Chương 105: Cờ Vương Ngư Long Cổ (2)
Chương 105: Cờ Vương Ngư Long Cổ (2)Chương 105: Cờ Vương Ngư Long Cổ (2)
Gương mặt già nua của lão Hứa mù đỏ lên, lão nói: "Đại nhân, lời này nói quá rồi, không dám nhận không dám nhận. Lão Hứa ta chỉ là một lão binh Bắc Lương không chết, trước đây nghe tiểu tử họ Từ nhắc đến cái gì da ngựa bọc thây, cũng không hiểu nhiều, dù sao chết tử tế cũng không bằng sống cẩu thả, lúc này cũng không phải sợ chết, sống đến tuổi này tính thế nào cũng không thiệt. Chỉ lo lắng một việc, sau đó ngày nào đó ngủ một giấc không thể tỉnh lại, chết thì chết, nhưng không có ai khiêng quan tài, việc này thật buồn, Từ tiểu tử hỉ hả cười nói thực sự không được thì tìm hắn, nhưng tiểu tử này đôi khi cả năm không gặp, ta thấy thôi bỏ đi."
Vị quan viên nha môn làm kia bình tĩnh nói: "Từ tiểu tử đã hứa khiêng quan tài cho ngươi?"
Lão Hứa mù trong nháy mắt thần thái phấn chấn nói: "Đúng thế, Từ tiểu tử này là người tốt, lão Hứa mù chưa từng nhận lầm người, chỉ có điều tiểu tử này rất nhiêu chuyện đều không chú tâm, vừa trèo tường lại trộm vịt, ta lo hắn sau này tìm không được một người vợ tốt. À phải rồi hai ngày trước Từ tiểu tử còn mang theo một bầu hảo tửu tới chỗ ta nói chuyện phiếm, nhưng hắn nói phải đi xa, đáng tiếc buổi tối ta bị mùi rượu đánh thức, nên uống sạch nửa bầu rượu còn lại, nếu không hôm nay có thể khoản đãi đại nhân rồi. Ha ha, đại nhân, nói với ngươi những chuyện linh tinh, đừng chê miệng lão Hứa phiền nha."
Người kia cười nói: "Sẽ không. Bây giờ ta muốn tìm người nói chuyện phiếm cũng khó, Hứa lão đệ ngươi muốn uống rượu không? Khi tới ta quên mất, ta lớn tuổi rồi, trừ khi ở nhà chứ thường không uống rượu, ngày hôm nay phá lệ đi, nếu như Hứa lão đệ có hứng, ta sai người đi mua"
Lão Hứa mù liền vội vàng khoát tay nói: "Không cần không cần, đại nhân còn bận chính sự quan trọng hơn, nào có thể để cho đại nhân lãng phí thời gian ở chỗ này, còn phải tốn bạc."
Người nọ cười cười, cùng lão Hứa mù bình thản hưởng thụ ánh mặt trời ấm áp phủ lên người sau giờ ngọ, thoải mái hơn so với bất cứ loại áo gấm nào.
Lão Hứa nghiêng người hai tay chống gậy, vẻ mặt hốt hoảng nói: "Đời này tiếc nuối lớn nhất chính là không được nhìn gần Đại Trụ Quốc, năm ngoái có một vị lão huynh đệ có vận khí rất tốt vừa qua đời, trận chiến Cảnh Dương, chôn giết mấy trăm ngàn hàng binh, hắn chỉ cách Đại Trụ Quốc có 100 bước, trước lúc lão huynh đệ nhắm mắt còn nhắc tới chuyện này, thấy hắn đắc ý, đã chết còn muốn hơn thua với chúng ta."
Cái vị vẫn bị lão Hứa mù coi như tiểu quan nha môn, nhẹ giọng nói: "Từ Kiêu cũng chẳng phải là một lão binh lưng còng, có gì để nhìn."
Trong nháy mắt.
Lão Hứa mù đầu óc trống rỗng.
Lão có thể còn sống sót sau ngàn vạn chiến trường chất đầy hàng vạn thi cốt, có thể là một kẻ ngốc sao?
Ở Bắc Lương, ai dám nói câu Từ Kiêu chỉ là lão binh lưng còng?
Ngoại trừ Đại Trụ Quốc, còn có ai? !
Lão Hứa mù cần quải trượng mới có thể đi lại, run lẩy bẩy chống trượng đứng lên.
Cuối cùng vị lão binh Bắc Lương còn sống này đã lệ rơi đầy mặt, quay đầu, môi run rẩy, nức nở nói: "Đại Trụ Quốc?"
Người nọ vẫn chưa thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ gọi lão Hứa mù: 'Hứa lão đệ."
Chỉ thấy lão Hứa mù cứ như điên cuồng, giùng giằng đứng dậy, không để ý Đại Trụ Quốc ngăn cản, vứt bỏ quải trượng, quỳ xuống đất, dùng hết sức lực toàn thân, dùng hết hào khí ba mươi năm liên tục chiến đấu ở các chiến trường sáu nước, dùng hết tinh thần mười năm kéo dài hơi tàn, gắt gao đè nén cảm xúc mãnh liệt của một vị lão binh, dập đầu nói: "Cẩm Châu thập bát - một trong doanh chữ Lão, Ngư Cổ doanh ky tốt mạt đẳng, Hứa Dũng Quan, tham kiến Từ tướng quân!" Cẩm Châu thập bát doanh, hôm nay đã không còn tồn tại, song uy danh vẫn giống như sau trăm áo giáp đã chết, đám Bắc Lương ky binh trẻ hơn, tối đa chỉ nghe kể về những sự tích khiến nhiệt huyết sôi sục.
Ngư Cổ doanh.
Được xưng tử chiến đệ nhất dưới cờ Từ chữ.
Trận chiến cuối cùng ngay tại vách tường thành tây, Vương phi khoác bạch y như tuyết, hai tay đập trống Ngư Long cao bằng thân người của Ngư Cổ doanh, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái bắt đầu trận chiến đoạt ngôi báu với Ly Dương vương triều. Gần ngàn người của Ngư Cổ doanh tử chiến không lùi, cuối cùng chỉ còn mười sáu người sống sót, ky tốt Hứa Dũng Quan, dù cho mất đi một mắt ngay trong chiến trường, lập tức rút cả con mắt cùng tiễn ra để tái chiến, cho đến lúc nằm chết ở trong đống xác người chết.
Thật ra ở trong lòng của lão binh, Đại Trụ Quốc cũng tốt, Bắc Lương Vương cũng được, đấy chỉ là xưng hô của ngoại nhân, trong lòng chỉ nguyện gọi một tiếng Từ tướng quân!
Lão Hứa mù được Từ Kiêu đở lên lại ngồi trên đôn gỗ, mặt đầy nước mắt, cũng vừa cười vừa nói: "Đời này, sống đủ rồi. Từ tướng quân, tiểu tốt cả gan hỏi một câu, Từ tiểu tử không phải là?"
Từ Kiêu nhẹ giọng nói: "Là nhi tử của ta Từ Phượng Niên."
Lão binh dán mặt vào quải trượng do Đại Trụ Quốc giữ, lại rù rì nói: "Sống đủ rồi, sống đủ rồi. . "
Người cuối cùng của Ngư Cổ doanh, lão binh Hứa Dũng Quan chậm rãi nhắm mắt.
Từ tướng quân, Vương phi, có một đứa con trai tốt nha.
Lão Hứa ta phải xuống phía dưới tìm lão các huynh đệ uống rượu rồi, nói với bọn họ một tiếng, tiếng vó ngựa của 300,000 Bắc Lương thiết ky sẽ càng ngày càng khiến cho kẻ địch hoảng sợ, nhỏ không đi, yếu không được.
Dưới vương kỳ chữ Từ, trống Ngư Long vang.
Lão binh Hứa Dũng Quan, chết bình an.