Tuyệt Thế Vũ Thần ( Dịch Full )

Chương 80 - Thực Lực Nở Rộ

Thực Lực Nở Rộ Thực Lực Nở Rộ viptruyenfull.com

Ánh mắt Mạc Tà lạnh lùng nhìn Lâm Phong, thằng nhóc này đúng là không biết điều, lẽ nào hắn cho rằng chỉ dựa vào thiên phú của hắn liền có thể khiến Nam Cung Lăng xử lý y. - Thật là nực cười. Mạc Tà lộ ra vẻ châm biếm.

- Tông chủ, đám người Thiên Lang Vương đều đang ở đây, chúng ta nên tiếp tục tiến hành thi đấu, tránh để chậm trễ mới phải.

Mạc Thương Lan từ đầu đến cuối vẫn nhắm mắt ngồi một chỗ chợt mở chừng mắt, ánh mắt sắc lạnh, lão im lặng không có nghĩa là không biết chuyện gì đang xảy ra. Hôm đó Bắc lão suýt nữa lấy mạng Mạc Tà, vì chuyện đó mà lão đã nổi giận nôi đình, lão làm việc cho tông môn nhiều năm như vậy, chỉ vì một tên đệ tử ngoại môn mà muốn lấy mạng con trai lão?

Hơn nữa, chẳng lẽ chuyện đó vẫn chưa đủ để xoá tội cho Mạc Tà, nhất định muốn Mạc Tà phải cúi đầu nhận tội với một tên đệ tử ngoại môn trước mặt tất cả mọi người mới được sao?

Nghe thấy Mạc Thương Lan lên tiếng, Nam Cung Lăng trong lòng lại càng khó xử. Nếu như không có Mạc Thương Lan ở đây, nói không chừng gã sẽ trị tội Mạc Tà, nhưng Thương Lan gia nhập Vân Hải tông còn sớm hơn cả gã, cũng là nguyên lão của tông môn, vì chuyện của Lâm Phong mà trừng phạt Mạc Tà sẽ có thể làm Lâm Phong yên lòng, nhưng rõ ràng sẽ khiến các nguyên lão tông kia bất mãn, đem lòng căm ghét tông môn.

Nam Cung Lăng quả thật đã tiến thoái lưỡng nan.

Thân là chủ của một tông, gã cần phải suy nghĩ kỹ lưỡng.

- Lâm Phong, cứ tiến hành thi đấu tông môn trước, việc này để sau tính tiếp, thế nào?

Lâm Phong nghe lời Nam Cung Lăng lập tức trong lòng hiểu rõ, xem ra sức nặng của hắn vẫn chưa đủ. Trưởng lão nội môn, đại trưởng lão chấp pháp, so với một hậu bối thiên tài xuất chúng như hắn đích thực vẫn quan trọng hơn rất nhiều. Nhưng nỗi nhục Mạc Tà gây ra cho hắn lẽ nào bỏ qua như vậy sao?

Hắn yếu thì phải nuốt hận, mặc cho người ức hiếp sao?

Lần này nếu Mạc Tà không phải trả giá thì ngày khác y sẽ lại ngựa quen đường cũ, bày mưu ám hại hắn, bởi vì Mạc Tà biết, Nam Cung Lăng sẽ không dám động đến y.

Lâm Phong lắc lắc đầu, ánh mắt kiên định, tuy thực lực hắn còn yếu, nhưng kẻ yếu cũng có máu có thịt, có tôn nghiêm.

Mạc Tà hết lần này đến lần khác muốn lấy mạng hắn, giờ hắn chỉ là muốn đòi lại một chút quyền lợi mà thôi. Nếu như Nam Cung Lăng ngay cả yêu cầu này cũng không đồng ý, hắn sẽ vẫn bị người khác khinh thường, bị Mạc Tà cho rằng có thể tuỳ ý bắt nạt, hắn ở lại Vân Hải tông còn có ý nghĩa gì nữa. - Tông chủ, ta biết Mạc Tà địa vị cao quý, Mạc Thương Lan trưởng lão lại càng cao cao tại thượng, nhưng bởi vì như vậy mà có thể tuỳ ý khỉnh rẻ ta, ta ở Vân Hải tông vẫn là không thể ngẩng đầu lên được, vậy thì ta ở lại cũng có ý nghĩa gì?

Giọng nói Lâm Phong vô cùng kiên định, hôm nay, nhất định phải xử tội Mạc Tà.

Trong sơn cốc, không khí có vẻ đặc biệt yên ắng, Lâm Phong không ngờ quyết tâm muốn chống lại Mạc Tà trưởng lão, giữa bọn họ, Nam Cung Lăng chỉ có thể lựa chọn một mà thôi. - Dứt khoát lắm.

Rất nhiều người đều thầm cười khổ, lời của Lâm Phong cứng rắn như vậy, buộc tông môn phải lựa chọn ra một người giữa hắn và Mạc Tà, thật là có khí phách.

- Nực cười.

Một giọng nói lạnh lùng đột ngột truyền đến, người nói chính là một đệ tử nội môn đang đứng trên Sinh Tử đài, hơn nữa vị trí mà gã đang đứng lại là vị trí xếp thứ hai mươi mốt, cũng có nghĩa là hắn xếp hạng thứ hai mươi mốt trong bảng xếp hạng đệ tử nội môn. - Đúng là lời nói xằng bậy, Mạc Tà trưởng lão có thân phận thế nào, thực lực cường mạnh đến đâu! Ngươi có là cái gì, chẳng qua chỉ là một tên đệ tử ngoại môn mà thôi, Mạc Tà trưởng lão mà muốn hãm hại ngươi thì ngươi có còn đứng được ở đó mà ăn nói ngông cuồng không, ta thực sự cảm thấy hổ thẹn vì phải làm đồng môn với ngươi.

Người này lạnh lùng lên tiếng, trực tiếp mắng nhiếc Lâm Phong ăn nói hàm hồ.

Mạc Tà nghe được những lời này, vẻ mặt thoáng tươi tỉnh hẳn lên, nhìn tên đệ tử kia với vẻ hài lòng.

- Lôi Ba, cái loại miệng thối này việc gì phải chấp nhặt, tông chủ anh minh như vậy tất sẽ công bằng phán quyết.

- Trưởng lão, ta tất nhiên biết tông chủ anh minh, nhưng nhìn thấy loại tiểu bối dựa vào chút thiên phú của mình mà ngông cuồng cao ngạo khiến ta không thể không nổi giận, nếu như trong trận đấu tông môn gặp phải hắn, ta nhất định sẽ giết hắn.

Lôi Ba cùng Mạc Tà kẻ hát người khen hay, đem hai chữ anh minh quy chụp cho Nam Cung Lăng, dường như muốn nói nếu Nam Cung Lăng nghe lời Lâm Phong xử tội Mạc Tà thì chính là ngu ngốc. - Mạc Tà trưởng lão phụ trách chấp pháp tông môn, nuôi cũng thật nhiều chó, chẳng trách lại có thể chèn ép đệ tử.

Giọng điệu Lâm Phong đầy châm biếm, tên Lôi Ba này muốn giúp Mạc Tà giải vây, vậy hắn sẽ bắt Lôi Ba phải trả giá.

- Miệng thật là hôi thối.

Mạc Tà vừa mắng vừa liếc mắt với Lôi Ba một cái, Lôi Ba lập tức hiểu ý.

- Tông chủ, Lôi Ba ta đường đường chính chính, nhưng tên tiểu tử kia lại sỉ nhục ta là chó, là súc sinh, Lôi Ba muốn khiêu chiến với hắn, đấu một trận sinh tử, mong tông chủ đồng ý.

Lôi Ba tỏ vẻ phẫn nộ, khẩn thiết thỉnh cầu Nam Cung Lăng.

Nam Cung Lăng nhướn mày, Lôi Ba xếp hạng thứ hai mươi mốt trong bảng xếp hạng đệ tử nội môn, thực lực đã là Linh Vũ cảnh tầng ba, vô cùng cường mạnh, rõ ràng đệ tử Linh Vũ cảnh tầng hai không thể sánh kịp. Lâm Phong tuy có kiếm thế lợi hại, nhưng chênh lệch về cảnh giới vẫn rành rành ra đấy, nếu như gã đồng ý đấu trận này, Lâm Phong sẽ vô cùng nguy hiểm.

Đúng lúc Nam Cung Lăng định từ chối, Lâm Phong đột nhiên lên tiếng nói:

- Tông chủ, Lâm Phong ta đàng hoàng chính trực, chuyện Mạc Tà hãm hại ta mọi người đều biết, nhưng tên kia lại dám nói ta ăn nói hàm hồ, không phải là chó của Mạc Tà thì còn là gì, mong tông chủ đồng ý trận đấu sinh tử này.

Lâm Phong ngẩng đầu nhìn Nam Cung Lăng, ánh mắt thản nhiên tự tin, thậm chí không hề có một chút dao động, điều này khiến Nam Cung Lăng không khỏi ngạc nhiên.

Lẽ nào Lâm Phong còn chưa phát huy hết thực lực?

Nghĩ đến đây trong lòng Nam Cung Lăng lại có thêm chút kỳ vọng, nói: - Được.

- Tạ ơn tông chủ. Lôi Ba thấy Nam Cung Lăng đồng ý liền trở nên vô cùng hưng phấn, cơ thể y khẽ run lên, lao thẳng lên không trung, ung dung hạ xuống Sinh Tử đài trung tâm, đứng đối diện với Lâm Phong. - Trận chiến này là trận chiến sinh tử, tông chủ đích thân đồng ý, mọi người đều đã chứng kiến. Lâm Phong, ngươi chết là cái chắc!

Lôi Ba cố tình nhấn mạnh từng chữ, giống như sợ Nam Cung Lăng sẽ đổi ý.

Lần này Lâm Phong khiến Mạc Tà mất hết thể diện, là Lôi Ba gã đứng ra thay Mạc Tà giải nguy, nếu như gã có thể giết chết Lâm Phong, sau này Mạc Tà trưởng lão nhất định sẽ trọng dụng gã. - Ngươi cũng thật tự tin.

- Đương nhiên, ngươi chỉ là một tên hậu bối mới gia nhập nội môn, cho dù thiên phú có mạnh, thì trước mặt một cường giả Linh Vũ cảnh tầng ba như ta vẫn là quá yếu ớt, ta thậm chí không cần phóng thích vũ hồn cũng có thể giết ngươi một cách dễ dàng.

Nói xong, khí thế trên người Lôi Ba nở rộ, luồng khí thế này cực kỳ cuồng vọng bá đạo, trên người Lôi Ba, từng đường sáng tráng liên tục chớp nháy, phát ra những tiếng xẹt xẹt giống như tiếng lôi điện.

Chênh lệch giữa tu vi Linh Vũ cảnh tầng ba cùng Linh Vũ cảnh tầng một là quá lớn, thiên phú cũng không thể bù vào được, cho dù Lâm Phong nắm chắc kiến thế cũng là không thể. - Ta có thể nói cho ngươi biết, vũ hồn của ta chính là Lôi Điện, Lôi Điện bá đạo, lực công kích vô cùng cường mạnh, nhưng mà ngươi vẫn chưa đủ tư cách để ta phải phóng thích Lôi Điện Vũ Hồn.

Lôi Ba đưa tay phải lên, đường sáng trắng chớp loé trong tay gã trông vô cùng đẹp mắt.

Lôi Điện Vũ Hồn, lực công kích cường mạnh không gì địch nổi, hơn nữa tốc độ công kích cực nhanh, là một loại vũ hồn cực kỳ đáng sợ. Chính là nhờ dựa vào loại vũ hồn này mà Lôi Ba đã có thể đem tên mình khắc lên vị trí thứ hai mươi mốt trong bảng xếp hạng nội môn khi vừa mới lên Linh Vũ cảnh tầng ba không lâu, chỉ kém một bậc nữa là đã có thể lên xếp thứ hai mươi. - Bát Hoang chưởng.

Lâm Phong căn bản không thèm nói lời thừa thãi với Lôi Ba, vươn tay đánh ra một chưởng, sáu đạo chưởng ấn hung mãnh xuất ra.

- Hừ.

Lôi Ba cười gằn một tiếng, hai tay khẽ chuyển động, sáu tia sáng Lôi Điện đồng thời nở rộ, oanh kích vào sáu đoạ chưởng ấn kia, chỉ trong chớp mắt, chưởng ấn hoàn toàn bị huỷ diệt. - Thế.

Lâm Phong nhảy lên một bước, một luồng kiếm ý vô hình xuất hiện giữa không trung, không có kiếm nhưng lại có kiếm khí, kiếm ý cùng kiếm thế.

Hai tay ngẫu nhiên vung lên, lại có sáu đạo chưởng ấn đánh ra, một đi không trở lại.

Có điều Lâm Phong biết rất rõ đợt công kích ngẫu hứng này không thể làm lay động được đối phương, bước chân hắn lại tiến về phía trước, không gian gào thét, kiếm khí gai người, giữa thiên địa rộng lớn chỉ có duy nhất thế của kiếm.

Càng đáng sợ hơn là luồng kiếm thế này đột ngột bạo tăng chứ không phải tăng lên từng chút, so với lúc Lâm Phong giết chết năm cường giả nội môn đã mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.

Áp lực vô hình đè nặng lên người Lôi Ba, Lôi Ba chỉ cảm thấy toàn thân phải chịu đau đớn hành hạ, dường như chỉ cần hơi lơ là liền sẽ bị luồng kiếm thế đáng sợ này chém thành mảnh vụn. - Linh Vũ cảnh tầng hai.

Lôi Ba trong lòng run sợ quát lên: - Ngươi không phải là Linh Vũ cảnh tầng một mà là Linh Vũ cảnh tầng hai.

Đám đông đều biến sắc mặt, Lâm Phong quả nhiên vẫn còn che dấu thực lực. Không lâu trước, vẫn còn chưa có ai nghe đến cái tên Lâm Phong, vậy mà chỉ trong một quãng thời gian ngắn ngủi, Lâm Phong nhanh chóng nổi lên, trở thành tâm điểm của mọi sự chú ý.

Đến nay hắn lĩnh ngộ kiếm thế đã có thực lực tương đương với Linh Vũ cảnh tầng hai, đủ để đối kháng lại cường giả Linh Vũ cảnh tầng ba, chẳng trách hắn lại không hề sợ hãi mà chấp nhận đấu với Lôi Ba một trận. - Tên tiểu tử này hoàn toàn không chỉ có thiên phú về võ kỹ.

Nam Cung Lăng gần như chết lặng. Còn nhớ lần đầu tiên gã gặp Lâm Phong, Lâm Phong lúc đó chẳng qua chỉ là một tên tiểu bối Khí Vũ cảnh, thực lực vô cùng yếu ớ, thậm chí ngay cả Lâm Thiên Linh Vũ cảnh tầng một của Hạo Nguyệt tông cũng có thể bắt nạt hắn. Nhưng chính trong quãng thời gian ngắn ngủi này, Lâm Phong đột phá Linh Vũ cảnh, lĩnh ngộ kiếm thế, giết chết năm đệ tử trong bảng xếp hạng nội môn, khiêu chiến cường nhan Linh Vũ cảnh tầng ba, hơn nưa, dường như còn chiếm ưu thế lớn. - Ngươi nói quá nhiều lời thừa thãi rồi.

Lâm Phong lại tiếp tục bước lên trước, luồng kiếm khí vô hình không ngờ lại có thể đâm xuyên qua phục sức của Lôi Ba, gã thậm chí còn có thể cảm nhận được cảm giác đau đớn, lưỡi kiếm đáng sợ gần kề khiến mặt gã biến sắc, đây là lần đầu tiên gã biết được sự lợi hại của kiếm thế. - Đáng chết!

Tiếng chửi rủa bị những âm thanh bùm bùm liên tiếp lấn át đi, trên người Lôi Ba lập tức có vô số Lôi Điện quấn quanh, giống như từng con rắn điện đang diễu võ dương oai, cực kỳ đẹp mắt. - Bát Hoang chưởng!

Một trận gió đáng sợ cuốn đến, vô số trưởng ấn phủ kín trời đất, lần này Lâm Phong phát huy toàn bộ, đem Bát Hoang chưởng che khuất bầu trời.

- Lôi Ba Động!

Lôi Ba điên cuồng hét lên một tiếng, hai cánh tay mang theo ánh sáng Lôi Điện đồng thời oanh kích. Lôi Điện cuồng bá hoá thành khối cầu ánh sáng, chiếu thẳng vào mắt đám đông xung quanh, lực huỷ diệt không gì sánh được bùng nổ giữa không trung, chỉ cần đến gần chưởng ấn của Lôi Ba đều sẽ bị tiêu diệt trong nháy mắt. - Bạt Kiếm thuật.

Chưởng ấn còn chưa tiêu tan hết, kiếm quang đã lao thẳng lên trời, mang theo luồng kiếm thế huỷ diệt mọi thứ.

Bạt Kiếm thuật yêu cầu tốc độ nhanh, nhanh đến cực điểm, càng nhanh sức bật sẽ càng khủng bố.

Lâm Phong rút kiếm ra, lưỡi kiếm sắc nhọn xé rách hư không, xé rách mọi thứ.

- Lôi Thần Nộ!

Lôi Ba hét lên một tiếng, cả người đều đắm chìm trong vệt sáng Lôi Điện vô tận, hai cánh tay đều xuyên qua Lôi Điện, giống như mang theo cả sự phẫn nộ oanh kích, đối kháng lại lưỡi kiếm cương mãnh kia. - Ầm ầm.

Lôi Điện cùng kiếm khí va chạm, ánh sáng chói mắt nóng rực loé lên khiến đám đông không thể mở mắt.

Lôi Ba cảm nhận được cơn đau từ cơ thể, sắc mặt xanh mét, gã thế nào cũng không ngờ được, Lâm Phong lại cường mạnh đến như vậy.

Vì sao lại càng đánh càng mạnh, vì sao?

Một nhát kiếm này chém xuống, luồng kiếm thế xung quanh không những không yếu đi, ngược lại còn trở nên mạnh hơn, chỉ một luồng kiếm thế này như đã muốn đè bẹp Lôi Ba

Bình Luận (0)
Comment