Tuyệt Thế Vũ Thần ( Dịch Full )

Chương 713 - Thái Tử Ma Việt Quốc

Thái Tử Ma Việt Quốc Thái Tử Ma Việt Quốc vipTruyenGG.com

Người dịch: Toản

Biên: Cẩuca

Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn: vipTruyenGG.com

- Ma Yết!

Đôi mắt của Lâm Phong có chút cứng lại. Người vừa mới xuất hiện chính là thái tử Ma Việt quốc Ma Yết. Hắn cũng là thiên tài bách chiến bách thắng trên chiến trường, lần thất bại duy của hắn chính là trận chiến ở Đoạn Nhận thành lần trước. Hắn đã thất bại trong tay Lâm Phong.

Người vừa mới xuất hiện tuy rằng có vẻ bên ngoài của Ma Yết, nhưng thanh âm của hắn lại khiến cho Lâm Phong có cảm giác quen thuộc.

- Thái tử điện hạ, thái tử điện hạ đến rồi.

Những tướng sĩ của Ma Việt quốc đang khủng hoảng lui về phía sau khi nhìn thấy Ma Yết thì phảng phất như bắt được cọng rơm cứu mạng vậy. Bọn họ chỉ thấy Ma Yết trực tiếp bước lên trên sườn núi, khi hắn thấy ánh mắt lạnh như băng của Lâm Phong, liền đặt tay của hắn ở trên mặt, nói:

- Lâm Phong, là ta.

- Híz- khà- zzz...

Hành động lúc này của Ma Yết phảng phất như đang kéo xuống một lớp da, khiến tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào Ma Yết. Chẳng lẽ là từ trước tới nay, thái tử Ma Yết đều một mang theo mặt nạ da người hay sao? Chỉ có đám tướng lãnh của Ma Việt quốc không hề kinh ngạc, dĩ nhiên là bọn họ đã từng bái kiến khuôn mặt thật của Ma Yết rồi. Người thanh niên xuất hiện ở trước mắt bọn hắn bây giờ mới là thái tử thiên tài của bọn họ. Mà giờ khắc này, Lâm Phong cũng tỏ ra vẻ sửng sờ, kinh ngạc nhìn Ma Yết lấy mặt nạ xuống:

- Vân... Phi... Dương!

Cái tên thiên tài thái tử của Ma Việt quốc, lại là người đã cùng hắn đi đến Tuyết Vực Mê thành để tham gia Tuyết Vực tỷ thí, Vân Phi Dương. Hơn nữa Vân Phi Dương đã trở thành hảo hữu với Lâm Phong. Mà giờ khắc này, hắn lại phát hiện ra tên đó là thái tử Ma Việt quốc. Hèn gì không có ai biết Vân Phi Dương từ đâu mà đến. Hèn gì Vân Phi Dương biết hắn đến từ Đoạn Nhận thành. Hèn gì khi ở trên võ đài của Tuyết Vực tỷ thí hắn lại không nhìn thấy Ma Yết. Giờ phút này, tất cả đều đã rõ ràng!

- Lâm Phong, ta là thái tử của Ma Việt quốc, tên của ta vốn là Vân Phi Dương. Khi ra ngoài mới lấy tên Ma Yết.

Sắc mặt của Vân Phi Dương vô cùng bình tĩnh. Những điều hắn nói để cho binh sĩ hai nước đều ngây ngẩn cả người, mà những tên tướng lãnh của Ma Việt quốc cũng ngây ngẩn cả người. Tại sai Lâm Phong lại quen thái tử Ma Yết. Bọn họ không ngờ thái tử của bọn họ lại đoạt được top 10 của Tuyết Vực tỷ thí. Thái tử chắc chắn là vô cùng cường đại, người nhất định có thể bảo hộ bọn họ.

- Cái chết của ba vị tướng quân liên quan đến bọn họ, nên bọn họ nhất định phải chết.

Ánh mắt của Lâm Phong trở nên lạnh như băng, nhìn chằm chằm Vân Phi Dương nói:

- Nếu như việc này đúng là do ngươi gây nên thì ngươi cũng phải chết.

Lâm Phong đã từng coi Vân Phi Dương như bằng hữu. Nhưng mà, cái tên bằng hữu này biết rõ mối quan hệ của hắn với Liễu Thương Lan mà vẫn giết ông ấy thì tên đó đã không còn là bằng hữu của hắn.

- Nếu như là ta gây nên thì không cần ngươi nói ta cũng cam nguyện chịu chết.

Sắc mặt của Vân Phi Dương trở nên âm trầm. Trước kia hắn đã từng thấy Liễu Thương Lan và Lâm Phong trên chiến trường, há lại không biết mối quan hệ của Liễu Thương Lan và Lâm Phong. Nhưng hôm nay, quân đội của hắn lại giết chết Liễu Thương Lan khiến cho hắn vô cùng khó xử.

- Còn bọn họ, không cần ngươi tới giết.

Vân Phi Dương quét mắt nhìn những tướng lãnh của Ma Việt quốc khiến cho nội tâm của bọn họ run rẩy. Làm sao bọn họ lại cảm giác thái tử điện hạ khi đứng trước mặt Lâm Phong tựa hồ có một chút yếu thế. Thậm chí còn có thể nói là đứng ở bên phía Lâm Phong.

- Đăng, đăng!

Vân Phi Dương bước chân đi đến chỗ thi thể của ba vị tướng quân trên đài hành hình. Hắn đi tới chính giữa thi thể của Liễu Thương Lan, hai đầu gối hơi cong, trực tiếp quỳ rạp xuống đất. Một màn này khiến cho mọi người cứng đờ tại chỗ. Sau đó Vân Phi Dương hung hăng đập đầu, tiếng va chạm mãnh liệt phát ra. Lúc Vân Phi Dương ngẩng đầu lên thì trán hắn đã xuất hiện một vết máu:

- Tướng quân đã chinh chiến sa trường hai mươi năm mà hôm nay lại chết oan trong tay Ma Việt quân ta. Thái tử Ma Việt quốc, Vân Phi Dương thẹn với tướng quân.

Vừa nói xong, Vân Phi Dương dập đầu một lần nữa, những tiếng ầm ầm vang lên, tiếng va chạm lúc này còn mãnh liệt hơn lúc trước.

- Buồn cười, lúc trước Vân Phi Dương còn từng đàm luận quốc sự cùng tướng quân, mời tướng quân cùng ta đồng mưu nghiệp lớn. Mặc dù tướng quân không đáp ứng nhưng ta đã trở thành bạn vong niên với tướng quân. Nhưng tại sao kết cục của tướng quân lại như vậy? Vân Phi Dương thẹn với tướng quân.

Sau khi dứt lời, hắn lại nặng nề dập đầu một cái.

- Ma Việt quân là bị người ta lợi dụng, làm cho ba vị tướng quân chết oan, liên lụy ba quân tướng sĩ tử thương vô số. Tất cả đều là do Vân Phi Dương, ta thẹn với tướng quân.

Vừa nói xong, trong đôi mắt của Vân Phi Dương hiện lên một đạo sát cơ lạnh lùng. Hắn chậm rãi đứng lên, phá tan cái đài hành hình. Sau đó lập tức thận trọng đặt thi thể của ba vị tướng xuống. Sau khi làm xong tất cả những thứ này, Vân Phi Dương đi tới trước mặt Lâm Phong, trong tay của hắn đã xuất hiện hai phong thư.

Ánh mắt của Lâm Phong lóe lên, tiếp nhận bao thư kia, sau đó lập tức mở một phong ra.

Hai phong thư kia do hai người khác nhau viết, trong đó một phong, rõ ràng là thái tử Ma Việt quốc Ma Yết viết. Mà người còn lại đúng là Liễu Thương Lan.

Vân Phi Dương đã nói hắn thường xuyên thư từ qua lại với Liễu thúc, nên hắn và Liễu Thương Lan đã trở thành bằng hữu. Trong thư hai người bọn họ nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Trong thư, Vân Phi Dương đã từng muốn mời Liễu Thương đến Ma Việt quốc, giúp hắn đánh vào Tuyết Nguyệt hoàng thành. Hơn nữa, hắn còn hứa cho Liễu Thương Lan thống trị Tuyết Nguyệt quốc. Nhưng Liễu Thương Lan lại cự tuyệt, cũng không nói thêm gì, chỉ đơn giản là cự tuyệt.

- Lâm Phong, đây là phong thư cuối cùng ta nhận được từ Liễu tướng quân. Hẳn là tướng quân có viết lại tuyệt bút, nhưng lúc đó ta lại bế quan tu luyện. Nếu không thì Liễu tướng quân đã không có chết.

Sau đó Vân Phi Dương đưa cho Lâm Phong phong thư còn lại.

- Ma Yết... Không, lần này ta sẽ gọi ngươi là Vân Phi Dương. Có lẽ đây là phong thư cuối cùng ta giữ cho ngươi. Sinh thời, Liễu thúc có thể kết giao cùng Lâm Phong và ngươi là một chuyện may mắn, coi như cũng không uổng cuộc đời này rồi. Ta đã từng cự tuyệt ngươi vô số lần, thực sự không phải là bởi vì Tuyết Nguyệt, tâm ta với Tuyết Nguyệt đã sớm chết rồi. Nhưng mà, ta không bỏ được mảnh đất Đoạn Nhận thành này, nơi đây có máu của vô số huynh đệ của ta. Ta không thể phản bội, không thể để cho máu của bọn họ chảy vô ích, trừ khi ta chết đi.

- Phi Dương, khi ngươi xem hết bức thư này, nếu là có cơ hội hãy giúp ta chuyển giao nó cho Lâm Phong.

- Tiểu Phong, nếu như có một ngày ngươi đọc được những dòng này chắc là ta đã chết rồi. Cái chết của ta không hề liên quan đến Vân Phi Dương. Nếu như không có quan hệ với Vân Phi Dương thì kẻ giết ta cũng không thể nào là người Ma Việt. Vậy kẻ giết chết ta chỉ có thể là người của Tuyết Nguyệt. Tiểu Phong, không cần báo thù cho ta, nhưng ngươi nhất định phải nhớ kỹ, đừng cho các huynh đệ của ta phải đổ máu vì Tuyết Nguyệt như ta, không đáng. Ngươi nhớ chiếu cố tốt Phỉ Phỉ, nàng chính là người duy nhất Liễu thúc không nỡ rời xa.

Sau khi đọc xong từng chữ trên thư, thân thể Lâm Phong khẽ run. Kẻ giết Liễu thúc chỉ có thể là người của Tuyết Nguyệt! Lâm Phong mang phong thư đó giao cho Liễu Phỉ, hỏi:

- Đây là chữ của Liễu thúc sao?

Liễu Phỉ cúi đầu, sau khi đọc xong, thân thể của nàng cũng run rẩy.

- Đúng là chữ viết của phụ thân ta, không có sai đâu.

Thanh âm của Liễu Phỉ lộ ra vài phần run rẩy.

- Lâm Phong, ta sẽ bàn giao rõ ràng chuyện này cho ngươi.

Vân Phi Dương thấy Lâm Phong nhìn về phía mình thì đôi mắt của hắn trở nên sắc bén như đao. Vân Phi Dương Quét mắt nhìn những tướng lãnh Ma Việt, lạnh lùng nói:

- Ma Phong đâu?

Đám tướng lãnh nhìn ngó khắp nơi, chủ tướng Ma Phong đã biến mất.

- Ma Phong lăn ra đây.

Vân Phi Dương hô to, lập tức có một đạo thân ảnh mặc áo giáp binh sĩ lăng không bay lên. Người này rõ ràng là chủ tướng Ma Việt quốc, Ma Phong.

- Thái tử điện hạ.

Ma Phong khom người nhìn Vân Phi Dương. Trong ánh mắt của hắn tràn đầy vẻ yên bình, không có chút hoảng sợ nào.

- Ngươi đã bắt đầu phản bội Ma Việt từ lúc nào?

Vân Phi Dương lạnh lùng hỏi. Trên mặt Ma Phong lộ ra một nụ cười, lắc đầu:

- Khi thấy thái tử điện hạ đích thân đến đây, Ma Phong đã biết là khó thoát khỏi cái chết. Còn chuyện ta phản bội từ khi nào thì chắc là khoảng năm năm trước.

- Ngươi là thủ hạ của vị nào ở Tuyết Nguyệt quốc?

Vân Phi Dương hỏi lại:

- Người có thể đem ngươi cài vào trong quân đội Ma Việt năm năm mà lại không hề cho ngươi làm điều gì tổn hại Ma Việt. Cho tới hôm nay mới sai ngươi hại chết mấy vị tướng quân của Tuyết Nguyệt và vô số tướng sĩ của Đoạn Nhận thành. Cũng không thể không kể tới vô số tướng sĩ của Liệp Vân quốc cùng với Ma Việt quốc cũng bị ngươi hại chết. Rốt cuộc là vị đại nhân vật nào của Tuyết Nguyệt quốc có tâm cơ sâu như thế, có mưu kế tàn nhẫn như thế!

Bình Luận (0)
Comment