Người dịch: Muỗi
Biên: Cẩuca
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn: viptruyenfull.com
- Ong.. ong...ong...
Tiếng chuông không ngừng vang lên, Vân Phi Dương được chuông cổ bao lại, không ngừng đánh lên thành chuông, một vòng sáng đáng sợ khuếch tán ra, đám người tới gần chuông cổ lại thấy cả người cứng ngắc, lâm vào trong vũng bùn, không cách nào tự thoát khỏi, bị ánh sáng đáng sợ kia định trụ.
- Ong!
Âm thanh run rẩy vang lên, kim quang cực kỳ chói mắt. Là Quân Mạc Tích tới, hạo nhiên chính khí và trường bào màu vàng rực rỡ đan vào nhau, phóng thích ra khí thế sắc bén mà kiên cố, cắt đứt mọi thứ. Những thân hình bị định trụ run rẩy điên cuồng, làm sao còn có thể trốn tránh được, máu tươi phiêu đãng trong không khí, trường bào bay lên, hóa thành lưỡi dao sắc bén, thu hoạch tính mạng của bọn họ.
- Lui.
Nhiều người điên cuồng lui lại phía sau, nhìn chằm chằm trường bào màu vàng kia. Trên trường bào có những dải hoa văn giống như bí văn, vô cùng chói mắt rực rỡ.
Hai kiện đồ vật này thật giống như là bổ sung cho nhau, phát ra uy lực thật đáng sợ, chắc chắn là bảo vật quý hiếm, bọn họ ở trong tông môn chưa từng nhìn thấy loại bảo vật khủng bố như vậy, cho dù là Tôn giả cũng không có. Khó trách các thế lực lớn của Càn Vực lại coi trọng Bí Cảnh đến vậy, mới tiến vào đây có mấy ngày mà thực lực của hai người đoạt được trọng bảo đã bỏ xa vô số người.
Dường như là cảm ứng được đại chiến bên này, xa xa lại rất có nhiều người chạy tới.
- Là bọn họ, vận khí thật tốt, vậy mà lại có thể đoạt được hai trọng bảo như thế.
Đám người Thiên Trì nhìn hai người Quân Mạc Tích và Vân Phi Dương đứng ngạo nghễ trong hư không, ánh mắt không khỏi nhíu lại.
Chiến đấu trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, khi định thần lại, trên mắt đất đã có hơn mười cỗ thi thể, kinh tâm động phách. Giao phong chỉ trong chốc lát, lại có hơn mười tên cường giả chết, những cường giả đó đều là thiên tài trong tông môn, nhưng giờ phút này lại có vẻ như yếu ớt đến mức không thể chịu nổi một kích.
- Làm sao bây giờ?
Ánh mắt mấy người Thiên Trì đều nhìn sang Vũ Thiên Cơ. Bọn họ thông qua tế đàn thời không mà đến, vẫn cùng nhau hành động, chừng bốn mươi, năm mươi người, ngay lập tức thu hút sự chú ý của những người khác.
- Bọn họ là người Thiên Trì, còn cần hỏi ta làm sao à?
Vũ Thiên Cơ lập tức bước ra, nói với Quân Mạc Tích và Vân Phi Dương:
- Không nghĩ tới hai người các ngươi đi trước lại tìm được trọng bảo rồi. Nếu có còn đồ vật khác hãy giao cho chúng ta, Thiên Trì sẽ cùng hai ngươi chung tay tấn công kẻ thù bên ngoài.
Quân Mạc Tích và Vân Phi Dương nhìn về phía Vũ Thiên Cơ, đều thản nhiên lắc đầu. Giao cho Thiên Trì? Bọn họ gia nhập Thiên Trì là vì Lâm Phong, về phần Vũ Thiên Cơ, Quân Mạc Tích và Vân Phi Dương làm sao có thể tín nhiệm cho được. Giao bảo vật cho bọn họ, đến lúc đó còn không biết người bọn họ đối phó là ai đâu.
- Hai người các ngươi như vậy là có ý gì, chẳng lẽ sợ chúng ta sẽ độc chiếm đồ vật của các người có phải không?
Người bên cạnh Vũ Thiên Cơ quát lớn.
- Không có.
Vân Phi Dương phun ra một câu, có phần lạnh lùng, hời hợt.
- Nếu đã không có.. trong tay các người có hai kiện đồ vật hùng mạnh, có thể giao một trong số đó ra, để chúng ta mượn sử dụng, người Thiên Trì cần đồng tâm hiệp lực, tuy hai mà một, đợi sau khi ra ngoài, nên là của các người tự nhiên sẽ trả lại các ngươi.
Vũ Thiên Cơ dường như không có chút để ý nào, nhẹ nhàng nói.
- Nếu đều là người Thiên Trì, tuy hai mà một, vậy ở trong tay chúng ta hay trong tay các ngươi đều giống nhau, cần gì phải phiền toái như vậy. Hơn nữa chúng ta dùng cũng đã khá thuận tay rồi.
Quân Mạc Tích thản nhiên đáp, không kiêu ngạo, không siểm nịnh.
- Hai người chỉ mới gia nhập Thiên Trì, nếu Thiên Trì chúng ta đã nguyện ý với kẻ địch của các ngươi thì các ngươi cũng nên có chút lòng thành. Nếu không chúng ta làm thế nào biết hai người có tâm địa gì khác không?
Vũ Thiên Cơ nói càng ngày càng rõ ràng. Nếu không giao đồ vật ra, khả năng muốn bọn họ hỗ trợ là rất khó, thậm chí, bọn họ có lẽ sẽ đứng ở phía đối lập.
- Lúc chúng ta gia nhập Thiên Trì, tiền bối Thiên Trì đã từng nói, nếu chúng ta đoạt được bảo vật, đều do chúng ta tự mình xử lý, chỉ cần chúng ta không phản bội Thiên Trì là được.
Vân Phi Dương lạnh lẽo nhìn những người kia, lãnh đạm đáp lại:
- Bảo vật chắc chắn chúng ta sẽ không giao ra, về phần có giúp hay không là việc của các ngươi.
- Làm càn, trong lòng các người căn bản không hề có Thiên Trì.
- Đúng vậy, nực cười, hai ngươi gia nhập Thiên Trì chỉ sợ là để đi vào Bí Cảnh này, không sớm thì muộn sẽ trở thành phản đồ, không bằng chúng ta hiện tại thanh lý môn hộ, chém chết bọn chúng, thu hồi bảo vật vốn thuộc về Thiên Trì.
Người Thiên Trì một mực kêu gào, khiêu khích khiến Quân Mạc Tích và Vân Phi Dương cười lạnh liên tục. Muốn đoạt bảo vật thì nói thẳng đi, còn quanh co lòng vòng như vậy làm gì, lợi ích thật lớn ở trước mắt, đồng tông nghĩa là cái rắm gì, huống chi bọn họ vốn không có nửa điểm liên quan, thậm chí còn xuất hiện quá nhiều mâu thuẫn.
- Muốn thừa dịp cháy nhà hôi của thì nói thẳng ra, cần gì phải ra vẻ quang minh chính đại.
Vân Phi Dương mỉa mai:
- Các ngươi không có nhiều người lắm, muốn đoạt bảo vật, lấy thực lực ra nói chuyện đi.
- Quả nhiên là lòng lang dạ thú, nhưng các người nói sao thì vẫn là người của Thiên Trì, chúng ta sẽ thanh lý môn hộ, đến lúc đó đồ vật trên người các ngươi sẽ vào tay Thiên Trì.
Vũ Thiên Cơ ra vẻ đường đường chính chính giống như việc này vốn nên xử lý như vậy.
Những người khác rất khó chịu. Người Thiên Trì khá nhiều, khoảng bốn, năm mươi người, chiếm gần như một nửa đám người tham dự cướp bảo vật. Nhưng nếu muốn đoạt bảo còn phải xem lại.
- Thật không biết xấu hổ.
Một tiếng tức giận mắng vang lên, Hoàng Phủ Long từ trong đám người đi ra, căm tức nhìn đám người Thiên Trì:
- Cái gì mà đoàn kết đối địch, chó má, vô sỉ đến cực điểm, vừa thấy người khác đoạt được bảo vật liền lộ ra dã tâm. Một đám các người mới là phản nghịch Thiên Trì, không nghe lời dạy của Tôn giả tiền bối, người Thiên Tuyền Phong sao có thể tùy ý các ngươi khi nhục.
- Vậy sao?
Khóe miệng Vũ Thiên Cơ hiện lên nụ cười thản nhiên, Hoàng Phủ Long nhìn về hướng mấy người khác của Thiên Tuyền Phong, chỉ thấy mấy người này rất ăn ý đều lựa chọn trầm mặc, không nói lời nào.
- Tiểu Tuyết, bọn họ mấy phen đối phó với một mạch Thiên Tuyền Phong, nàng là lãnh tụ của Thiên Tuyền Phong, chẳng lẽ nàng còn muốn thờ ơ?
Hoàng Phủ Long nhìn chằm chằm Thiên Trì Tuyết.
- Bọn họ và Thiên Tuyền chúng ta có quan hệ gì sao?
Thiên Trì Tuyết thản nhiên trả lời Hoàng Phủ Long khiến sắc mặt Hoàng Phủ Long cứng đờ. Ngay sau đó, khí thế tức giận trên người dường như đều biến mất, cả người lộ ra vẻ cô đơn, hắn chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo.
- Xem ra là ta tự mình đa tình.
Hoàng Phủ Long chậm rãi xoay người, đi tới bên Quân Mạc Tích và Vân Phi Dương, bóng dáng có vẻ hiu quạnh, cô đơn.
Hoàng Phủ Long mới đi vài bước liền cảm giác cả người cứng đờ, hàn băng trực tiếp bao trùm thân thể hắn.
- Ầm!
Một chưởng lực hàn băng đã ngay lập tức đánh lên lưng Hoàng Phủ Long, tiếp đó là một thanh âm rét lạnh vang lên:
- Phản nghịch Thiên Trì, ngươi còn muốn sống sao!
Thân thể Quân Mạc Tích và Vân Phi Dương run lên, hàn quang trong ánh mắt bùng lên, Thiên Trì Tuyết cũng sửng sốt, nhưng ngay sau đó lại trầm mặc, không nói gì.
Băng tuyết đáng sợ này dường như muốn xâm nhập vào tâm mạch của Hoàng Phủ Long, đông chết hắn.
- Ong...!
Tiếng chuông ngân vang, Vân Phi Dương dẫn theo chuông cổ, bước chân ra, sát ý mạnh mẽ, bén nhọn. Quân Mạc Tích hóa thành một luồng kim sắc, tốc độ vô cùng nhanh.
- A........
Nhưng vào lúc này, một tiếng rống tức giận xông lên tận trời, dường như muốn tranh phong cùng thiên địa.
- Rống!
Một tiếng rồng ngâm chấn nhiếp trời cao, trên người Hoàng Phủ Long, một cỗ khí tức Chân Long chấn động thiên địa, gió lốc hiện lên, xông thẳng lên trời cao, long ảnh điên cuồng rít gào rống giận.
Cảnh tượng này khiến tâm đám người hung hăng run lên, ánh mắt nhìn chằm chằm Hoàng Phủ Long. Chỉ thấy, lúc này, Hoàng Phủ Long tóc dài tung bay, một con tóc đen hóa thành màu vàng, toàn thân tản ra quang hoa khủng bố, Thương Long ẩn hiện ở trong cơ thể hắn.
Dường như có một cỗ lực lượng huyết mạch đang thức tỉnh.
- Rồng, đây là huyết mạch của rồng đang thức tỉnh!
Cả đám đều hoảng sợ, huyết mạch Hoàng Phủ Long sôi trào, trên người hắn dường như có chân long muốn lao ra, mái tóc hóa thành màu vàng rực rỡ.
- Rống!
Hoàng Phủ Long ngửa mặt lên trời rít gào, người phía sau hắn run rẩy, cỗ uy áp khủng khiếp này khiến cả kẻ vừa ra tay không có một chút lực lượng nào, thân thể đang run sợ.
Hoàng Phủ Long xoay người, ánh mắt lộ ra tia bén nhọn màu vàng, nhìn chằm chằm người nọ, bàn tay vung lên, dường như có móng vuốt sắc bén hiện ra.
- Giết!
Máu tươi bắn ra, thân thể người nọ trực tiếp bị xé đôi.
- Lực lượng huyết mạch này thật đáng sợ, là huyết mạch cực kỳ cao cấp, huyết mạch Chân Long.
Đám người nhìn chằm chằm Hoàng Phủ Long đang phẫn nộ, trong lòng vô cùng chấn động.