Tuyệt Thế Vũ Thần ( Dịch Full )

Chương 951 - Nỗi Nhục Tiêu Dao Môn

Nỗi nhục Tiêu Dao môn Nỗi nhục Tiêu Dao môn viptruyenfull.com

Người dịch: Muỗi

Biên: Hám Thiên Ma Thần

Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn: viptruyenfull.com

------------------------------------------

Trong đêm đen, Tiêu Dao môn lại bị lửa đốt trụi, đồng thời còn kèm theo tiếng kêu thảm thiết...

Ngọn lửa ngập trời, đốt cháy tất cả, rất nhiều người bị lây dính ngọn lửa màu đen sẫm đó, chỉ trong nháy mắt, thân thể họ bị thiêu đốt, không thể dập tắt, dần dần bị ngọn lửa chôn vùi, cắn nuốt.

- Các hạ là người nào, vì sao lại hỏa thiêu Tiêu Dao môn ta?

Có người hướng lên hư không gầm một tiếng. Trong ánh lửa vô cùng hư ảo, chỉ có một bóng hình mơ hồ, không thể thấy rõ, cũng không biết được thực lực của đối phương. Nhưng dựa vào ngọn lửa này, xem ra thực lực đối phương có lẽ là Tôn giả, hơn nữa còn là Tôn giả có được ngọn lửa cực kỳ lợi hại.

Những người của Tiêu Dao môn tiến đến lúc sau, thậm chí cũng không dám xông lên trời chiến đấu, mà chỉ gầm ra tiếng.

- Môn chủ của các ngươi ở đâu, chỗ nào, kêu hắn đi ra nói chuyện với ta.

Trong ngọn lửa hư ảo giữa hư không truyền ra một thanh âm hơi có vẻ trầm thấp, đồng thời, thân thể hắn vẫn đang không ngừng di động, không ngừng từ trên hư không rải xuống ngọn lửa hủy diệt, hắn là muốn đốt cháy, hủy diệt toàn bộ Tiêu Dao môn.

- Môn chủ rất nhanh sẽ trở về, các hạ có phải nên dừng tay trước hay không?

Một ít cường giả lợi hại đạp lên hư không, nhưng bọn họ chỉ tránh né ngọn lửa, cũng không có người nào đi giết Lâm Phong. Thực lực đối phương sâu không lường được, lại trực tiếp tuyên bố muốn tìm tông chủ bọn hắn, bọn họ không dám giết tới.

- Lão cẩu kia chẳng lẽ là biết bản tôn muốn tới, không dám gặp ta!

Thanh âm trầm thấp lại một lần nữa từ trong hư không truyền ra, khiến không ít cường nhân ở dưới đất nhìn nhau, ngơ ngác. Người này khẩu khí thật lớn, cũng dám gọi môn chủ bọn họ là lão cẩu, hơn nữa, dường như vì môn chủ mà đến, quả nhiên là Tôn giả lợi hại, bọn họ đoán không có sai.

- Nếu lão cẩu kia không dám gặp ta, ta liền giết tông môn hắn, ta cũng không giết các ngươi, để các ngươi thay ta chuyển cáo cho lão cẩu kia, đã nói Lâm mỗ ta nói được thì làm được, đã tới.

Lâm Phong lại lần nữa lên tiếng, nguyên một đám sắc mặt khó coi, người này lại còn muốn diệt tông môn bọn họ.

Lâm mỗ là ai? Không biết người này là Tôn giả lợi hại nào, còn muốn bọn họ chuyển lời cho môn chủ, xem ra môn chủ ở bên ngoài đắc tội một cường nhân lợi hại, đã mang về cho tông môn một mối họa.

- Tiền bối và môn chủ có thù oán lại tai họa chúng ta, có phải rất mất phong phạm hay không?

Rất nhiều người dưới đất nghe được kêu thảm thiết, sắc mặt khó coi, tiếp tục nói.

- Có mất phong phạm? Ngươi hỏi môn chủ của các ngươi một chút, lão cẩu kia sau khi bị ta chặt đứt một tay thì đã làm ra cái trò gì.

Một tiếng hừ lạnh từ trong hư không truyền ra, làm cho đám người phía dưới kinh hoảng, run lên, chặt đứt một tay? Môn chủ của bọn họ bị người này chặt đứt một tay, làm sao có thể!

- Ngươi nói bậy!

- Có phải nói bậy hay không, sau khi hắn trở về các ngươi đi xem sẽ biết, hỏi lão cẩu kia một chút thì cái gì cũng rõ, sau đó hắn sẽ tìm đến ta.

Thân hình của Lâm Phong trên không Tiêu Dao môn tiếp tục lấy tốc độ cực nhanh lượn vòng, trong Tiêu Dao môn, ngọn lửa đốt cháy dãy núi, đun sôi hồ nước, từng tòa đại điện mênh mông dài liên miên đều táng thân trong biển lửa.

- Nhớ rõ, chuyển lời kia cho lão cẩu, nói Lâm mỗ ta đã đến.

Trong hư không, bóng dáng kia bay nhanh rời đi, cắt ngang ánh lửa ngập trời, tan biến ở phía chân trời, chỉ khoảng nửa khắc đã không còn tung tích.

Mà người Tiêu Dao môn sắc mặt toàn bộ đều lạnh xuống, nhìn ngọn lửa ngập trời phía dưới, bọn họ cũng không dám mở to mắt. Xong rồi, lúc này đây, toàn bộ tông môn Tiêu Dao môn đều táng thân trong biển lửa, không biết ngọn lửa gì, lại mức khủng bố như vậy.

Lâm mỗ, tên gia hỏa kia họ Lâm, không biết là người nào.

Tiêu Dao cổ thành, rất nhiều người lóe lên đi vào địa phương sở tại Tiêu Dao môn, nhìn thấy ngọn lửa ngập trời này, bọn họ đều hít ngược lại một hơi, thiêu rụi rồi?

Cả tòa Tiêu Dao môn bị người ta thiêu rụi rồi sao?

Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Môn chủ Tiêu Dao môn kết thù với vị cường nhân nào mà bị người khác hỏa thiêu tông môn?

Còn có, nghe nói cánh tay Tiêu Dao môn chủ cũng bị chém đứt rồi, đây là thật hay giả?

Một mồi lửa này đã đốt cả Tiêu Dao thành lên, tin tức lập tức lan tràn khắp Càn Vực. Một trong những thế lực bá chủ của Càn Vực, Tiêu Dao môn, bị người dùng một ngọn lửa đốt cháy sạch, trở thành một đống hoang tàn, cho dù vật liệu xây dựng cũng đều bị ngọn lửa đốt sạch, tan thành tro bụi.

Sáng sớm ngày thứ hai, trong hư không ngoài Tiêu Dao cổ thành, có một bóng người mặt mũi âm trầm, đang trở về phương hướng Tiêu Dao môn, cái cánh tay bị chặt đứt được một ống tay áo che lại, tuy nhiên tay áo kia cũng phất phơ theo gió, người sáng suốt cũng dễ dàng nhìn ra, tay áo trống không, trong đó đã không còn cánh tay.

Tiêu Dao môn chủ từ trước đến nay kiêu căng, mà hiện giờ, gã lại bị người chém đứt một tay, cuối cùng cũng không còn mặt mũi, trở lại Tiêu Dao cổ thành.

- Tiêu Dao môn chủ đã trở lại.

Hôm nay Tiêu Dao thành cực kỳ nhạy cảm, có người nhìn thấy bóng dáng giữa hư không, không ngờ là Tiêu Dao môn chủ, nháy mắt đã hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều người, hơn nữa, ánh mắt của rất nhiều người trong nháy mắt đó đều nhìn về phía cánh tay của hắn.

- Quả thật Tiêu Dao môn chủ đã trở lại, cánh tay hắn không ngờ lại thật sự bị người chặt đứt!

Đám người trong lòng hoảng sợ, Tôn giả hỏa diệm hôm qua nói quả nhiên thật, hắn thật sự chặt đứt một cánh tay Tiêu Dao môn chủ.

Đứng giữa đường, Tiêu Dao môn chủ liên tiếp phát hiện mình bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ, rất nhiều người đều nhìn gã, hoặc nói nhìn cánh tay gã, sắc mặt gã lập tức trở nên vô cùng khó coi, trong lòng đè nén một cỗ lửa giận, dường như muốn giải phóng, cho nên tốc độ của gã cũng càng thêm nhanh chóng, hóa thành một luồng ảo ảnh quang hoa, chạy như bay tới phía Tiêu Dao môn.

Cuối cùng, Tiêu Dao môn chủ cũng đi tới Tiêu Dao môn. Tuy nhiên, thứ gã nhìn thấy không phải... tông môn mênh mông ngày xưa nữa, nhìn tất cả những thứ trước mắt, ánh mắt gã cứng lại, sắc mặt xanh mét.

Dãy núi bị ngọn lửa đốt cháy đen, trụi lủi, không có một ngọn cỏ, hồ nước con sông đều bốc hơi đến khô cạn, cũng mang theo vẻ cháy đen, từng tòa cung điện mênh mông trên mặt đất cũng đã sớm không còn tung tích, hóa thành bụi bặm theo gió mà bay, chỉ có thật nhiều người đứng trong đống hoang tàn đó, hoặc bị thương, hoặc thét dài.

Tiêu Dao môn, không thấy, bị người ta san thành bình địa!

- Ai?

Tiêu Dao môn chủ nổi giận gầm lên một tiếng, thanh âm cuồn cuộn bao phủ không gian, chấn động trong lòng mọi người. Một hàng người lóe lên mà tới, những người này đều là một ít Tôn giả và Thiên Vũ cảnh bậc cao của Tiêu Dao môn, bọn họ không có bị hủy diệt trong hỏa hoạn.

Thời điểm bọn họ nhìn thấy Tiêu Dao môn chủ, trước tiên liền vụng trộm liếc mắt đánh giá cánh tay Tiêu Dao môn chủ một cái, trong lòng lập tức mạnh mẽ run lên. Thực bị chém đứt rồi, hoàn hảo đêm qua bọn họ không có gấp gáp ra tay, bằng không có lẽ nhất định phải chết.

- Ai làm chuyện này?

Ssắc mặt Tiêu Dao môn chủ âm trầm đến tận cùng, lạnh băng hỏi một tiếng.

Những người đó, nguyên đám cúi đầu, không dám nhìn thẳng Tiêu Dao môn chủ.

- Nói!

Tiêu Dao môn chủ nổi giận gầm lên một tiếng, trong hai tròng mặt lộ ra sát ý lạnh như băng.

- Môn chủ, người nọ là kẻ thù của người, là một Tôn giả hỏa diễm phi thường lợi hại.

Một cường nhân Thiên Vũ trong đó hạ giọng nói.

- Có bao nhiêu lợi hại?

Tiêu Dao môn chủ lạnh lùng nói.

- Có bao nhiêu lợi hại....

Người nọ vẻ mặt cứng đờ, gã nào biết được Lâm Phong có bao nhiêu lợi hại, bọn họ vốn cũng không có giao thủ với Lâm Phong.

- Rất lợi hại, chúng ta căn bản không có khả năng địch nổi.

Người nọ run run rẩy rẩy đáp.

- Nói đúng ra, các ngươi nhìn tông môn hủy diệt, nhưng không có ai ra tay?

Một cỗ hàn ý lạnh lẽo từ trên người Tiêu Dao môn chủ tản ra bao phủ thân thể họ, khiến những người kia rùng mình một cái.

- Hắn nói...

Người nọ vụng trộm liếc Tiêu Dao môn chủ một cái, lại tựa như có chỗ cố kỵ.

- Nói!

Tiêu Dao môn chủ lạnh lẽo cất tiếng.

- Hắn nói... hắn chém rụng cánh tay môn chủ, còn nhục mạ môn chủ ngài là... lão cẩu.

Thanh âm người nọ không thể nghe rõ mấy, nhưng vì dời đi lửa giận của Tiêu Dao môn chủ, gã cũng chỉ có thể nói ra.

- Ầm!

Một cỗ khí tức đáng sợ điên cuồng phóng thích, Tiêu Dao môn chủ lạnh như băng mà nói:

- Nói cho ta biết, hắn có phải là một tên thanh niên, hoặc nam tử sắc mặt vàng như nến hay không!

- Xem ra môn chủ quả nhiên biết người này.

Trong lòng đám người thầm thở ra một hơi, nếu đối phương thực sự khủng bố như vậy, còn chém cánh tay của môn chủ bọn họ, môn chủ cũng sẽ không trách tội bọn họ đâu?!

- Lúc ấy đối phương được ánh lửa bao phủ, chúng ta thấy không rõ mặt mũi của hắn, chỉ là hắn bảo chúng ta chuyển lời cho môn chủ, Lâm mỗ hắn nói được thì làm được, muốn hủy diệt Tiêu Dao môn chúng ta, còn muốn làm cho môn chủ đi tìm hắn.

Lâm mỗ, diệt Tiêu Dao môn, lão cẩu, cánh tay!

Ầm ầm, khí tức đáng sợ điên cuồng tàn sát khắp nơi trong không gian, nếu đến lúc này Tiêu Dao môn chủ còn không biết là ai tới, thì sống vô dụng rồi.

Lâm Phong, không ngờ là Lâm Phong, hắn đã tuyên bố muốn bày ra sát phạt trận ở Tiêu Dao môn, hủy diệt Tiêu Dao môn.

Tuy nhiên, hủy diệt Tiêu Dao môn không phải sát phạt trận, mà là ngọn lửa, một cường nhân Thiên Vũ, lại làm cho nhiều Tôn giả và cường nhân Thiên Vũ bậc cao sợ đến như vậy, ngay trước mặt bọn họ thiêu hủy Tiêu Dao môn.

Buồn cười, trò cười lớn nhất thiên hạ, Tiêu Dao môn chủ cũng nghẹn ngào nở nụ cười, cười đến vài phần điên cuồng, khiến thân thể những người kia cũng run rẩy lên.

- Giết!

- Ầm ầm!

Khí tức sát phạt khủng bố hoàn toàn nở rộ, thân thể cường giả Thiên Vũ đó nháy mắt bị xé rách, Tiêu Dao môn chủ cũng sải bước đi, không để ý đến những người khác, nhẹ nhàng bay đi.

Bình Luận (0)
Comment