Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 172 - Chương 172: Ngôi Trên Ba Ba Xem Kiếm (Thượng) (1)

Chương 172: Ngôi trên ba ba xem kiếm (thượng) (1) Chương 172: Ngôi trên ba ba xem kiếm (thượng) (1)Chương 172: Ngôi trên ba ba xem kiếm (thượng) (1)

Hộp kiếm lớn trong tay của Từ Phượng Niên chế thành từ Đàn Hương Tử Đàn nghìn năm, ghép thành hộp, bản thân hộp kiếm đã vô giá. Cây tử đàn chuyển đến từ đường biển, đại hoạn quan Hàn Điêu Tự mấy lần xuất hải, đa phần đều là vì hoàng thất chuyên chở đàn mộc thượng thừa, dù vậy, đại nội Tạo Tác Xử vẫn không tiếc mua đàn mộc từ tư thương Nam Quốc, năm đó Tây Sở mua cây tử đàn điên cuồng nhất, được xưng không quan không mang tử đàn, giống như hoàng thúc của vị Thái Bình công chúa Niên trước mặt Từ Phượng năm xưa, càng là người nổi bật, văn nhã vô song, sáng lập một tòa đàn lâu trên đời đều biết, đáng tiếc kết quả là hầu như cả tòa tử đàn lâu phòng đều bị dời đến thành Thái An.

Từ Phượng Niên câm một miếng tơ lụa chà lau hộp kiếm, đều nói dưỡng ngọc như dưỡng người, tử đàn trân phẩm như vậy chính là một cô con gái rượu, cần phải thường xuyên lau chùi, đừng để bị bụi bậm. Khối Kê Huyết Đàn Mộc này một khi chà lau, sáng bóng êm dịu, mơ hồ có tia tử khí quanh quẩn.

Từ Phượng Niên đang tĩnh tâm ngưng thần nghe « Đôn Hoàng Phi Kiếm », thình lình nghe được Khương Nê ợ hơi, Tiểu Nê Nhân dừng lại một chút, dường như có hơi thẹn đỏ mặt, Từ Phượng Niên trêu chọc nói: "Trừ mười văn tiền."

Khương Nê giận dữ, đang muốn nói thì một cái trúc cầu thêu hoa từ trên cao văng tới, Thanh Điểu bay lên đầu tường tiếp được, không cho trúc cầu rơi vào trong viện, Từ Phượng Niên đã sớm liền nghe được tiếng cười nói từ xa, chắc là người Vương gia đang chơi xúc cúc, Ly Dương vương triều bây giờ đang hưng thịnh, đương nhiên có lòng dạ thu thập văn hoá khắp nơi, xúc cúc vốn là trò chơi bên Bắc Mãng, sau khi truyền vào Ly Dương vẫn chưa bị cấm đoán, nhanh chóng được nữ tử yêu thích, nữ tử bản triều không bị ước thúc nhiều, đạp thanh dạo chơi ngoại thành, tụ tập tổ chức tiệc rượu, cưỡi ngựa bắn cung, nhảy dây đánh mã cầu mặc trang phục Bắc Mãng, mọi thứ đều được làm, lúc này mới có tình cảnh Vương Sơ Đông hào phóng ăn diện hôm nay, nếu vào 20 năm trước, căn bản là chuyện không thể nào tưởng tượng, chiều hướng phát triển, đại nho gàn bướng cũng không thể tránh được, huống hồ bản thân các đại văn hào lý học đều có gia đình, dứt khoát mở một con mắt nhắm một con mắt, không khó nói đại đạo lý với thế nhân, khó khăn là nói tiểu đạo lý với gia quyến thê nữ.

Từ Phượng Niên tiếp nhận trúc cầu do Thanh Điểu đưa tới, bảo nàng đem hộp kiếm vào trong phòng, quả nhiên nhanh chóng có người gõ cửa, Từ Phượng Niên chứng kiến thiếu nữ trong dự liệu, đưa trả trúc cầu, cười hỏi: "Vừa rồi một cước kia là ai đá, lực đạo thật lớn."

Vương Sơ Đông vươn ngón tay ngọc chỉ chỉ lỗ mũi của mình, dương dương đắc ý.

Nàng có tính tình hoạt bát, không phải thiện nữ công cầm hoạ, đu dây xúc cúc mã cầu đều rất giỏi, nhưng trên yến tiệc Vương Lâm Tuyền dường như có chút tự hào về thi văn của tiểu nữ nhi, Từ Phượng Niên thật là nhìn không nhìn ra tiểu nha đầu không sợ lạ này có khả năng văn thơ gì, huống hồ hắn từng tiếp xúc với nhị tỷ Từ Vị Hùng cùng với nữ học sĩ Nghiêm Đông Ngô Châu Ngọc, ngay cả Tiểu Nê Nhân cũng viết ra « đại canh giác thệ sát thiếp » khí thế bàng bạc, Từ Phượng Niên càng không cảm thấy thi từ tranh chữ của nữ tử nào có thể vào pháp nhãn của hắn.

Vào lúc này Vương Sơ Đông thay đổi quần áo, trường bào ống tay hẹp, giày đen mã khổ, đeo đai lưng, Từ Phượng Niên trông rất thoải mái, thiếu nữ học phu nhân lộ nửa cặp vú, nhưng làm gì có chút phong tình thuỳ mị, như Thư Tu mặc nhu quần còn tạm được.

Vương Sơ Đông thử dò hỏi: "Chơi xúc cúc không?”

Từ Phượng Niên lắc đầu nói: "Không được, phải đi chợ”"

Vương Sơ Đông vừa nghe lập tức nhảy nhót, đinh ninh: "Cùng đi đi, ta sẽ trả giá!"

Từ Phượng Niên cười trừ, để cho Thanh Điểu đi kêu đám người Ngư Ấu Vị, lại đưa mắt nhìn Khương Nê, người sau do dự một chút, đuổi theo, chưa quen cuộc sống nơi đây, chủ yếu là nàng không có khái niệm ngân tiền, thực sự không biết một lượng bạc có thể làm gì. Đoàn người, ngoại trừ Từ Phượng Niên cùng với Thanh Điểu như cái bóng của hắn, còn có một già một trẻ Khương Nê cùng Lý Thuần Cương, Lữ Dương Thư ba người hỗ trợ, cùng với Ninh Nga Mi cởi trọng giáp mặc thường phục, thiết kích chữ bói cũng được đặt ở trên thuyền. Dọc đường đi Vương Sơ Đông đều đang đá trúc cầu, động tác thành thạo linh xảo, thân hình như yến, trông rất đẹp mắt. Đến chợ thì khá văng vẻ, Từ Phượng Niên không ngờ tới sơn đảo này cũng có thanh phù trù đoạn trang, vừa vặn mua cho Ngư Ấu Vi mấy bộ đồ, còn có một chút son phấn có cũng được không có cũng được, Từ Phượng Niên ra tay rộng rãi, chưa từng cho Vương Sơ Đông cơ hội ép giá, cô gái nhỏ rầu rĩ không vui, chợ có một trà lâu Lâm Hồ, tâm nhìn cực giai, hơi nước của hồ Xuân Thần bốc lên, sương mù dày đặc, vốn là địa điểm tuyệt hảo sản xuất trà ngon, mãi đến mấy năm gần đây trà Xuân Thần trở thành cống phẩm, Từ Phượng Niên cùng Vương Sơ Đông leo lên tâng cao nhất, Khương Nê cùng Lý lão đầu nhi vẫn còn dạo chơi trong chợ, Ngư Ấu Vi cùng Thư Tu kết bạn mua vật phẩm, kết quả ngồi vào chỉ có hắn cùng thiên kim Vương gia, Ninh Nga Mi cùng Lữ Tiên Đường Dương Thanh Phong có xu hướng đối chọi, trên lầu cũng không có khách uống trà, vô cùng thanh tịnh, lão bản trà lâu hiển nhiên nhận ra Vương Sơ Đông, lập tức lấy ra trà Xuân Thần thượng phẩm nhất, Vương Sơ Đông tự tin tự đề cử mình, xông trà cho Từ Phượng Niên, thủ pháp huyền diệu, giở tay giở chân đều là phong cách quý phái, khiến cho Từ Phượng Niên nhìn với cặp mắt khác.
Bình Luận (0)
Comment