Tuyệt Thế Vũ Thần ( Dịch Full )

Chương 842 - Ai Có Tội?

Ai Có Tội? Ai Có Tội? viptruyenfull.com

Người dịch: Muỗi

Biên: Cẩuca

Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn: viptruyenfull.com

Trên không trung, bông tuyết cực kỳ xinh đẹp rơi xuống, nhuộm quần áo mọi người thành màu tuyết trắng, trong Thiên Tuyền điện Phong, một bóng người chậm rãi bước ra. Bóng người đó nhìn như bình thường, nhưng tại chỗ hắn giẫm chân, bông tuyết quanh đó dường như không có trọng lực, lượn vòng quanh thân thể của hắn chứ không rơi trên mặt đất.

Tuyết Tôn giả Thiên Tuyền Phong, nhân vật đại biểu cho Thiên Tuyền Phong hiện giờ.

- Xem ra ngoại trừ Thiên Cơ Phong, sáu ngọn Tuyết Phong khác đều tới cả rồi.

Tuyết Tôn giả liếc nhìn đám người sau đó nhìn về phía một Tôn giả, thản nhiên hỏi:

- Chư vị sư huynh đệ đến Thiên Tuyền Phong ta không biết có gì chỉ giáo?

- Bọn ta thấy Thiên Tuyền Phong và Thiên Xu Phong nảy sinh mâu thuẫn, nên đặc biệt sang đây xem, để tránh sinh ra chuyện không may.

Một lão già áo bào xanh lên tiếng, không biết lời lão là thật hay giả, thật sự tới khuyên can mâu thuẫn hay có ý đồ gì khác đây.

- Mục đích ta tới, ngươi hẳn là hiểu được, đệ tử Thiên Tuyền Phong ngươi đại nghịch bất đạo, lúc tiến vào Bí Cảnh vậy mà lại tru sát người Thiên Xu Phong ta. Hành vi như thế đã là phản nghịch, sau đó lại dám đánh người Thiên Xu Phong ta tới hỏi tội xuống khỏi Thiên Tuyền Phong, thậm chí còn phế tu vi nữa. Ta muốn mang người này tới Thiên Xu Phong một chuyến, định đoạt tội danh của hắn.

Tôn giả Thiên Xu Phong lạnh lùng nói, ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm Lâm Phong.

- Lâm Phong, đúng như vậy phải không?

Tuyết Tôn giả hỏi Lâm Phong đang đứng bên cạnh.

- Lúc tiến vào Bí Cảnh, người Thiên Xu Phong không để ý tình đồng mồn, muốn tru sát ta và vài người mới vào Thiên Tuyền Phong. Ta muốn thỉnh giáo Tôn giả tiền bối Thiên Xu Phong, trong loại tình huống đó, ta hẳn là nên để cho Thiên Xu Phong các ngươi giết chết mới đúng đạo đồng môn phải không?

Lâm Phong nhìn Tôn giả Thiên Xu Phong, thanh âm lãnh đạm.

- Ngươi làm càn, không ngờ lại đảo lộn trái phải, đổi trắng thay đen.

Tôn giả kia quát lạnh, một cỗ dao động đáng sợ khiến cả người Lâm Phong run lên.

- Hóa ra lời Tôn giả Thiên Xu Phong là lẽ phải, còn lời ta nói là đảo lộn trái phải, vậy thì cần gì bàn bạc nữa, ngươi nói cái gì thì chính là cái đấy đi.

Lâm Phong châm chọc khiến Tôn giả kia nheo lại, lạnh lùng nói:

- Ngươi thật to gan, dám châm chọc ta. Vậy ta hỏi ngươi, Bách Lý Hề vốn là người Thiên Tuyền Phong, sau lại gia nhập Thiên Xu Phong ta, chẳng lẽ lời của hắn lại là giả hay sao?

- Bách Lý Hề vốn là người Thiên Tuyền Phong, sau lại gia nhập Thiên Xu Phong. Đối với Thiên Tuyền Phong mà nói, tên này coi như kẻ phản nghịch. Chẳng lẽ chư vị đều cho rằng, lời nói của một kẻ phản nghịch có thể chân thực hơn lời nói của người Thiên Tuyền Phong sao?

- Đúng vậy, Bách Lý Hề là loại phản đồ, lật ngược trái phải. Rõ ràng người Thiên Xu Phong hạ độc thủ trước, muốn diệt trừ chúng ta nên mới bị chúng ta giết, thật nực cười.

- Đúng, là người Thiên Xu Phong xuống tay trước đấy.

Mấy người Quân Mạc Tích đồng thời lên tiếng.

- Các ngươi là bằng hữu của hắn, cùng nhau gia nhập Thiên Trì, không biết có mục đích gì hay không. Lời của các ngươi, ai dám tin?

- Ta có thể chứng minh là người Thiên Xu Phong ra tay trước.

Một giọng nữ truyền đến, người lên tiếng khiến cho Lâm Phong có chút bất ngờ, đó chính là Thiên Trì Tuyết.

- Các ngươi nói dối, người Thiên Xu Phong chưa từng ra tay với các ngươi. Rõ ràng là các ngươi đại nghịch bất đạo, tru sát đồng môn.

Từ trong đám người Thiên Xu Phong, một tiếng quát lạnh truyền ra, Lâm Phong lập tức nhìn qua, tức khắc tập trung trên thân một người.

- Loại người phản đồ như ngươi đã định trước chỉ dám trốn trốn tránh tránh, ngay cả dũng khí đứng ra nói chuyện cũng không có.

Trong lời nói Lâm Phong thể hiện rõ sự miệt thị.

Bách Lý Hề đi ra, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Phong:

- Lâm Phong, ta tận mắt nhìn thấy ngươi tru sát người Thiên Xu Phong. Đã vậy người của Thiên Tuyền Phong lại vẫn giúp ngươi, ta không thể chung sống cùng những hạng người ti tiện cỡ này nên mới gia nhập Thiên Xu Phong.

Lâm Phong chậm rãi tiêu sái đi tới trung tâm, nói với Bách Lý Hề:

- Ngươi dám lại đây nói chuyện không?

Bách Lý Hề do dự, nhìn thoáng qua đám người Thiên Xu Phong rồi chậm rãi bước tới, đi đến trước người Lâm Phong:

- Có gì không dám.

- Bách Lý Hề, nếu ngươi nói dối, đó là châm ngòi tranh đấu giữa Thiên Tuyền Phong và Thiên Xu Phong. Người phản bội Thiên Trì, giết không tha.

Sát ý Lâm Phong lóe ra, hướng về phía Bách Lý Hề, khiến gã cảm giác cả người lạnh lẽo, trong lòng có cảm giác run sợ.

Lâm Phong không có tiếp tục nhìn Bách Lý Hề mà hướng về phía Tôn giả Thiên Xu Phong, nói:

- Hai bên đều tự cho mình là đúng, ta muốn thỉnh giáo Tôn giả, lúc ấy người bảy ngọn Tuyết Phong đều có mặt, vậy lời của ai... mới có thể tin tưởng?

- Đệ tử Thiên Cơ Phong, Vũ Thiên Cơ.

Tôn giả đáp ngay, mọi người cũng không dị nghị. Vũ Thiên Cơ chính là đệ tử chủ phong Thiên Cơ Phong, lãnh tụ bảy ngọn Tuyết Phong, hơn nữa còn là nhân tài trẻ tuổi kiệt xuất, tương lai có thể trở thành nhân vật lãnh tụ của Thiên Cơ Phong Phong. Lời của y có độ tin cậy cao nhất.

- Được.

Lâm Phong bước chân ra, lập tức một cỗ lực lượng mênh mông đập ra phía trước, khiến Bách Lý Hề biến sắc muốn lui về sau. Nhưng mà một bàn tay to đáng sợ nháy mắt khống chế cổ họng gã. Lâm Phong thật to gan, ngay trước mặt Tôn giả Thiên Xu Phong vậy mà dám động đến gã, hơn nữa còn có những vị chủ phong khác ở đây.

- Làm càn.

Tôn giả Thiên Xu Phong giận dữ, Lâm Phong không sợ hãi, đáp:

- Vũ Thiên Cơ đã tới rồi, thị phi trắng đen lập tức sẽ được công bố, Tôn giả không cần sốt ruột.

Lâm Phong vừa dứt lời, một trận tinh quang lóe lên, một bóng người giáng lâm, Vũ Thiên Cơ đã tới.

- Khí tức Thiên Vũ.

Tất cả mọi người kinh ngạc. Không hổ là người kế thừa một mạch Thiên Cơ Phong, lúc trước áp chế không có bước vào Thiên Vũ, sau khi đi Bí Cảnh về, mới ngắn ngủi mấy ngày, y liền bước vào Thiên Vũ cảnh, thiên phú tuyệt luân.

Lâm Phong cũng hơi kinh ngạc, thiên phú của Vũ Thiên Cơ quả nhiên dũng mãnh.

Vũ Thiên Cơ khẽ gật đầu với Lâm Phong, ngay sau đó khom người với chư vị Tôn giả, nói:

- Chư vị sư thúc, về chuyện bên trong Bí Cảnh, đúng là Thiên Xu Phong hạ sát thủ với Lâm Phong và người Thiên Tuyền Phong trước, mấy người Lâm Phong mới giận mà phản kháng, Thiên Cơ cáo từ.

Chỉ nói một câu, Vũ Thiên Cơ liền khẽ khom người, tinh quang lóe lên, thân ảnh y trong nháy mắt biến mất, dường như y đang tu luyện nhưng biết tin nên mới cố ý tới.

- Bách Lý Hề, ngươi khích bác bất hòa giữa Thiên Tuyền và Thiên Xu, tội ác tày trời, muốn Thiên Trì suy yếu. Tội phản nghịch đáng chết.

Lâm Phong nhìn Bách Lý Hề, quát lạnh một tiếng. Thân thể Bách Lý Hề hơi hơi run rẩy, Lâm Phong quả thực sẽ giết gã.

- Người phản bội Thiên Trì, giết không tha!

Một ngọn lửa tịch diệt bùng lên, đốt cháy thân thể Bách Lý Hề khiến trong lòng rất nhiều người lộp bộp một tiếng. Lâm Phong thật sự rất hống hách.

- Tôn giả tiền bối còn có gì chỉ giáo sao?

Phong lại lần nữa nhìn về phía Tôn giả Thiên Xu Phong, sắc mặt đối phương không được tốt:

- Cho dù việc này là ta oan uổng ngươi. Vậy ngươi đánh người Thiên Xu Phong ta xuống núi, phế tu vi đệ tử ta. Việc này giải thích thế nào?

- Lâm Phong cả gan thỉnh giáo Tôn giả. Nếu hiện tại ta dẫn người bao vây Thiên Xu Phong, tiền bối sẽ xử lý như thế nào?

Tôn giả kia lập tức á khẩu, không trả lời được. Nếu người Thiên Tuyền Phong thực có can đảm bao vây Thiên Xu điện thì sao chỉ đơn giả là đánh xuống núi như vậy.

- Về phần phế đi tu vi của đệ tử tiền bối. Đệ tử tiền bối thân là Thiên Vũ cảnh nhưng lại không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, ngay cả nhân quả thị phi cũng không tra rõ ràng mà đã mang theo nhiều đệ tử bao vây đại điện Thiên Tuyền ta. Đây chắc chắn là hành vi đại bất kính, sau đó lại tuyên bố muốn dẫn ta đến Thiên Xu Phong rồi tru sát, cũng đồng ý chịu ba quyền của ta. Lúc đó mọi người đều rõ như ban ngày, Lâm Phong với tu vi Huyền Vũ cảnh chỉ điểm hai quyền đã phế bỏ đệ tử Thiên Vũ cảnh của tiền bối một cách đường đường chính chính. Nếu tiền bối bởi vì ân oán cá nhân, không chỉ dung túng môn đồ mà còn muốn hỏi tội ta, vậy Lâm Phong không còn lời nào để nói.

Lâm Phong dùng lời lẽ chính nghĩa, nói đến hiên ngang lẫm liệt, trong giọng nói còn mang theo ý nhục nhã. Đệ tử ngươi là Thiên Vũ cảnh muốn giết Huyền Vũ cảnh như ta mà lại bị hai quyền phế bỏ, bản thân ngươi là vi sư còn có mặt mũi tới hỏi tội sao?

Lúc này Lâm Phong bác bỏ toàn bộ sự tình, dường như hắn không có trách nhiệm gì, toàn bộ đều là lỗi của người Thiên Xu Phong. Những đệ tử Thiên Xu Phong xem như đã chết đúng tội.

- Tốt lắm, nếu vậy thì Thiên Xu Phong đã sai, là ta quản giáo đệ tử không nghiêm. Nhưng mà trước đó ngươi đã giết không ít đệ tử Thiên Xu Phong, sau lại nhục nhã Thiên Xu Phong ta. Tội của ngươi mặc dù không còn nhưng ta vẫn muốn mời ngươi đi Thiên Xu Phong ngồi vài ngày.

Tôn giả kia trầm mặc một lát, lên tiếng lần nữa, vẫn còn muốn mang Lâm Phong đi.

- Tự rước lấy nhục, còn có mặt mũi nói ta nhục nhã Thiên Xu Phong. Ta gia nhập Thiên Trì bởi Thiên Trì đoàn kết một lòng, mục tiêu chỉ vì quật khởi đế quốc, cho nên thanh danh Thiên Trì mới được truyền khắp Càn Vực. Nhưng ngươi thân là Tôn giả Thiên Xu Phong mà lại không phân biệt thị phi như vậy thật khiến ta thất vọng. Sống yên ổn nên nghĩ đến ngày gian nguy, nếu chư vị chủ phong cũng có suy nghĩ giống như Thiên Xu Phong, vậy Thiên Trì gặp nguy hiểm rồi.

Lâm Phong không nóng không lạnh nói, nhưng trong giọng điệu lộ ra vẻ khinh bỉ rõ rệt đối với Tôn giả Thiên Xu Phong!

Bình Luận (0)
Comment