Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 107 - Chương 107: Bạch Y Tiễn Đưa (2)

Chương 107: Bạch y tiễn đưa (2) Chương 107: Bạch y tiễn đưa (2)Chương 107: Bạch y tiễn đưa (2)

Trên giang hồ không có ai tự xưng ma môn tà giáo, nào có tông môn bang phái không biết sống chết đội cho mình mũ "yêu ma”, dù là một số tông phái hành sự ác độc một khi dính líu đến hai chữ này, hơn phân nửa đầu phải chạy đến địa phương náo nhiệt kêu khổ kêu oan, nhất là giang hồ bị Bắc Lương thiết ky nghiền ép, lại càng không ai có gan đi nét bút nghiêng đã định trước đoản mệnh như vậy, khoảng chừng 60 năm trước giang hồ ngư long hỗn tạp, cũng dạng cát cứ chư hầu như Xuân Thu cửu quốc tại Trung Nguyên, nhưng lại có một môn phái tự xưng ma môn khiến cho hơn phân nửa giang hồ ngưỡng mộ, kết cục như thế nào?

Long Hổ Sơn nhẹ nhàng xuất thế một vị tiên nhân Tê Huyền Trinh trăm năm khó gặp, gửi thư thiên hạ, ước chiến Trảm Ma đài trên đỉnh Liên Hoa, Tề đại chân nhân một thân một mình giết sạch sáu vị ma đạo cao thủ tự cho mình siêu phàm, từ đó về sau không gượng dậy nổi, đã phai nhạt ra khỏi tâm nhìn năm mươi năm, trời mới biết bị năm đó con cháu các môn các phái cưỡi lên đầu đi tiểu bao nhiêu trận.

Thư Tu xuất thân từ một bàng môn tả phái tại nước Tây Sở, nghiên cứu một số Vu cổ thuật bị chính đạo chèn ép rất ác, không làm gì được nên chuyện, tuy trong môn phái nàng không có nhiều vu nữ có hi vọng kế thừa vị trí tông chủ, nhưng Thư Tu tự có dã tâm, khinh thường bang phải nhỏ bé chưa tới trăm người của mình, chạy ra ngoài một mình tiêu dao khoái hoạt, dựa vào thân hình quyến rũ thượng giai cùng tiểu thừa mị thuật, ngẫu nhiên từ trong ngực của một vị trung niên đạo nhân không biết của núi Không Động đạt được Thượng Lưu Tâm Pháp tàn bản, sau khi tu luyện công lực tăng vọt, sau khi biết được chỉ là một phần ba của « Bạch Đế Bão Phác Quyết », liền tìm hiểu nguồn gốc mò tới võ khố Thính Triều Đình, không chết đã là may mắn, chỉ mới tiến vào vương phủ, còn chưa nhìn thấy cái bóng của Thính Triều Đình, đã bị cao thủ ẩn giấu trong quý phủ đánh cho nát bét, vê sau dùng mấy lần ám sát thành công đổi lấy cơ hội sống sót, lần này lấy được « Bão Phác Quyết », đương nhiên cực kỳ quý trọng.

Đừng tưởng rằng Bắc Lương Vương Phủ chỉ có phần bị ám sát, kẻ nào tới phủ gây loạn, Bắc Lương không lập tức đi ra ngoài trả thù tàn nhẫn? Có lân nào không trảm thảo trừ căn?

Đây cũng là của ác độc chỗ Đại Trụ Quốc Từ Kiêu. Duy có món món huyết án tích lũy lại với nhau, tả đạo nhân sĩ không sợ trời không sợ đất như Thư Tu mới có thể chuyển thành nhát gan như chuột. Hảo hán nữ hiệp không sợ chết cũng gánh không được hàng trăm hàng nghìn thủ đoạn khiến người ta sống không bằng chết của Đại Trụ Quốc.

Từ Phượng Niên cũng không có hảo cảm đối với ba người Thư Tu, càng không cần hàn huyên khách sáo, chỉ giục ngựa đi tới bên cạnh xe ngựa, nhấc lên rèm xe, chứng kiến Ngư Ấu Vi ôm Võ Mị Nương chơi đùa, nàng đang có tâm tình không tệ, hoa khôi Ngư Ấu Vi cũng tốt, bé gái mồ côi Ngư Huyền Cơ của Kiếm thị thủ hạ hoàng đế Tây Sở cũng được, hiện tại ở đâu nàng cũng đều là chim trong lồng, nhưng nếu có thể đổi một cái lồng sắt lớn hơn, từ vương phủ chuyển đến giang hồ, như vậy tâm tình của nàng sẽ càng tốt hơn một chút.

Khương Nê núp ở trong góc, không ngồi không mà đang xem một quyển bí kíp, nhíu mày, dáng vẻ làm gì cũng đều vô cùng nỗ lực chăm chú.

Còn như lão đầu nhi khoác áo da dê, thì đang chiếm cứ hơn phân nửa thùng xe, đã cởi giày, đang dùng tay khươi đất bẩn nơi móng chân, khươi xong thì kéo lên trước mũi ngửi ngửi.

Từ Phượng Niên buông mành, bất đắc dĩ nói: "Khổ cho Ngư Ấu Vi cùng tiểu tượng đất(Nê nhân) rồi."

Thế tử điện hạ lẩm bẩm: "Có nên kiếm thêm một chiếc xe nữa một hay không? Thôi bỏ đi, ở trên cùng một chiếc xe ngựa, xảy ra tình huống gì, lão già quái dị này dù gì cũng sẽ ra tay, bằng không cho dù ta gặp chuyện không may cũng chưa chắc có thể làm phiên hắn, càng chưa nói xuất thủ vì hai nữ tử”

Từ Phượng Niên lấy địa đồ « Vũ Công Địa Lý Chí » mới vẽ từ trong ngực, sau khi vương triêu Ly Dương thống nhất Trung Nguyên, sáu châu lúc đầu đã mở rộng thành mười chín châu hiện giờ, có thể thấy được trong Xuân Thu loạn chiến, vương triều Ly Dương đã rắn nuốt voi bực nào, vì sao Từ Kiêu trở thành vị Đại Trụ Quốc duy nhất duy nhất trong vương triều cũng hợp tình hợp lý. Bắc Lương là gọi chung, bao gồm toàn bộ Lương châu cùng nửa Lăng Châu, hiện tại đám người bọn họ mới ra khỏi thành không bao lâu, thành trì vốn ở tận cùng phía nam Bắc Lương, cách biên cảnh bắc Ung châu còn một ngày đi trình, Từ Phượng Niên đang đi trên con đường mà bốn năm trước từng đi, đoạn đường này trước đây đi cũng nhẹ nhàng, hùng hùng hổ hổ hổ cũng coi như thiếu niên ăn mặc đẹp cưỡi tuấn mã, sau khi tiến vào dải đất trung tâm Ung châu mới bắt đầu trở nên thê lương.

Có lẽ là chịu không nổi lão đầu mắt lác trong xe, Ngư Ấu Vi ôm mèo trắng ló đầu ra, ánh mắt có chút cầu xin nhìn Từ Phượng Niên.

Từ Phượng Niên vỗ tay phát ra tiếng, Dương Thanh Phong bỗng nhiên trợn mắt, chỉ nghe y huýt sáo một tiếng, một con tuấn mã đỏ thẫm không người cưỡi ngoan ngoãn đi theo phía sau y chầm chậm phi về phía Thế tử điện hạ.

Có người nói Dương Thanh Phong có thể nuôi dưỡng cả dã quỷ sơn khôi, ngự mã thì có đáng là gì.

Ngư Ấu Vi có kỹ năng cưỡi ngựa khá tốt, lập tức ngồi lên lưng ngựa, cẩn thận từng li từng tí an ủi Võ Mị Nương.

Trong lúc nhất thời chỉ thấy toàn bộ con đường phía sau bụi bặm ngập trời.

Móng ngựa ầm ầm, đại địa rung động, hiển nhiên không phải trận thế mà khinh kị binh có thể tạo ra.

Từ Phượng Niên quay đầu ngựa lại, hí mắt nhìn về phía bên kia.

Mã xa cũng dừng lại, Khương Nê cũng ló đầu ra nhìn.

Từ Phượng Niên cười cười, xua xua tay nói với Ngư Ấu Vi đang sợ hãi: "Đổi chỗ, tới chỗ ta ngồi."

Toàn bộ Bắc Lương nhân vật có khí phách cùng thủ đoạn này, chỉ có hai người mà thôi.

Cha Từ Kiêu cũng không dám chơi trội trước Thế tử điện hạ.

Chỉ còn lại vị kia mà thôi.

Chính là tiểu nhân đồ mà người ta đồn đãi y nói gì thì Bắc Lương mười vạn thiết ky đều nghe nấy.

Từ Phượng Niên sao lại nhận không ra chứ?

Ngư Ấu Vi xấu hổ không muốn làm vậy, nhưng chứng kiến Từ Phượng Niên híp mắt lại, chỉ đành xuống ngựa lại lên ngựa, ngồi vào trong ngực hắn.

Cộng thêm đại kích Ninh Nga Mi, Bắc Lương tứ nha bỗng xuất hiện tới ba vị.

Từ Phượng Niên tấm tắc nói: "Thật là phô trương quá đi"

Ở trong thiết ky đao mâu bao vây dày đặc, kẻ mặc bạch y giục ngựa phóng ra.

Tưởng tượng năm đó, vị bạch y nam nhân này dường như cũng khí phách như thế cưỡi một con tuyệt trần xuất trận, đâm chết tươi đôi thê nữ của danh tướng lừng lẫy đứng đầu thiên hạ Diệp võ thánh ngay trước trận.

Nam tử phong lưu vô song tuấn nhã hơi khom người ở trên ngựa, nhẹ nhàng nói: "Trân Chi Báo tới tiên đưa Thế tử điện hạ”

Trong tâm mắt của Bắc Lương tam nha cùng hơn mười vị kiêu tướng hàng trước nhất, chỉ thấy được Thế tử điện hạ đang ôm mỹ nhân trong lòng, mỹ nhân lại đang ôm mèo trắng.

Một bên là nhân vật kiệt xuất nhất của thế hệ trẻ xuất thân danh tướng trung liệt đồng thời thuở nhỏ đã đi theo Từ Đại Trụ Quốc chinh chiến Xuân Thu.

Một bên là công tử ca chỉ biết ôm ấp gái đẹp, chơi thú cưng?

Dường như trong nháy mắt phân ra cao thấp.

Từ Phượng Niên lần thứ hai quay đầu ngựa lại, một ngón tay quấn quanh lọn tóc đen của nữ tử, chậm rãi nói: "Không cần tiễn."
Bình Luận (0)
Comment