Người dịch: Muỗi
Biên: Hám Thiên Ma Thần
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn: viptruyenfull.com
------------------------------------------
Lời nói cuồng ngạo của Lâm Phong khiến vẻ mặt Khương Ninh cứng lại. Hắn vậy mà lại bảo mình cùng tiến lên, hai tên đệ tử đại gia tộc Thiên Vũ cảnh tầng năm đối phó với một Thiên Vũ cảnh tầng hai, nói ra cũng đủ mất mặt.
Mà lúc này, nếu gã không sử dụng át chủ bài cũng không thể nắm chắc tuyệt đối có thể giết Lâm Phong. Người này thế nhưng lại hiểu được lực lượng hư không, hơn nữa còn có được vài khối Phong Ma Thạch, muốn giết hắn, dường như không đơn giản.
- Răng rắc!
Tiếng vang trong trẻo truyền ra, quang hoa màu bạc bao vây thân thể Cừu Quân Lạc chậm rãi mở ra, ngân quang lóe lên, Ngân Dực thật lớn bắt đầu dịch chuyển, dường như muốn đi ra. Lâm Phong cười lạnh một tiếng, bước chân đi tới, hiện ra trên khoảng không phía trên thân thể Cừu Quân Lạc, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm chùm ánh sáng màu bạc phía dưới.
Tâm niệm vừa động, bàn tay Lâm Phong xuất hiện một tảng đá, chỉ trong khoảnh khắc, tảng đá liền hóa lớn, hóa thành một tòa núi cao nguy nga, được Lâm Phong nâng trong lòng bàn tay.
Cảnh tượng này làm cho vẻ mặt mọi người đều cứng đờ, lại là bảo vật gì nữa, người này chẳng lẽ muốn dùng ngọn núi này đập Cừu Quân Lạc?
Cuồng phong hét lên giận dữ, đám người dường như cảm nhận được lực lượng tự nhiên trong thiên địa hội tụ về phía đỉnh núi. Cự sơn mà Lâm Phong nâng trong lòng bàn tay lại có thể kết nối với lực lượng tự nhiên của thiên địa.
Tay nâng Thiên Tuyền Thạch, Lâm Phong lẳng lặng cảm thụ, cái cảm giác kỳ diệu khi kết nối với đại đạo tự nhiên lại lần nữa hiện lên. Lúc này đây, hắn dường như sử dụng được lực lượng tự nhiên của thiên địa, công kích của hắn có thể dẫn động đại thế thiên địa mênh mông.
Trường bào bị cuồng phong thổi bay phấp phới, ánh mắt Lâm Phong nhìn chằm chằm phía dưới, vẻ mặt mang theo tia rét lạnh, tâm niệm vừa động, trong khoảnh khắc, ba khối Phong Ma Thạch từ trong chùm ngân quang kia bay ra, quay trở về trên người hắn.
- Răng rắc, răng rắc!
Cừu Quân Lạc dường như phát hiện ra điều gì đó, Vũ Hồn Ngân Dực phát ra tiếng vang to lớn, chậm rãi mở ra, lộ ra đôi mắt y. Ngay lập tức, y liền nhìn thấy Lâm Phong đứng hư không phía trên, trong tay nâng ngọn núi cao, mang theo nụ cười yêu dị, mạnh mẽ bước về phía y, người còn chưa tới, một cỗ uy áp đáng sợ đã đánh tới khiến y gần như hít thở không thông.
Bụp một tiếng, Vũ Hồn Ngân Dực lại lần nữa khép kín, chặt chẽ bao trùm thân thể y, mà đồng thời, thân thể của Lâm Phong cũng mạnh mẽ hạ xuống.
- Ầm ầm!!!
Đám người dường như nghe được thiên địa gào thét, lấy Lâm Phong làm trung tâm, một cỗ đại thế tự nhiên cuồng bá dẫn động lên một cơn lốc, điên cuồng rống giận, làm cho vẻ mặt bọn họ kinh hoảng. Lần này, Cừu Quân Lạc thảm rồi.
- Ta cho ngươi trốn!
Lâm Phong la lên một tiếng, thiên địa nổ vang, đưa tay ném núi, Thiên Tuyền Thạch biến thành cự sơn cuồng mãnh nện xuống chùm ngân quang kia. Lúc này, trong ánh mắt mọi người chỉ còn một tòa đỉnh núi này.
- Oanh, ầm ầm!
Giống như tiếng sấm xẹt qua trời cao, cự sơn đánh lên ngân quang, mặt đất trong nháy mắt nứt ra, xuất hiện từng khe rãnh cực sâu, giăng khắp nơi, không ngừng lan tràn ra bốn phía.
Đám người hoảng sợ, nhìn chằm chằm mặt đất đang vỡ ra, bước chân nhảy lên, lại cảm thấy trái tim hung hăng đập mạnh một cái, ánh mắt thì nhìn chằm chằm vị trí Cừu Quân Lạc. Chỉ thấy nơi đó xuất hiện một cái cửa động, Cừu Quân Lạc đã không biết bị nện tới nơi nào rồi.
Thân thể Lâm Phong bay lên không, Thiên Tuyền Thạch vẫn được nâng trong lòng bàn tay, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm trên mặt đất. Mặt đất sau khi rạn nứt đã không còn một chút tiếng động nào.
Đám người Khương Ninh nuốt nước miếng cái ực. Vừa rồi, cái uy thế đó làm cho bọn họ đều có loại cảm giác run sợ trong lòng, không biết Cừu Quân Lạc hiện tại thế nào.
Nhưng vào lúc này, một chùm ngân quang xẹt qua không gian, chỉ thấy một thân ảnh hiện ra phía trên hư không, chính là Cừu Quân Lạc.
Lúc này lớp Ngân Dực thật lớn của y đã mở ra, quần áo rách nát, cả người toàn máu, trên trán xuất hiện một miệng vết thương, nhìn mà thấy ghê người, cả người y như một huyết nhân.
Vẻ mặt Cừu Quân Lạc lạnh đến mức tận cùng, con ngươi như thể địa ngục lạnh lẽo nhìn chằm chằm Lâm Phong, như muốn nuốt sống Lâm Phong.
- Cánh chim của ngươi đủ cứng đấy!
Lâm Phong lạnh lùng lên tiếng, lực lượng mạnh mẽ như vậy cũng không thể đánh rách tả tơi Ngân Dực, chỉ có thể làm cho Cừu Quân Lạc được bao ở bên trong bị thương.
Đám người tràn đầy đồng cảm, mức độ cứng rắn của Vũ Hồn Ngân Dực này của Cừu Quân Lạc thật là đáng sợ, bị một kích uy thế cuồng mãnh như thế của Lâm Phong đánh, mà cũng không bị rách tả tơi, thật là đáng sợ.
- Ta muốn ngươi chết!
Cừu Quân Lạc phun ra một câu, thanh âm rét lạnh tới cực điểm, lông mày Lâm Phong chau lại, lộ ra ý cười lạnh lùng:
- Vừa rồi ngươi cũng nói, chỉ mấy hơi thở liền có thể giết ta, hiện tại thì sao!
- Ta sẽ cho ngươi hiểu được, lực lượng cường đại chân chính, không phải chỉ dựa vào ngoại vật là có thể chống đỡ được.
Lúc Cừu Quân Lạc nói chuyện, trên người đột nhiên xuất hiện một cỗ lực lượng huyết mạch đáng sợ. Lúc này, mọi người dường như nghe được biển rộng đang gầm thét, sấm sét quay cuồng.
- Lực lượng huyết mạch thật mạnh!
Ánh mắt mọi người mở lớn. Lúc này, Cừu Quân Lạc đang sử dụng lực lượng huyết mạch của y, ngân quang phủ xuống thiên địa, một làn gió sắc bén rít gào trong hư không. Rất nhanh, mọi người phát hiện ra, cả phiến hư không này đều bị một cỗ khí tức sắc bén đáng sợ bao phủ.
Trên người của Cừu Quân Lạc xuất hiện một cỗ huyết mạch lực xông lên tận trời, cực kỳ đáng sợ, quang hoa màu bạc cuốn lên gió lốc, Vũ Hồn Ngân Dực thật lớn mở ra, điên cuồng vươn ra bốn phía, mỗi một phiến ngân dực đều kéo dài ra đến trăm mét, như thể cánh chim của một yêu thú đáng sợ, ngân quang rực rỡ trên cánh chim khúc xạ làm mọi người không thể nhìn thẳng.
Huyết mạch sinh Vũ Hồn, Cừu Quân Lạc lại lấy lực lượng huyết mạch để cường đại Vũ Hồn.
Giờ khắc này, giữa hư không đã phủ lên một cỗ gió lốc màu bạc vô cùng cuồng mãnh, gió lốc thật sự đáng sợ. Trong gió lốc, mỗi một mảnh vỡ đều lộ ra vẻ sắc bén kinh người, dường như có thể giết người trong nháy mắt.
- Lui, lui về phía sau!
Rất nhiều người bắt đầu cấp tốc lui về phía sau, cỗ gió lốc màu bạc này dường như muốn đem cả mảnh không gian này cắn nuốt, uy thế thật là đáng sợ.
Xem ra Cừu Quân Lạc thực sự nổi giận, lấy thân phận của y, lại bị một tên Thiên Vũ cảnh tầng hai hành hạ, bị đánh thương nặng đến như vậy, cả người đẫm máu. Lúc này đây, ngay cả lực lượng huyết mạch cũng lôi ra sử dụng.
Lâm Phong lãnh đạm đứng trên hư không, đối diện với Cừu Quân Lạc. Mục tiêu của cái cơn gió lốc màu bạc đáng sợ này là hắn, dường như muốn nuốt chửng hắn.
- Lực lượng huyết mạch, hậu duệ cường giả, có được huyết mạch mạnh mẽ, Vũ Hồn lợi hại, thực lực khủng bố, giết người đồng cấp dễ như trở bàn tay. Ta tu luyện nhiều thủ đoạn lợi hại như vậy, giết người Thiên Vũ cảnh tầng năm bình thường thì dễ dàng. Nhưng muốn đối phó với loại người như Cừu Quân Lạc, không sử dụng một ít quân bài chưa lật, căn bản giết không nổi y.
Lâm Phong lẳng lặng cảm thụ lực lượng của cơn gió lốc, thầm nghĩ trong lòng. Nếu hắn dùng toàn lực, đương nhiên có thể giết chết Cừu Quân Lạc, nhưng có chút thủ đoạn không phải có thể tùy ý sử dụng, vừa bước vào Bát Hoang cảnh, nếu không phải người Dương gia vô sỉ, hắn cũng sẽ không gặp phải chuyện này, ngay lúc này liền kết thù, đó cũng không phải điều hắn mong muốn, nhưng hắn không có lựa chọn nào khác.
Hắn cứu mạng người, đối phương lại muốn giết hắn, còn có lời gì có thể nói, chỉ có thể chiến thôi!
Ánh mắt đám người nhìn chằm chằm Lâm Phong, không biết người này rốt cuộc có thân phận gì, chiến lực lại khủng bố như vậy. Lúc này, Lâm Phong hiện lên vẻ tuấn tú yêu dị, trường bào phiêu động, khí chất phi phàm, cái khó có được của thiên tài. Đáng tiếc, nếu hắn không còn con bài chưa lật nào khác, có lẽ sẽ phải chết trên tay của Cừu Quân Lạc, cỗ lực lượng huyết mạch này quá kinh khủng rồi.
- Ngươi vậy mà lại có được Phong Ma Thạch, đáng tiếc, nó sẽ trở thành của ta.
Cừu Quân Lạc nhìn chằm chằm Lâm Phong lạnh lùng nói, gió lốc màu bạc càng ngày càng mãnh liệt, tâm niệm Lâm Phong vừa động, bông tuyết bay xuống, hư không yêu thuật lại lần nữa xuất ra, cỗ gió lốc kia không thể ảnh hưởng đến hắn.
- Hư không thuật, ta không tin Thiên Vũ cảnh tầng hai như ngươi có thể bố trí ra hư không thuật lợi hại. Nếu lực công kích dũng mãnh tới trình độ nhất định, hư không thuật của ngươi cũng sẽ bị phá.
Cừu Quân Lạc lạnh như băng nói, gió lốc màu bạc khủng bố không ngừng xoắn giết về phía Lâm Phong:
- Hơn nữa, cho dù không phá được hư không thuật của ngươi, ta xem ngươi có thể trốn được bao lâu.
Đôi mắt yêu dị của Lâm Phong cười lạnh nhìn Cừu Quân Lạc, lạnh lùng nói:
- Ngươi vẫn tự tin như vậy, hư không thuật quả thực có thể phá, nhưng chí ít, ngươi không có tư cách nói lời này!
Không có thủ đoạn nào không phá được, hư không thuật cũng có thể phá, chỉ cần lực công kích đủ hùng mạnh. Nhưng mà, Lâm Phong rất rõ ràng hư không yêu thuật của bản thân, lấy Linh Lung Thánh Tiên khí mà biến ảo ra hư không yêu thuật, ít nhất, Cừu Quân Lạc không có khả năng phá được.
Về phần thời gian, lấy trình độ điều động Linh Lung Thánh Tiên khí hiện giờ của Lâm Phong, hư không yêu thuật chống đỡ qua thời gian hai nén hương, không có nửa điểm vấn đề. Hơn nữa, hắn cần phải trốn mãi sao? Cừu Quân Lạc không khỏi cũng quá mức tự tin rồi!