đặt ở Thánh thành Trung Châu kia, Thần Cung đều không tính là gì, bốn phương của Thánh thành có rất nhiều thế lực cường hãn giống như Thần Cung chứ đừng nói đến vị trí chính giữa của bốn phương Thánh thành.
- Nhụt chí sao? Cảm thấy chán chường sao? Hay là, cảm giác được chính mình nhỏ bé rồi?
Bắc Minh nhẹ nhàng nói khiến mọi người ngẩng đầu lên, ở trong lòng bọn họ chính xác có người có một tia chán chường, thiên tài, bọn họ thật sự là thiên tài sao? Hiện tại bọn họ chỉ là thiên tài trong Tuyết Vực, không thể xem như thiên tài của Cửu Tiêu đại lục vô cùng mênh mông này được.
Trong lúc lơ đãng, mọi người đều nhìn vào Lâm Phong, chỉ là giờ phút này thân ảnh hơi thon gầy kia thẳng tắp ngồi ở đó, như một chuôi lợi kiếm sắc bén, trên người lộ ra một cỗ khí thế lăng thiên, tựa như kiếm phải ra khỏi vỏ, cùng thiên địa tranh phong.
Tâm của bọn hắn khẽ run lên, cái này là chênh lệch sao? Nhìn đến thế lực khổng lồ trên bản đồ, bọn hắn cảm thấy mình nhỏ bé, mà Lâm Phong lại tràn ngập khí thế lăng thiên, dã tâm bừng bừng, cái này là tâm chí, võ đạo ý chí quyết định vận mệnh sao?
Có lẽ đây chính là nguyên nhân bọn họ không bằng Lâm Phong.
Bắc Minh chú ý quan sát phản ứng của mọi người, hắn rất hài lòng trạng thái của đám người biểu lộ ra, lại càng thoả mãn phản ứng của Lâm Phong, không có tâm đạp phá cường giả đại lục, chỉ có thể ở một góc, như thế làm sao trở thành cường giả được?
Lấy tài năng của Lâm Phong, hắn nên phóng mắt ở đại lục chứ không phải ở Tuyết Vực.
Mặc dù mấy vị thiên tài mạnh nhất trong Tuyết Vực tỉ thí lần này đều ở đế quốc, cũng là thiên tài đứng đầu, thứ mà bọn họ thiếu chính là cường giả chỉ đạo, tài nguyên tu luyện cường hãn.
Vì thế Đông Hải Long Cung và mấy cỗ thế lực khác mới không tiếc ngàn dặm xa xôi đi vào Tuyết Vực, ngụy trang ở giữa đám người, đến cuối cùng mới ra tay, cướp đoạt thiên tài mà Thần Cung triệu tập.
- Buông tầm mắt của các ngươi ra, thiên tài chân chính tuyệt đối không nên thuộc về một Tuyết Vực nho nhỏ, mục tiêu của các ngươi chính là nơi đây, vì thế, các ngươi phải trở nên cường đại hơn bây giờ.
Tay Bắc Minh chỉ vào vị trí Thánh thành Trung Châu, tiếng nói cực kỳ kích động, thanh âm giống như muốn thâm nhập sâu trong nội tâm của đám người, quanh quẩn trong đầu của mọi người.
Ánh sáng dần dần tiêu tán, địa đồ biến mất, đôi mắt của đám người đều mang theo ý cười, Bắc Minh thủy chung không nói mục đích của Thần Cung, mà là đang kích thích nội tâm của mọi người, sau mấy câu của hắn, tâm võ đạo của mọi người đã hoàn toàn thay đổi trở nên càng cứng cỏi hơn.
Đây chính là lợi ích của việc cùng võ giả cường đại ở một chỗ, tầm mắt cao bao nhiêu thì tài năng mới có thể đi xa bấy nhiêu!