Người dịch: Muỗi
Biên: Cẩuca
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn: vipTruyenGG.com
- Tốt! Ngươi làm tốt lắm!
Liệp Nhân sảng khoái cười lớn, không tiếp tục ra tay với Lâm Phong. Lâm Phong đã làm đủ nhiều, đối mặt với cường giả Thiên Vũ cảnh, đến lúc này hắn vẫn chưa từng nghĩ buông bỏ, toàn lực chiến đấu, tranh thủ một tia cơ hội giành thắng lợi.
Người này có thiên phú võ đạo đáng sợ, có ba loại lực lượng ý chí, hơn nữa còn có một tinh thần chấp nhất bền bỉ với võ đạo.
Lão nhân đứng một bên cũng khẽ cười, Lâm Phong không những không để gã thất vọng, mà còn khiến cho lão vui mừng không thôi, lần này, ngay cả Liệp nhân cũng bị Lâm Phong làm cho khiếp sợ.
Ánh mắt Thiên Trì Tuyết lóe lên không chừng, thực lực của Lâm Phong thật sự vượt qua tưởng tượng của nàng. Hắn lại có thể nắm trong tay ba loại lực lượng ý chí, hơn nữa đều rất mạnh. Khó trách hắn cuồng ngạo như vậy, trong mắt không có người, chí ít theo nàng thấy, Lâm Phong chính là trong mắt không người.
Cũng có người lộ vẻ khó coi, ví dụ như Bách Lý Hề, ở trong nhóm người này, hắn là người tiến hành khảo hạch đầu tiên, bây giờ nhìn lại, hình như biểu hiện của hắn là kém cỏi nhất.
Hàn Thu Vũ thì biểu hiện tốt hơn hắn, Hoàng Phủ Long cũng vậy, Lâm Phong thật sự quá kinh diễm. Điều này làm cho sắc mặt hắn thật sự không dễ coi. Lúc ở Thiên Trì, hắn còn châm chọc Đường U U đang bị thương, có suy nghĩ muốn đuổi Đường U U xuống.
- Liệp Nhân, ngươi thấy thế nào?
Lão nhân tiến lên một bước, hỏi Liệp Nhân. Hắn để Bách Lý Hề cho Tuyết Lý Kiếm, mang Hàn Thu Vũ cho Thuần Dương, bây giờ sẽ an bài Lâm Phong thế nào?
- Ta dẫn hắn đi gặp một người!
Liệp Nhân nhìn lão nhân nói.
Lão nhân hơi nheo mắt, trong đó lóe lên chút tinh quang, sau đó lại cười nói:
- Tốt, theo ngươi đi!
- Dẫn mấy người kia tới nơi bọn họ nên đến đi! Còn hắn thì giao cho ta!
- Được!
Lão nhân nhìn mọi người, tất cả đều hiểu được, nhất thời liền theo nhau đứng dậy, đi sau lưng lão già. Đây là muốn mang bọn họ tới chỗ người chỉ đạo, gặp cường giả Thiên Vũ cảnh cường đại, bọn họ tự nhiên vui mừng.
Mọi người nhanh chóng rời đi, khi đi được một lúc, bọn họ không nhịn được mà quay đầu nhìn Lâm Phong một cái, thật tò mò, Lâm Phong sẽ được an bài tới chỗ nào?
Sau khi thân ảnh mọi người biến mất, bên này chỉ còn Đường U U và Lâm Phong, còn có Tuyết Linh Lung ngồi chổm hổm trên mặt tuyết.
- Ngươi đi theo ta!
Liệp Nhân nói với Lâm Phong, sau đó nhấc chân đi sâu vào trong Tuyết sơn.
Lâm Phong vịn Đường U U đi sau lưng Liệp Nhân, Tuyết Linh Lung thì nhu thuận nhảy lên vai Lâm Phong, ba người tiếp tục đi sâu vào trong núi tuyết mịt mờ.
Bọn họ vượt qua đình lâu, vượt qua cung điện, vậy mà càng lúc càng đi vào vùng hoang vu, xung quanh trống trải chỉ có tuyết không ngừng bay múa đầy trời. Hình như tuyết này càng thêm lợi hại, những bông tuyết lớn như lông ngỗng, rơi vào trên thân cảm nhận được hàn ý mãnh liệt.
Rất lạnh, Đường U U khẽ run rẩy, loại rét lạnh kinh khủng này, đủ để làm người thường đông cứng.
Cách đó không xa, mơ hồ có thấy một điểm đen, là một căn phòng nhỏ.
Lâm Phong không hỏi han gì, lấy từ trong không gian trữ vật ra một cái áo choàng, choàng lên người Đường U U. Hắn đồng thời thúc dục chân nguyên lực truyền vào trong cơ thể Đường U U, giúp nàng xua đi chút hàn ý. Dần dần, phòng nhỏ càng ngày càng gần, trước phòng có một cây cầu tuyết dài khoảng mười thước, phía dưới cầu tuyết là vách đá dựng đứng, sâu không thấy đáy.
Đối với võ tu mà nói, khoảng cách mười trượng chỉ một bước là có thể vượt qua, cầu tuyết được đặt ở nơi này, đặt bên phòng nhỏ như là tăng thêm chút cảnh đẹp, giống như là muốn nói, thông qua cây cầu tuyết chính là một… mảnh thiên địa khác.
Liệp Nhân đi trước bước lên cầu tuyết, hắn không trực tiếp nhảy qua, mà đi từng bước trên cầu, chậm rãi đi qua bờ bên kia.
Liệp Nhân đã làm vậy, Lâm Phong cũng làm theo, đạp từng bước mà qua cây cầu không quá rộng kia về phía trước phòng nhỏ.
- Lạnh quá!
Lâm Phong rùng mình, hắn cảm thấy thân thể cứng đờ, lạnh, đầu bên kia của cây cầu tuyết này càng lạnh hơn.
Mặt Đường U U đột nhiên đỏ bừng lên, hơi thở có chút dồn dập. Chân nguyên dương hỏa trên người Lâm Phong không ngừng lưu chuyển, truyền lực lượng chân nguyên vào trong người Đường U U, luồng chân nguyên dương hỏa bao lấy toàn thân Đường U U, xua đuổi hàn khí.
Bình tĩnh nhất chính là Tuyết Linh Lung trên vai hắn, nàng chỉ an tĩnh nằm, đưa đôi mắt xinh đẹp nhìn xung quanh, dường như suy tư điều gì.
Liệp Nhân chậm rãi tiến lên, tới trước cửa phong, khom người về phía cửa phòng đang hé, thấp giọng hô:
- Sư tôn!
- Sư tôn!
Lâm Phong kinh ngạc, Liệp Nhân lại mang mình tới chỗ sư tôn hắn.
- Để cô bé kia đợi bên kia cầu đi, nàng không thích hợp ở lại nơi này, đợi thương thế của nàng tốt hơn thì lại tới cũng không muộn.
Trong phòng truyền ra tiếng nói nhỏ, Liệp Nhân khẽ gật đầu, nhìn Đường U U bên cạnh Lâm Phong. Giờ phút này, Đường U U còn cần Lâm Phong che chở mới có thể ngăn cản hàn khí, nàng bị thương đúng là không thích hợp ở bên này.
- Ta đưa ngươi qua bên kia!
Lâm Phong nói với Đường U U, sau đó mang nàng qua bên kia cầu. Bên này thật sự quá lạnh, dù có khí lực mạnh mẽ như Lâm Phong vẫn phải dùng chân nguyên lực trấn áp rét lạnh, có thể thấy được nơi này lạnh đến cỡ nào.
Mang Đường U U qua đầu cầu bên kia, Lâm Phong lại trở về phòng nhỏ, đứng bên ngoài yên tĩnh chờ đợi.
Liệp Nhân cũng đứng đó không nói gì, hai người dường như nghe được âm thanh cố gắng hít thở trong rét lạnh của đối phương.
- Hô, hô..
Tiếng gió khẽ rít, Lâm Phong cảm thấy hàn khí mãnh liệt đập vào mặt, sau đó, một hư ảnh màu trắng từ bên trong phòng nhỏ đi ra, thân ảnh này lộ vẻ già cả, toàn thân như ẩn như hiện, giống như là một luồng quang mang khác lạ.
- Linh hồn!
Lâm Phong sửng sốt, hư ảnh này là lực lượng linh hồn.
- Lạnh, lạnh quá…
Trong lúc bất chợt, hàn khí khủng bố cuồn cuộn đánh về phía Lâm Phong, theo thân ảnh hư ảo kia mà tới, tiếng lách cách rất nhỏ vang lên, thân thể Lâm Phong bắt đầu đông cứng lại.
Gió rét gào rít mà tới, giống như dao găm cắt qua mặt, hư ảnh linh hồn kia mang cho Lâm Phong rét lạnh cùng áp lực khôn cùng.
- Rầm!
Lực lượng chân nguyên điên cuồng phóng ra, chống lại lực lượng đáng sợ này. Nhưng hư ảnh linh hồn kia vẫn tiếp tục tiến tới, tiếng lách cách vẫn còn vang lên, thân thể Lâm Phong không ngừng đóng băng, muốn nhúc nhích cũng không được, nhìn khuôn mặt rét lạnh mà uy nghiêm kia, khoảng cách càng ngày càng gần.
- Kiếm!
Lâm Phong gầm lên một tiếng, ý chí kiếm đạo điên cuồng buông thả, băng tuyết đang đông cứng hắn bắt đầu nứt ra, tùy thời đều có thể nổ nát.
Nhưng hàn băng còn chưa kịp nứt thì một tầng hàn băng khác đã trùm lên, đông kín lấy thân thể hắn, làm cho Lâm Phong không cách nào nhúc nhích.
- Hỏa diễm.
Khí tức nóng bỏng khủng bố điên cuồng trào ra, lực lượng ý chí kiếm đạo cùng lực lượng của ý chí hỏa diễm đồng thời phóng lên.
Không hữu dụng, mọi thứ đều không hữu dụng, khuôn mặt uy nghiêm kia càng ngày càng gần, cả người hắn đều nhanh đóng băng rồi, chỉ còn lại gương mặt lộ ra ngoài, những phần khác trên thân hắn đã hóa thành tượng đá.
- Đóng băng!
Hư ảnh linh hồn nhẹ giọng nói, tiếng lách cách vang lên không ngừng, khuôn mặt của Lâm Phong cũng bị đông cứng lại. Lâm Phong đã hóa thành một người băng, một bức tượng đá.
- Lâm Phong!
Đầu cầu bên kia, Đường U U hô to, nàng còn đang chữa thương liền trực tiếp vọt dậy, nhìn Lâm Phong hóa thành tượng băng, không hiểu chuyện gì xảy ra, vì sao Lâm Phong lại bị đóng băng.
Nàng không nhìn được cái bóng linh hồn kia, nàng chỉ thấy Lâm Phong đột nhiên bị hoàn toàn đóng băng.
- Lạnh quá!
Ý thức của Lâm Phong vẫn thanh tĩnh, muốn phóng ra lực lượng trên người, nhưng lúc này hắn phát hiện mình lại vô lực, không ngờ lực lượng của hắn lại nhỏ bé như vậy, sinh mạng của hắn yếu ớt đến thế.
Khuôn mặt uy nghiêm kia đã xuất hiện trước mắt hắn, đối diện với hắn, giống như đang cười nhạo sự bất lực của hắn.
Hàn ý đáng sợ đông cứng làm cho Lâm Phong có chút chết lặng, máu đang chảy trong thân thể dường như chậm lại, chân nguyên đã không cách nào điều động, hết thảy đều bị đóng băng.
Đợi đến khi máu cùng chân nguyên bị đóng băng, không cách nào nhúc nhích, lúc đó sinh cơ cũng bị đóng băng tới chết.
- Ta phải chết sao?
Lâm Phong nhìn khuôn mặt uy nghiêm kia, cảm giác mình lại nhỏ bé, lực lượng sinh mệnh yếu ớt, yếu tới mức không chịu nổi một kích.