Tuyệt Thế Vũ Thần ( Dịch Full )

Chương 686 - Ngày Đẹp Trời

Ngày Đẹp Trời Ngày Đẹp Trời viptruyenfull.com

Người dịch: Nga

Biên: Cẩuca

Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn: viptruyenfull.com

Đêm ở Thần Cung.

Một vầng trăng sáng lơ lửng trong hư không chiếu sáng cả Thần Cung.

- Mặt trăng nơi đây thật đẹp.

Ở phía trên mây mù, có mấy đạo thân ảnh đang đứng ở đó, ngẩng đầu nhìn mặt trăng đang treo trong hư không.

- Thế giới thần kỳ.

Lâm Phong nói nhỏ một tiếng, nơi đây rõ ràng là một không gian phương khác, nhưng ánh trăng vẫn rất đẹp và chân thật.

- Không biết trăng ở quê hương có tròn như ở đây không nữa?

Trong thanh âm thở dài lộ ra vài phần xa xăm, quê hương là ký ức vừa quen thuộc mà vừa xa lạ, không biết tinh cầu xanh thẳm kia có cùng một bầu trời với nơi hắn đang giẫm lên lúc này hay không nữa?

- Vầng trăng ở quê hương ca ca khẳng định đẹp hơn nơi đây.

Tiêu Nhã ở bên cạnh cười nhẹ nói, Lâm Phong mơ hồ nhẹ gật đầu. Quê hương ở trong đầu của hắn cũng đã thay đổi trở nên mơ hồ rồi, hiện tại, hắn chỉ là một vị võ tu của Cửu Tiêu đại lục.

- Ánh trăng tuy đẹp, nhưng lại thiếu một khúc nhạc.

Một tia thanh âm trầm thấp khoan thai mà đến, ánh mắt Lâm Phong mỉm cười với Đường U U đang tới:

- Ngươi cũng là người đa sầu đa cảm?

- Mặc dù con đường võ đạo yêu cầu tâm tính kiên nghị cố chấp, nhưng mà nếu vô tình, cũng quá mức mất mặt.

Đường U U cũng cười.

- Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy dưới cảnh đẹp như vậy không thiếu cái gì đó sao?

Lâm Phong mỉm cười, lập tức phất ống tay áo một cái, sau đó ngồi khoanh chân lại, hào quang lóe lên, ở trên đầu gối của hắn xuất hiện một cây đàn cổ khiến Đường U U sửng sốt.

Lâm Phong còn biết gảy đàn?

Tiêu Nhã thấy động tác của Lâm Phong cũng sững sờ, lập tức cười khanh khách, trực tiếp nằm xuống bên cạnh Lâm Phong, ngẩng đầu nhìn trăng tròn. Không biết hiện tại ông nội thế nào rồi, ông nội gửi gắm nàng cho Lâm Phong, không cần phải nói nàng cũng biết ông nội định làm gì, nhất định là đi báo thù rồi!

Thù của ca ca, ông nội một mực để ở trong lòng, nhưng chỉ vì nàng mới phải đi tha hương, bởi vì thế lực của kẻ thù quá mạnh mẽ, thẳng đến khi gặp được Lâm Phong, ông nội mới một mình rời đi yên tâm phó thác nàng cho Lâm Phong.

- Đ-A-N-G...

Một âm phù nhảy lên, một tiếng đàn tấu vang lên, khói xanh lượn lờ, cầm khúc phiền muộn mà ưu thương, mang theo vài tịch mịch cô đơn, tựa như có người cùng giai nhân hoặc bằng hữu ở dưới ánh trăng nói chuyện trên trời dưới đất, bàn luận võ đạo, uống chén rượu ngon, thưởng thức ánh trăng.

Đường U U dần dần sa vào bên trong nhịp điệu tiếng đàn, bất tri bất giác, thân thể của nàng cũng ngồi xuống rất tùy ý, không có bất kỳ rụt rè nào, nhìn bóng lưng có chút hiu quạnh kia, rồi chìm đắm vào làn điệu du dương lộ ra vài phần phiền muộn.

Hào quang chớp động, ở trước người Đường U U lại xuất hiện mấy bầu rượu ngon, đẩy nắp ra, Đường U U tự mình nâng lên uống, chỉ một lát, trên mặt của nàng hiện lên vẻ ửng đỏ, phối hợp dung nhan cao quý kinh diễm càng thêm mê người.

Ánh trăng, tiếng đàn, rượu ngon, giai nhân, đây mới là một bức tranh hoàn chỉnh không thiếu thốn, nếu giờ phút này, Đường U U được tận mắt nhìn thấy, chỉ sợ nàng sẽ sợ hãi thán phục hình ảnh đẹp này, nhưng mà lúc này, chính nàng đã trở thành một phần trong tấm hình đó.

Giai điệu từ trầm thấp trở nên cao vút, rồi từ cao vút lại chuyển thành trầm thấp, cho đến khi hóa thành âm thanh lượn lờ vang vọng trong hư không.

Tiêu Nhã nhắm mắt lại, giống như đã chìm vào giấc ngủ, Đường U U vẫn đang uống rượu, chưa rời khỏi bức tranh.

Mà ở phía xa, ở hai nơi khác nhau, hai đạo bóng hình xinh đẹp đang nhìn bóng lưng của Lâm Phong đến ngẩn cả người.

Thanh Thiền cười nhẹ, nàng thích ánh mắt trong veo của Lâm Phong, thưởng thức tu vi võ đạo cường hãn của Lâm Phong, nàng bội phục tài đánh đàn của Lâm Phong, một nam nhân đa tài không chỉ trên con đường võ đạo.

Mà Thanh Mộng Tâm cũng đang nhìn Lâm Phong. Lúc này, nàng nghiêng người dựa vào một cột trụ, mang theo nụ cười mị hoặc nhàn nhạt. Tiểu tử này tuy không phải là nam nhân hoàn mỹ, nhưng hắn vẫn giữ được cá tính của mình. Lúc ở trên võ đài, hắn khinh cuồng phóng đãng, nhưng trong cuộc sống hắn lại tựa hồ như đa tình.

- Có lẽ ngươi không hoàn mỹ bằng Quân Mạc Tích, nhưng cũng bởi vì sự không hoàn mỹ đó, càng khiến ngươi hấp dẫn được lòng phụ nữ hơn Quân Mạc Tích.

Thanh Mộng Tâm thì thào, sau đó liếc mắt nhìn Thanh Thiền bên cạnh mình cách đó không xa cùng với Đường U U đang ngồi dưới đất, lòng của phụ nữ cũng như dây cung dễ bị chấn động.

Lâm Phong thu đàn cổ lại, sau đó nhìn thoáng qua Tiêu Nhã đang nhắm mắt ngủ say ở bên cạnh, khóe mắt lộ ra một tia ấm áp.

Quay đầu lại, hắn nhìn Đường U U, liền thấy giờ phút này, Đường U U đang uống rượu, khuôn mặt ửng đỏ, lộ ra thần thái làm say lòng người.

Đúng lúc này, Đường U U ngẩng đầu lên tựa hồ cũng nhìn thấy Lâm Phong, trong nháy mắt khuôn mặt nháy mắt trở nên đỏ hơn, sau đó nàng hơi cúi đầu xuống, thu bầu rượu lại, một lát sau, lúc nàng ngẩng đầu lên lần nữa thì đã khôi phục như cũ, mỉm cười nói:

- Không nghĩ tới ngươi đánh đàn hay như vậy.

- Ta được một vị lão sư dạy.

Lâm Phong đáp lại. Ngày xưa, hắn theo Yên Vũ Bình Sinh luyện đàn, cho nên trên phương diện đánh đàn cũng có một ít thành tựu.

Đường U U mỉm cười, sau đó trầm mặc cũng không biết nên nói cái gì.

- Ta về nghỉ ngơi trước đây.

Đường U U đứng dậy, quay người rời đi, lúc này Thanh Thiền cùng với Thanh Mộng Tâm cũng đã rời đi.

Lâm Phong lắc đầu cười khổ, sau đó cẩn thận bế Tiêu Nhã lên, rồi đi về chỗ ở đã được an bài.

...

Sáng sớm hôm sau, một tia mát mẻ phất qua mỗi một cái góc nhỏ trong Thần Cung. Hôm qua ở trước đại điện, đám người Lâm Phong đã đến từ rất sớm.

Hôm nay là ngày nghe tôn giả giảng đạo, bọn họ làm sao có thể không đến thật sớm cho được. Có rất nhiều người đều lộ ra vẻ đặc biệt kích động, không ngừng lóe lên vẻ hưng phấn.

Hôm nay, tuy bọn họ ở Huyền Vũ cảnh hậu kỳ, nhưng muốn bước vào Thiên Vũ cảnh đều cần một lần bay vọt, dù sao Thiên Vũ là biểu tượng của sự cường đại ở Tuyết Vực

Mà tôn giả là nhân vật khủng bố được vạn chúng kính ngưỡng, có khả năng hóa huyết dịch toàn thân thành lực lượng huyết mạch truyền lưu cho hậu nhân, cường giả cường hãn này sắp vì bọn hắn mà giảng đạo.

Bắc Minh đã đi tới nơi này, vừa nhìn đến đám người đã đến đông đủ, lộ ra một nụ cười hài lòng. Những người này có thể đứng ở sân khấu Tuyết Vực tỉ thí trở thành thiên tài Tuyết Vực, đều chấp nhất với võ đạo, bọn họ đều có khát vọng trở thành cường giả.

- Chư vị đều đi theo ta.

Bắc Minh nói với một tiếng, lập tức đi về phía xa xa.

Mọi người đều nhấc chân lên, nhao nhao đuổi theo Bắc Minh.

Qua vài phút, đám người đi vào một nơi không rộng lớn, đứng trước cung điện đơn giản xưa cũ, ở trước điện đơn giản này có một cửa nhỏ, nhìn qua cửa nhỏ, tựa hồ có thể nhìn thấy một vị lão giả đang khoanh chân ngồi trên một chiếc ghế, tựa như đã tiến vào trạng thái nhập định.

Ở ngoài điện, tất cả mọi người đều cẩn thận đi vào, ngay cả cung chủ Bắc Thần Cung Bắc Minh cũng giống vậy, nhẹ nhàng bước vào.

- Tôn giả.

Bắc Minh đứng ở trước điện khẽ khom người với người đang ngồi trong sân, hô một tiếng.

- Vào đi.

Một đạo thanh âm truyền đến, giống như trực tiếp vang vọng trong tâm trí của mọi người, khiến nội tâm của mọi người run lên.

Tôn giả, bóng người mộc mạc ngồi trong sân kia chính là Tôn giả cường hãn hay sao?

Một hàng người chậm rãi bước vào trong sân nhỏ, ở bên trong đã chuẩn bị xong chỗ ngồi, nhưng mà bọn hắn chỉ yên lặng đứng ở trước chỗ ngồi, không có ai ngồi xuống.

Lâm Phong đi tới trước chỗ ngồi trung tâm, nhìn lão nhân mộc mạc trước mắt trong lòng liền sáng tỏ.

- Là hắn!

Trong lòng Lâm Phong thầm nghĩ, người này chính là cái bóng mơ hồ trong Giới Vực kia đã dùng Thể Hồ Quán Đính làm cho tu vi của Lâm Phong bay vọt, lúc ấy, Lâm Phong chỉ thấy được một bóng mơ hồ, không thấy rõ dung nhan của đối phương, nhưng giờ phút này, nhìn lão tử trước mắt, không khỏi có cảm giác quen thuộc, điều này làm cho Lâm Phong hiểu được, lão giả trợ giúp hắn chính là Đại Tôn giả mạnh mẽ trước mắt này.

- Đều ngồi đi.

Lại một đạo thanh âm truyền ra, mà đôi mắt của Tôn giả kia thủy chung vẫn khép kín, bờ môi cũng không nhúc nhích một cái, nhưng thanh âm xác thực trực tiếp vang lên trong đầu của bọn họ, mà bên trong nội tâm tựa như có một cỗ ma lực khiến nội tâm họ cộng hưởng với thanh âm này.

Đám người mang theo vài phần kính ngưỡng chậm rãi ngồi xuống, toàn thân đều hơi không được tự nhiên. Ở trước mặt bọn họ là Tôn giả, cường giả Tôn Vũ cảnh cường hãn, chỉ cần phất tay một cái có thể bổ đôi sơn mạch, chặt đứt sông lớn, mà giờ phút này, tôn giả lại đang ở ngay trước mặt bọn họ.

Bình Luận (0)
Comment