Chương 11: Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân (1)
Chương 11: Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân (1)Chương 11: Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân (1)
Hai ngày nay, Long Môn khách sạn mới tới mỹ nhân phong hoa tuyệt đại trở thành tin tức trọng đại chỉ đứng sau thế tử điện hạ trở về Lăng Châu thành.
Đám dê xồm suýt nữa đạp nát cánh cửa khách điếm, khiến chuyện làm ăn trở nên cực kỳ phát đạt. Vị mỹ nhân tuyệt sắc kia vừa rời phòng ăn cơm, thì đám dê xôm đã chen chật ních để soi hàng, lúc đầu chỉ có mấy thằng choi choi tham dự, về sau cả mấy phú thương già khọm có máu dê nhưng bất lực cũng tới thưởng thức, đều tán thưởng nhan sắc của vị mỹ nhân này.
Người hiểu chuyện đều nói vị cô nương này còn hấp dẫn, quyến rũ hơn so với hoa khôi số một Lăng Châu - Ngư Ấu Vi Ngư nương tử, một vài lão gia từng rời khỏi Lăng Châu đều nói đời này chưa từng thấy nữ tử kiều diễm như thế, còn có tài tử hào hoa bỏ ra mấy thỏi vàng chỉ để chen chân vào trong khách điếm chiếm vị trí tốt, nhấp một ngụm rượu, ý niệm uống rượu không say người tự say, trên bàn mở giấy tuyên ra vẽ tranh.
Vị mỹ nhân đến từ nơi khác tỉnh bơ như không, xem tất cả mọi người như không khí, uống rượu Hoa Điêu tốt nhất Lăng Châu, ăn thì nhai kỹ nuốt chậm, nhưng không e lệ nhăn nhó bằng con gái rượu, có phong tình khác, chỉ là trên bàn đặt hai thanh đao dài ngắn khác biệt, khiến không ít kẻ có suy nghĩ làm loạn tự biết khó mà lui.
Có khuê nữ nhà lành nào đơn độc đi ra ngoài mà mang theo bội đao, hơn nữa còn là hai thanh?
Càng là đóa hoa kiều diễm lạ thường, càng không dễ dàng ngắt lấy, thân là cao lương tử đệ* nhất định phải có giác ngộ, đó là chân lý đã được tìm ra qua nhiều năm ở vùng đất xấu xa này, tựa như hai vị quận chúa của Bắc Lương Vương phủ kia, ai dám nhìn lâu, không sợ bị móc mắt sao?
*cao lương tử đệ: con gia đình giàu có quen sống hưởng thụ
Kẻ ăn chơi số một Lăng Châu Từ thế tử đã sớm nói: ăn chơi đàn đúm không dễ như lão bách tính nghĩ, cũng là chú ý thử hang chuột động rắn ngoài đường cùng cách thức quy củ, không làm thất vọng với cái đầu trên vai, đầu không phải dùng để đi ¡, cái mông mới là để j.
Cho nên mấy vị công tử ăn chơi ở Lăng Châu đi đến châu quận lân cận, đặc biệt tự hào, xem thường con cháu quan lại nhà giàu ở địa phương, luôn thích khoe khoang gia thế có nhiều bạc, con mẹ nó còn có não.
Thế tử điện hạ về thành, mỹ nhân như vậy xuất hiện, thân ảnh phong độ của thế tử điện hạ còn xa sao?
Đáp án có khác chút so với dự liệu, thế tử điện hạ đáng hận đáng kính lần này tia gái muộn hơn 3 ngày so với tưởng tượng của mọi người, nhưng chung quy hắn có đến. Hắn vừa xuất hiện, tất cả mọi người tự giác rời khỏi khách điếm, nói nhảm, dám tranh đoạt đoạt hoa khôi cô nương với thế tử điện hạ, tên này muốn trả giá bằng máu sao?
Đường công tử ở Đăng Châu sát vách có gia thế rất thâm hậu, có cha giữ chức tam phẩm không nói, trong triều còn có gia gia Nhị phẩm Quang Lộc Đại phu, không biết tự lượng sức mình tranh đoạt Ngư hoa khôi với Thế tử điện hạ. Chẳng những bị đánh gãy tay chạy về Đăng Châu, sau đó nghe nói lão cha ở Đăng Châu mục còn đích thân đến phủ xin tạ tội. Kết quả không thể qua cổng lớn của vương phủ đại môn đều, Thế tử điện hạ lên tiếng, chỉ 1 chữ, cút!
Khách điếm lập tức vắng vẻ, bên ngoài trước cửa có thể giăng lưới bắt chim, nhưng chưởng quỹ vẫn là khuôn mặt tươi cười nịnh nọt, hai tay dâng lên rượu Hoa Điêu ủ nhiều năm ngon nhất, nói là bạo gan tặng Thế tử điện hạ bày tiệc mời khách.
Cha ruột a, dĩ vãng uống rượu còn chưa cho nửa văn tiền, thế tử điện hạ đổi tính, lập tức khen thưởng ngân phiếu 5,000 lạng.
Chưởng quỹ nhanh như chớp trốn ở phía sau quầy, hai tay run rẩy cầm ngân phiếu, y tuyệt không lo lắng Thế tử điện hạ chỉ giả vờ xài sang trước mặt mỹ nhân. Bởi vì đúng là chưa từng nghe nói thế tử tiêu bạc rồi lấy lại bao giờ, tuyệt đối là phong cách nước đã đổ đi thì không thể thu lại của Vương gia.
Nói nôm na, Lăng Châu thành sợ hãi Thế tử điện hạ không hề giả, nhưng vô pháp vô thiên quậy phá nhiều năm như vậy, chưa có ai bị ép đến mức đòi sống đòi chết treo cổ nhảy sông cả.
Ví dụ như tiểu nương nào đó may mắn được "Mời" vào Bắc Lương Vương phủ, sau đó đều nói chỉ cùng Thế tử điện hạ ngắm cảnh, để lại các loại vật thiếp thân như yếm, tối đa bóp nắn một chút, cũng không có bị ép mây mưa.
Thoạt đầu không nhiều người tin tưởng, sau này có mấy vị xử nữ mỹ mạo xuất phủ rồi nghiệm thân (*kiểm tra), mới biết được lời nói không giả, điều này khiến không ít nữ tử có tính tình phóng đãng, đều âm thầm oán hận, vì sao Thế tử điện hạ không bắt mình vào vương phủ, là mình không đủ đẹp sao?
Từ Phượng Niên ngồi đối diện Bạch Hồ Nhi Kiểm, tự mình mở bình rượu Hoa Điêu, ngay khi mùi rượu tràn ngập, tự mình đa tình đưa một chén tới mời, nhưng người ta không nhận.
Từ Phượng Niên sau khi để xuống bật cười khanh khách:
"Yên tâm, ta đúng là có mánh khóe bỏ thuốc mê, nhưng biết ngươi là cao thủ có nội lực thâm hậu, nên sẽ không tự rước lấy nhục. Ngày thường có lẽ sẽ thử một lần, hôm nay ta cũng chỉ mang lão Hoàng tới, còn sợ ngươi cầm Tú Đông cùng Xuân Lôi gõ đầu ta đâu. Vả lại, ta lại không Long dương đoạn tu (*đồng tính), ngươi sợ cái rắm? Chẳng lẽ ngươi lo lắng ta đoạt hai thanh đao, vậy cũng quá coi thường ta rồi?"
Bạch Hồ Nhi Kiểm mỉm cười, rốt cục cầm chén rượu lên, nhẹ nhàng uống một ngụm. Chỉ là mấy động tác nhỏ bé bình thường, khiến cho Từ Phượng Niên lác mắt vô số lân, hận không thể đấm ngực dậm chân hỏi trời xanh vì sao mỹ nhân đẹp như vậy lại là nam tử.
Bạch Hồ Nhi Kiểm dùng âm vực mềm dịu dễ nghe, nói: 'Có thể đem bảo điển Ma Môn «Thôn Kim Bảo Lục» tiện tay tặng người, hoàn toàn chính xác không giống người sẽ thèm nhỏ dãi hai thanh đao Tú Đông Xuân Lôi"
Từ Phượng Niên nói bổ sung: "Không phải không giống, mà là 'không phải "
Trong thời gian 5 tháng từ ngẫu nhiên gặp gỡ đến miễn cưỡng quen biết, Bạch Hồ Nhi thật ra luôn kiệm lời, chỉ nói nhiều hơn mấy tên câm một chút, không giống như hôm nay nguyện ý đáp lời.
Nhớ lại ngày đó, câu nói đầu tiên chính là sấm sét giữa trời quang,'Ta là thân nam nhỉ”, thoạt đầu Từ Phượng Niên há hốc mồm không tin, nhưng ở chung lâu ngày, cao thủ tán gái Thế tử điện hạ không thể không tin.
Bởi vì Bạch Hồ Nhi Kiểm tuy nói không nhiều, nhưng nói là làm, ví dụ như giết kẻ cướp giữa đường, nói giết thì sẽ giết hết tuyệt không để lại ai ngắc ngoải. Bởi vì bí tịch nên hộ tống Từ Phượng Niên đến Lăng Châu thành, cho dù y hoàn toàn có thể đổi ý, lấy đồ xong chuồn, nhưng vẫn theo tới Lăng Châu.
Bạch Hồ Nhi Kiểm cho người ta cảm giác, hoàn toàn không phải là một nữ nhi, uống rượu giống như uống nước, giết người như cắt cỏ, Từ Phượng Niên tin tưởng vào trực giác. Không chịu được ánh mắt trịch thượng của Bạch Hồ Nhi Kiểm, bèn hét lên hùng hồn: "Lão tử là công tử ca, đại hoàn khố, không phải ăn mày trong mắt ngươi!"
Bạch Hồ Nhi Kiểm liền khinh đạm đáp lại một câu kinh hoàng: "Ta không gạt người, nhưng cũng không thích người khác gạt ta, nếu như ngươi gạt ta, lúc đến Lăng Châu, ta sẽ giết ngươi sau đó đặt «Thôn Kim Bảo Lục» lên trên thi thể ngươi."
Trên đường đi, Từ Phượng Niên đều nghĩ tên Bạch Hồ Nhi Kiểm này là tên điên chính cống, là tên điên xinh đẹp không có giới hạn, là sắc đẹp vô biên, còn võ công cao thâm khó lường, tên điên thích chơi đao.
Mấu chốt hắn lại còn là nam nhân.
Từ Phượng Niên tan nát cõi lòng.
*Quang lộc đại phu: Tên chức quan. Có từ nhà Hán làm chưởng nghị luận, đến nhà Minh, nhà Thanh hàm chánh nhất phẩm, là bậc cao nhất trong các quan văn. Tương đương với chức cố vấn bây giờ.