Chương 170: Phú quý một phương (1)
Chương 170: Phú quý một phương (1)Chương 170: Phú quý một phương (1)
Kẻ ở trên núi tận tình tiếp đón là một vị bộ hạ cũ trong quân đội Bắc Lương, trong quân đội chưa từng lập được chiến công nào, không ngờ rằng từ khi chuyển qua kinh thương, vận số lên như diều gặp gió, đã là phú hào hàng đầu, ngày cả mười đại môn phiệt về tài sản cũng chỉ xếp sau bóng lưng, sinh hoạt thường ngày nổi danh xa hoa, từng cùng một vị thương nhân Hoàng gia bối cảnh so đấu tài sản, dẫn tới vô số tiếng mắng chửi từ những người xung quanh, nước bọt văng ra có thể đổ đầy hơn nửa hồ Xuân Thần. Người này, năm đó trong quân có dắt ngựa cho Từ Kiêu cũng không xứng, ăn mặc như người dân thường, cũng không có dáng vẻ bệ vệ gì, nhìn thấy Thế tử điện hạ thì nước mắt lưng tròng, quỳ gối khấu đầu trên đất, dù Từ Phượng Niên nâng lên, cũng không muốn đứng dậy, chỉ là gục mặt xuống đất khóc không thành tiếng, vợ con phía sau người này, ngững người trong gia tộc họ Can, đều trợn tròn mắt.
Từ Phượng Niên lại biết rõ sự tình, người đàn ông hơn sáu mươi họ Vương này, đối với Bắc Lương Vương khâm phục chưa nói, đối với Vương phi cũng là ngưỡng mỗ hết lòng, càng là một trong số ít lão binh đã từng nhìn thấy Thế tử điện khi nhỏ, nói là người dắt ngựa cũng không xứng vậy thôi, chứ Từ gia cũng không bao giờ đối xử với ông như tôi tớ.
Người từ trong quân đội Bắc Lương ra ngoài sinh sống, thường chia ra làm hai thái cực, hoặc là ở tâng lớp dưới chót giãy giụa sinh tôn, chỉ chút ít củi đầu gạo muối cũng khiến họ nhức đầu, hoặc là một bước lên mây xanh, là tâng lớp phú quý chân chính, điều này có quan hệ đến tâm lý sợ hãi đố kị, bài xích của vương triều đối với quân đội Bắc Lương, đối xử bất công với những người không còn sự che chở của thiết ky Bắc Lương, phải thật vất vả, trả giá bằng mồ hôi và máu, phải trải qua nhiều thủ đoạn hung ác, nham hiểm, khốc liệt mới có thể trị gia, kinh thương, tham gia chính sự đạt được thành tựu.
Ví dụ ngay với Vương lão đang quỳ gối trước mặt Từ Phượng Niên, ở Vương gia, gia pháp nặng như quốc pháp, trị gia như trị quân, từng có người con dâu mở miệng vô ý, dù cho phía gia đình mẹ đẻ giàu có, địa vị cao thế nào, vẫn bị Vương lão trực tiếp đuổi ra khỏi nhà, còn con trai vì sai lâm của vợ sẽ bị trói lại quỳ trước từ đường chịu quất phạt roi, cho nên vợ con của Vương lão nhìn người gia chủ bình thường lòng dạ thâm trầm nay lại vừa quỳ, vừa khóc trước mặt một vị công tử trẻ tuổi đều kinh ngạc xen lẫn sợ hãi, đều đang thâm suy đoán thân phận thật sự của người này.
Bắc Lương Vương Thế tử điện hạ xuất hành du lịch, trên đường nghỉ lại trên núi, chỉ có địa đầu xà vùng này, Vương Lâm Tuyền được biết, đều do Lộc Cầu Nhi bí mật an bài, không thể những kẻ có mưu đồ xấu với Thế tử biết được lộ trình mà sắp đặt cạm bẫy. Từ Phượng Niên ngửa đầu nhìn bức tượng Ngọc Quan Âm cầm ngọc bình trên núi, nghe nói là Vương Lâm Tuyền bỏ ra trăm vạn ngân lượng, dùng thời gian mười năm có thể xây lên, tượng Quan Thế Âm chân đạp rồng vàng, hai mắt rồng vàng như kim cương cúi đầu phục tùng, tay trái bức tượng cầm bình ngọc, tay phải bức tượng nắm ấn, nhìn thẳng vào hồ Xuân Thần.
Vương Lâm Tuyền cuối cùng cũng chịu đứng lên, gạt nước mắt, khom người vì Thế tử điện hạ dẫn đường, tư thế giống như năm nào còn là bộ hạ của Từ Kiêu, hôm nay phú quý ngập trời thì như thế nào, cuối cùng giàu có cũng không quên ân nghĩa khi xưa. Vương Lâm Tuyền nhìn Thế tử điện hạ vẫn đứng trước tượng quan âm, nhẹ giọng nói: "Khởi bẩm Thế tử điện hạ, hồ Xuân Thần nói ra cũng có điểm kỳ lạ, từ ngàn năm nay mỗi khi vào tháng hai, sẽ có một xoáy nước khổng lồ xông thẳng lên trời, ngày đó không ai dám dạo chơi du thuyền trên mặt hồ có lời đồn là đáy hồ có nhốt một con rồng vì gây ra mưa bão, lụt lội cho một vùng Giang Nam mà chịu trời phạt, con rồng này không phục, hàng năm vào ngày đó tạo lên cột xoáy nước hay còn gọi là Long Sĩ Đầu, chỉ là tiểu nhân to gan mời tới Quan Thế Âm nương nương, hồ Xuân Thần sau đó cũng không còn xoáy nước kỳ lạ nữa."
Không rõ là hiểu biết tinh thông hay không, kiến thức tốt xấu, hỗn tạp thế nào Từ Phượng Niên khẽ cười nói: "Vào tháng hai, chòm sao Thương Long ở phía đông xuất hiện, dưới nước dựng lên cột xoáy còn gọi là Long Sĩ Đầu, trong cổ thư có ghi vào tiết trời mùa xuân loài rồng sẽ bay lên trời." "Điện hạ bác học tinh thông." Vương Lâm Tuyền tự đáy lòng thở dài nói lời ruột gan, cũng không phải là thổi phồng nịnh bợ. Thương nhân tại Vương triều địa vị không cao, có thể đạt tới thành tựu như Vương Lâm Tuyền, dù có thể cùng châu mục ngồi chung yến hội mà không cần khúm núm. Vương Lâm Tuyền nổi danh là lời nói thô tục và có thù tất báo, muốn ông nịnh bợ hay động lòng từ bi là rất khó khăn, một khi được ông tán thưởng, dù là sĩ tử viết ra văn chương cẩm tú hay dân chúng tâm thường đều mừng rỡ và cảm thấy tự hào.
"Đó là đương nhiên" Từ Phượng Niên nhẹ nhàng nói: "Ngươi không sợ triêu đình nghi ngờ bịa đặt ảnh hướng việc buôn bán sao? \ "
"Kiếm được một vạn hay mười vạn lượng bạc, đối với tiểu nhân mà nói cũng không khác biệt gì, con cháu tự có phúc của con cháu, được như bây giờ có thể cho bọn họ áo cơm không lo, tiểu nhân không thẹn với tổ tông." Vương Lâm Tuyền cười nói.
"Ngươi lại rộng rãi vậy sao." Từ Phượng Niên thu lại tâm nhìn, trêu chọc.
"Chỉ là chút da lông học theo Đại tướng quân và Vương phi, tiểu nhân không dám nhận hai chữ rộng rãi từ Thế tử điện hạ ạ." Vương Lâm Tuyền xấu hổ đáp.
Thật sâu trong sân nhà họ Vương là khung cảnh phong tình đậm chất Giang Nam, có đình đài lâu các, cầu nhỏ vắt qua dòng nước chảy. Đại trạch còn cách đỉnh núi một đoạn, đi bộ đến nơi cần thời gian một nén hương, sau khi sắp xếp chỗ ở Ngư Ấu Vi và nhóm người, Từ Phượng Niên cùng Thanh Điểu đi dạo trước tượng Ngọc Quan Âm, con gái Vương Lâm Tuyền đi trước dẫn đường, là một thiếu nữ Giang Nam, 18 tuổi, mặc một chiếc váy ngắn lộ bầu ngực sữa và tấm lưng trần trắng muốt, bên ngoài khoác lớp áo trong suốt, nội y như ẩn như hiện tinh tế mà hoa lệ. Trang phục này, trước kia chỉ nhìn thấy ở Đông Việt, nay được các phu nhân danh giá của Vương triều đón nhận, lại được nhiều nhà thơ ca ngợi bằng những từ ngữ đẹp "Trưởng lưu tuyết trắng”, làm tình hình thiếu nữ ăn vận thiếu vải lộ da thịt ngày càng nghiêm trọng.
Khuê nữ thiên kim nhà họ Vương mở to hai mắt long lanh nhìn thẳng Từ Phượng Niên, không chút ngại ngùng, không ngừng giới thiệu cảnh vật xung quanh, giọng nói nhỏ nhẹ ríu rít như oanh vàng, Vương Lâm Tuyền chưa nói với ai về thân phận của Từ Phượng Niên, cho nên nàng chỉ biết là trước mặt mình là một công tử trẻ tuổi, tuấn tú, họ Từ, mở miệng nhỏ nói một câu Từ công tử, hai câu Từ công tử, nhưng về sau liền đổi Từ ca ca. Từ Phượng Niên cũng không để ý, chỉ cười không nói, lắng nghe giọng nói trong trẻo lảnh lót của thiếu nữ, trong lòng vui vẻ.