Người dịch: Muỗi
Biên: Hám Thiên Ma Thần
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn: viptruyenfull.com
------------------------------------------
Lâm Phong im lặng nhìn thân thể Thiên Lâm thiếu gia rơi xuống, mặt không chút thay đổi, lập tức xoay người sải bước vào trong núi hoang.
- Lão gia hỏa, ta cần tìm một chỗ tu luyện mấy ngày.
Lâm Phong nói với Cùng Kỳ.
- Biết, củng cố lực lượng huyết mạch cho tốt vào!
Cùng Kỳ theo sau Lâm Phong, cùng nhau bước vào núi hoang.
Đi vào sâu trong núi, không một bóng người, tìm một động phủ, Lâm Phong bước vào trong, lâm vào trạng thái tu luyện.
Thần thức chìm vào cơ thể, lúc này kinh mạch hắn mở rộng hơn rất nhiều so với trước kia, thậm chí còn hiện lên màu vàng óng ánh, huyết dịch nóng bỏng không ngừng lưu chuyển trong kinh mạch, huyết khí cường thịnh, Lâm Phong có cảm giác lực lượng vô cùng sung mãn.
Trong huyết mạch cuồn cuộn, có một viên yêu hạch được săn sóc ân cần. Yêu hạch này mang theo khí tức yêu thú hùng mạnh, cùng với sức sống tân sinh.
Long phách giúp hắn dung hợp lực lượng huyết mạch với thân thể, nhưng chưa thật sự hoàn thành rèn luyện cả thân thể, hòa tan lực lượng huyết mạch vào tứ chi bách hài.
Tâm niệm vừa động, trong khoảnh khắc, khí tức huyết mạch cuồn cuộn mà động, rít gào ra tiếng. Trước kia, máu hắn có màu đỏ rực, bình tĩnh không có nửa điểm tiếng động, mà hiện giờ, máu trong người lại cuồng bạo mà hùng mạnh, trong huyết sắc lộ ra chút khí tức vàng óng, tượng trưng cho cao quý và hùng mạnh.
Chỉ lúc tâm niệm Lâm Phong vừa động, hắn có thể cảm nhận được lực lượng huyết mạch khủng bố của bản thân đang điên cuồng lưu chuyển, rít gào. Trong động phủ, tiếng nộ khiếu mơ hồ truyền ra, vang vọng, chấn động toàn bộ động phủ, tiếng rít gào liên tục, dường như có đại dương mênh mông gầm thét, sóng lớn ngập trời cuồn cuộn rống giận.
Hai ngày sau, cả người Lâm Phong đều đắm chìm trong một tầng vàng rực, sáng bóng, trong động phủ hắn tu luyện, thanh âm truyền ra càng thêm đáng sợ. Thanh âm nộ khiếu cuồn cuộn không ngừng vang vọng, dường như vĩnh viễn không dứt, một lần lại một lần, thậm chí xuyên thấu động phủ, truyền tới trong núi hoang này, vang vọng trên khoảng không trong cốc.
Lúc này, trên không núi hoang, một bóng người váy dài thuần trắng xẹt qua trong hư không. Trên mặt cô gái này mang theo khăn che mặt, dường như che lại diện mạo của mình, nhưng không cách nào che được dáng người hấp dẫn kia, vóc người chỉ cần liếc mắt nhìn sẽ làm cho người ta cảm giác mê hoặc vô tận.
Tiếng gầm rú đáng sợ truyền ra liên tục, như đại dương mênh mông đang phẫn nộ, dường như có một cỗ huyết khí đáng sợ ngút trời, khiến cô gái này dừng bước giữa hư không, trong đôi mắt đẹp lộ ra ngoài, hiện lên tia khác thường.
Thanh âm gì? Giống như núi thở, biển gầm, quá mức mãnh liệt.
- Ngao.....
Đột nhiên, vào lúc này giữa hư không có một tiếng rồng gầm và nộ khiếu đan vào nhau, khiến thân thể nàng mạnh mẽ run lên. Trong núi hoang này lại có tiếng rồng ngâm, chẳng lẽ có yêu Long tu luyện?
Trước đó không lâu, nghe nói dưới đáy Ô giang trong Ô trấn xuất hiện Long cung, vô số cường giả tranh đoạt yêu hạch yêu Long. Tuy nhiên, cuối cùng yêu hạch bị Thanh Lâm Luân Hồi Kiếm Hầu Thanh Lâm đoạt đi. Mà lúc này, trong núi hoang, làm sao lại có tiếng nộ khiếu như của yêu Long này, tuy tiếng khiếu không mạnh, nhưng dù sao cũng là thanh âm của yêu Long.
Bước chân đi tới, cô gái này đi về phía tiếng nộ khiếu truyền ra, mà lúc này, tiếng nộ khiếu như đại dương mênh mông phẫn nộ kia lại không thấy tin tức, giống như lắng xuống, làm cho nàng lộ ra vẻ nghi hoặc.
Thân hình nháy mắt lóe lên, rất nhanh cô gái này đi tới trước một động phủ, dường như tiếng nộ khiếu vừa rồi từ trong động phủ này truyền ra. Lúc này, ngoài động phủ lại có hai bóng người khác, một người một yêu.
Người này ngược lại rất bình thường, khí tức trên người cực bình tĩnh, thân hình cân xứng, có chút tuấn lãng, nhưng tu vi cũng rất bình thường, Thiên Vũ cảnh tầng ba, cũng không có điểm đặc biệt gì.
Nhưng yêu thú bên cạnh hắn lại có chút đặc thù, một con mãnh thú Cùng Kỳ hiếm thấy, làm nàng không kìm nổi nhìn thêm mấy lần.
- Vừa rồi ngươi có nghe được tiếng nộ khiếu từ nơi này truyền ra không?
Nữ tử thản nhiên hỏi Lâm Phong một tiếng, thanh âm êm dịu nhưng biểu lộ ra một loại cao quý tự nhiên.
- Nghe được, ta cũng vì vậy mà đến, tuy nhiên lại không có phát hiện cái gì.
Lâm Phong cười nhạt đáp lời, hắn cũng thật không ngờ, lúc tu vi đột phá, huyết mạch quay cuồng lại có thanh âm rồng gầm cuồn cuộn truyền ra, làm cho hắn cả kinh, nháy mắt liền ngừng tu luyện, nhanh chóng rời khỏi động phủ. Bây giờ đang là thời điểm mẫn cảm, phong ba Ô giang còn chưa qua đi, nếu bị người khác biết, thanh âm rồng gầm này chính là từ cơ thể hắn truyền ra, có lẽ lại có chuyện.
Phiền.
Lông mày nữ tử chau lại, lộ ra một chút vẻ nghi hoặc. Nàng không có khả năng nghe lầm đâu, nhưng lúc này thần trí của nàng xâm nhập động phủ, quả thật giống như lời Lâm Phong nói, bên trong cũng không có cái gì.
Về phần Lâm Phong trước mặt nàng, nàng không có hoài nghi sẽ là hắn, dù sao vừa rồi hắn cũng là nghe được thanh âm rồng ngâm mà đến.
Khẽ lắc đầu, nữ tử xoay người, chậm rãi rời đi.
- Thời gian không còn nhiều nữa, chúng ta cũng đi thôi.
Tâm thần Lâm Phong vừa động, bên cạnh hắn xuất hiện một chiếc chiến hạm hư không, nơi này còn cách Thiên Đài một khoảng rất xa, nếu không ngồi chiến hạm hư không, hắn cũng không chắc có thể tới kịp hay không.
Nàng kia hình như nhận ra cái gì, nhìn thấy Lâm Phong lại có được chiến hạm hư không, vẻ mặt không khỏi sửng sốt, lập tức nhảy trở về, kinh ngạc nhìn Lâm Phong nói:
- Người là người lúc trước ở Thiên Nguyên thành lấy một ngàn viên áo nghĩa chi tinh của Dương gia, còn thêm chiến hạm hư không của Dương Tử Diệp?
- Hử?
Vẻ mặt Lâm Phong cau lại, không nghĩ tới tin tức này truyền đi nhanh như vậy, tùy ý gặp được một người mà cũng biết được việc này.
- Chiến hạm hư không này vốn bị hủy diệt trong hoang đảo, do ta dùng phương pháp đặc biệt sửa chữa tốt, ta cũng hỏi qua lấy được sự đồng ý của Dương Tử Diệp, vì sao lại nói là ta đoạt chiến hạm hư không.
Lâm Phong có chút không vui nói.
- Ta nói sai…
Cô gái này cười nhẹ với Lâm Phong, con ngươi kia rất xinh đẹp.
- Không nghĩ tới ngươi lại có thể lấy tu vi Thiên Vũ cảnh tầng ba chiến với Cừu Quân Lạc một trận, thậm chí còn đánh y bị thương, không tồi.
Nữ tử nhìn Lâm Phong, dường như có thêm vài phần hứng thú, cười nói:
- Có thuận đường không, mang ta đi một đoạn, vừa lúc ta không có bảo vật thay đi bộ.
Nhưng mà nàng dường như nói sai rồi, lúc trước khi Lâm Phong chiến đấu với Cừu Quân Lạc, tu vi chỉ là Thiên Vũ cảnh tầng hai, nhưng sau ngày hôm nay, tu vi của hắn mới là Thiên Vũ cảnh tầng ba.
- Mang ngươi đi một đoạn, làm sao ngươi biết ta với ngươi có thuận đường hay không?
Lâm Phong hỏi một câu.
- Theo cái phương hướng này, nếu ta đoán không sai, mục đích của chúng ta là giống nhau, Thiên Đài!
Nữ tử dịu dàng cười nói.
Lâm Phong gật đầu. Quả nhiên, Thạch Hoàng và Vũ Hoàng trên Thiên Đài tuyển nhận môn đồ hấp dẫn rất nhiều người tiến đến.
- Mang ngươi thật ra thì không có vấn đề, chỉ hy vọng, ngươi sẽ không giống như Dương Tử Diệp kia, ta đem nàng ta ra khỏi hoang đảo, đến Dương gia, ngược lại, còn bị nàng nhục nhã, cho rằng ta có ý đồ với nàng.
- Vậy mà lại so sánh ta với Dương Tử Diệp!
Nữ tử lắc đầu mỉm cười nói:
- Yên tâm đi, sẽ không phát sinh tình huống đó!
- Vậy được, lên đi!
Lâm Phong giơ tay dẫn cô gái lên, chiến hạm hư không này có thể lớn có thể nhỏ, nếu thuận đường, nhiều thêm một người ngồi đối với hắn cũng không có ảnh hưởng gì, hơn nữa còn là một vị mỹ nữ. Nghe câu vừa rồi nàng nói với giọng điệu kia, hình như đối với Dương Tử Diệp cũng không có vẻ gì để ý lắm, lại nhìn khí chất và tu vi của nàng, thân phận hẳn không tầm thường.
Hai người một yêu sải bước lên chiến hạm hư không, tâm niệm Lâm Phong vừa động, chiến hạm hư không xẹt qua trong núi hoang, lao vùn vụt tới phía Thiên Đài, tốc độ cực nhanh.
- Còn không biết ngươi tên gì?
Ngồi xuống chiến hạm hư không, nữ tử cười hỏi Lâm Phong.
- Ngươi ít nhất cũng phải để ta nhìn thấy diện mạo thật của mình chứ.
Lâm Phong cười nhạt một tiếng, ánh mắt nhìn về phía xa.
- Người kiêu ngạo...
Nữ tử cười nhẹ một tiếng, lập tức giơ tay quẹt qua mặt một cái, lộ ra diện mạo thật mỹ lệ của nàng, mặt đẹp như nước, da thịt nhẵn nhụi, giống như vô cùng mịn màng, nữ tử rất đẹp.
Mà Lâm Phong, trong khoảnh khắc thấy nàng liền cứng đờ, nhìn nụ cười trên mặt đối phương, trong nháy mắt, trong đầu hắn tuôn ra vô số ý tưởng, rung động, nghi hoặc, khó hiểu, áy náy.
Vươn tay, Lâm Phong dùng bàn tay vuốt ve mặt đối phương, động tác dịu dàng.
Nhưng mà động tác của hắn lại làm cho thân thể nàng kia ngồi cứng ngắc tại chỗ, trên người đối phương lập tức phóng xuất ra một cỗ hàn ý đáng sợ.
- Bại hoại!
Một tiếng quát lạnh như băng truyền ra, nàng kia ra tay nhanh như chớp, đánh về phía Lâm Phong, lại có người dám đùa giỡn nàng như thế, làm cho nàng trong nháy mắt vừa rồi bị Lâm Phong vuốt ve da thịt của mình, cũng ngây ngẩn cả người, muốn chết.
Cỗ hàn ý này khiến Lâm Phong cứng đờ cả người, dường như thanh tỉnh ra rất nhiều, thân thể đột nhiên lui về phía sau, một đạo chỉ phong khủng bố giết tới, so với kiếm còn sắc bén hơn.