Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 159 - Chương 159: Biết (1)

Chương 159: Biết (1) Chương 159: Biết (1)Chương 159: Biết (1)

Từ Phượng Niên lúc ấy vô cùng vội vàng chạy tới chỗ táng thân của con thư Quỳ trưởng thành này, chính là cảnh tượng thê thảm con dị thú Thanh Thành này đang hấp hối, nó cộng thêm cái đuôi dài tới hai trượng, trọng lượng phỏng chừng ít nhất cũng có năm trăm cân, thân thể con quái vật khổng lồ vô địch chốn núi rừng này lại là đây vết thương, trên mặt đất đều là lân giáp bẻ gãy, sáu chân bị lợi khí chặt đi hai chân, có thể biết được trận đại chiến lúc trước thảm thiết cỡ nào. Từ Phượng Niên chỉ thấy nó bị thương nặng trí mạng, nhưng lại không nhắm mắt, nhất thời khó hiểu.

Dương Thanh Phong là người trong nghề ngự thú, không để ý quy củ chạy vọt tiến lên, quỳ xuống trước người Hổ Quỳ, hai tay vuốt ve bụng dị thú, Từ Phượng Niên lúc này mới chú ý tới phần bụng của con Hổ Quỳ sắp chết này đang động đậy, Dương Thanh Phong vẻ mặt khiếp sợ giải thích trong bụng có ấu thú sắp sinh ra, sau khi phá bụng là sống hay chết thì phải nhìn thiên mệnh.

Từ Phượng Niên không nói hai lời lập tức đưa đoản đao Xuân Lôi cho Dương Thanh Phong, lấy lưỡi đao Xuân Lôi kiệt lực vạch ra cái bụng cự thú cứng như sắt, thư Quỳ chỉ còn lại vài hơi thở sinh mệnh nhưng vẫn gian khổ quay đầu, nhìn về phía bụng, dường như muốn tận mắt nhìn thấy đứa nhỏ xuất thế mới chịu nhắm mắt, Dương Thanh Phong từ trong lỗ máu tươi vớt ra liên tiếp hai con thú nhỏ, một cái một đực, trước thư sau hùng, đó chính là tỷ đệ.

Từ Phượng Niên ngồi xổm trên mặt đất tiếp nhận hai con non màu đỏ tươi khéo léo đẹp đẽ, dịch người ôm đến trước mắt dị thú, dường như muốn nó tận mắt nhìn thấy con thú nhỏ còn sống, khí tức của mẫu Quỳ trưởng thành dần dần yếu kia rốt cục chậm rãi nhắm mắt lại.

Dương Thanh Phong đầu đầy mồ hôi hai tay dính máu tươi của mẫu Quỳ, vô cùng hưng phấn nói: "Chúng mở mắt lần đầu gặp ai, ấu thú sẽ nhận người đó làm cha mẹ, cơ hội chớp mắt là qua, điện hạ chớ qua loa. Khi nào mở mắt ra, tiểu nhân cũng không dám khẳng định. Khẩn cầu điện hạ đợi đến lúc chúng nó mở mắt lần đầu rồi hãy buông tay, kỳ ngộ thiên đạo ngàn năm có một này, thật sự là vạn kim khó mua! Tiểu nhân nếu không có đoán sai, dị thú tên Hổ Quỳ, bình thường đều là hùng Quỳ ở hoàng tuyên dưới lòng đất cách mỗi năm trăm năm phá đất mà ra, cùng mẫu hổ giao cấu mà sinh ra, sách có ghi Hổ Quỳ tuy có đực cái, nhưng thường không thể sinh sản, gặp nước không chìm như rồng, vào núi thì xưng vương xưng bá, sống một mình năm trăm năm thì chết. Con Hổ Quỳ này, kỳ lạ. Thế tử điện hạ, có được thiên mệnh al"

Cặp Hổ Quỳ non kia bắt đầu giấy giụa lăn lốc, một thân lân giáp mang ra khỏi bụng mẹ trầy xước hai tay Từ Phượng Niên, Dương Thanh Phong vẻ mặt khẩn trương, nhắc nhở đây là dấu hiệu con non mở mắt, nhưng vào thời điểm quan trọng, Từ Phượng Niên lại bưng đôi con non vừa sinh đã phải chịu cảnh lẻ loi hiu quanh đặt ngồi trên mặt đất, đem đầu của tỷ đệ ấu thú hướng về phía mẫu Quỳ, con non ngay từ cái nhìn đầu tiên liền nhìn thấy mẫu Quỳ ngã trên vũng máu, chợt vô cùng ngốc trệ. Từ Phượng Niên hai tay đầy miệng vết thương rối loạn như ma, không thể tránh khỏi bôi lên người chúng nó, tỷ đệ con non xoay người ngẩng đầu, si ngốc nhìn Từ Phượng Niên, ước chừng là con mẫu Quỳ kia làm trái thiên mệnh, bị trời phạt, không nói bản thân mất mạng, hai con non cũng giống như lời Triệu Ngọc Đài nói chỉ mọc một cái sừng Quỳ, Từ Phượng Niên cùng chúng nó nhìn nhau, nhẹ giọng cười nói: "Hai tiểu tử, lần đầu tiên nhìn thấy, chính là mẫu thân các ngươi, đừng quên. Còn ta, không phải cha của ngươi, thiên chân vạn xác, không lừa các ngươi!"

Lữ Tiên Đường cầm Xích Hà đại kiếm trong tay nghe Thế tử điện hạ nghiêm trang nói chuyện, nhịn xuống ý cười. Vị Thế tử điện hạ này, luôn lòng dạ âm trầm, nhưng đích xác có đôi khi vẫn làm cho người ta ghét không nổi.

Dương Thanh Phong thì vô cùng ảo não, dị thú còn nhỏ mở mắt mới thấy Hổ Quỳ tử vong, mà không phải Thế tử điện hạ, bực thiên mệnh để dị thú thuận theo này còn hiếm thấy hơn mấy hoàng bào thái tổ các vương triều, Thế tử điện hạ sao lại tống ra ngoài một cách vô ích như vậy chứ?! Chẳng qua Dương Thanh Phong tâm như đao cắt nhìn thấy ấu thú lè lưỡi liếm liếm máu tươi trong lòng bàn tay Từ Phượng Niên, sau đó, hai cái đầu nhỏ như có thần giao cách cảm đồng loạt dựa vào cánh tay Thế tử điện hạ vuốt ve, Dương Thanh Phong lúc này mới như trút được gánh nặng, tâm tình thoáng dễ chịu một chút. Từ Phượng Niên đứng lên đặt tên cho chúng nó một cái là Bồ Tát một cái là Kim Cương, chính là cảnh tượng Thư Tu cùng Ninh Nga Mi vừa vặn gặp được.

Con non trong tay Từ Phượng Niên bắt đầu vặn vẹo thân thể, Dương Thanh Phong tâm tình thoải mái cười nói: 'Hổ Quỳ vừa sinh đã cường tráng hơn mã câu, lúc này chắc đã có thể đi lại, điện hạ có thể tìm một chỗ có nước, cho chúng thanh tẩy, trong sách cổ có nói Hổ Quỳ cần gặp nước mới linh, mới vừa rồi điện hạ phóng qua dòng suối nhỏ kia, có vẻ ổn. Nước nông, không đến mức để cho chúng lặn xuống nước bơi đi, nếu đổi thành sông hoặc đầm sâu, quả thực có chút khó giải quyết."

Từ Phượng Niên gật gật đầu, nói: "Lữ Tiền Đường, ngươi và Ninh tướng quân cùng nhau chôn cất con mẫu Quỳ này."

Dương Thanh Phong khiếp sợ nói: "Điện hạ, lân giáp Hổ Quỳ nếu làm thành giáp trụ, đao thương bất nhập thủy hỏa bất xâm, thậm chí không hề kém cạnh cái phù tướng Hồng giáp kial"

Từ Phượng Niên híp mắt liếc mắt nhìn Dương Thanh Phong trung thành tận tâm, không nói gì. Dương Thanh Phong câm như hến, không dám nói thêm nữa chữ.

Từ Phượng Niên nâng bọn chúng lướt tới bờ suối, thả chúng vào dòng suối, hai con non chui vào dòng nước trong suốt, đi dưới đáy nước như đi trên mặt đất bằng phẳng, chơi đùa, bốc lên vô số bọt nước, cách bờ suối xa hơn, tỷ tỷ Kim Cương hình thể hơi nhỏ dường như không nhìn thấy Từ Phượng Niên, há miệng cắn đệ đệ một cái, hai con non lập tức nổi lên bề mặt bốn chân đạp nước, bơi về phía Từ Phượng Niên ngồi bên bờ, cuối cùng chúng nó gần như đạp sóng mà đi, nhảy vào trong ngực Thế tử điện hạ, man kình đáng sợ, Từ Phượng Niên thiếu chút nữa ngã ngồi xuống đất, ngực đau nhức, cũng không quan tâm, không để ý đến đôi con non này trời sinh mặc giáp thứ, đưa tay sờ sờ hai tên nghịch ngợm có quan hệ thân mật với hắn, Từ Phượng Niên tươi cười xán lạn.

Đại Kích Ninh Nga Mi không biết chuyện gì, chỉ cảm thấy cặp ấu thú kia diện mạo kỳ lạ, không giống phàm vật.

Thư Tu nhỏ giọng hỏi Dương Thanh Phong bên cạnh: "Họ Dương, cặp thú này tên là gì?"

Dương Thanh Phong thờ ơ, giống như khúc gỗ đứng đó.

Thư Tu quyến rũ bĩu môi nói: "Hẹp hòi."
Bình Luận (0)
Comment