Chương 176: (3)
Chương 176: (3)Chương 176: (3)
Vương Sơ Tuyết cười cười, xoay người vỗ cái đầu lớn của ba ba to lớn, ba ba lớn dường như không muốn lắm, nàng liền dỗi vỗ tiếp, chắc nó thực sự không lay chuyển được cô gái nhỏ ngang ngược không biết lý lẽ vỗ liên tục không chịu dừng lại, bèn gào lên, thân hình lắc mạnh, khối bia không có chữ xèo xèo vang lên, mặt dương lõm xuống, lộ ra âm thư trong vách tường, Từ Phượng Niên đứng lên, nheo mắt, cực nhanh liếc thêm vài lần, nhanh chóng ghi lại. Hắn không nhận ra cổ triện, nhưng hình chữ đều nhớ kỹ. Hèn gì Từ Phượng Niên nịnh nợ như vậy, không chừng ngày nào đó bộ thiên thư này chính là một tấm miễn tử kim bài. Chỉ là sau khi ghi lại toàn bộ, Từ Phượng Niên chỉ chỉ trán mình, thẳng thắn nói: "Ta đều đã thấy rõ, đều giấu ở chỗ này."
Tiểu cô nương thực sự không hề hiểu nhân tình hiểm ác đáng sợ, vẻ mặt lơ đểnh, chỉ bội phục nói rằng: "Ngươi thật sự có thể đã gặp qua là không quên được nha? Cha ta không có gạt ta."
Từ Phượng Niên cười híp mắt nói: "Nếu không chúng ta cũng viết lên bia đá ít đồ lưu cho hậu nhân đoán thử?"
Vương Sơ Tuyết sửng sốt một chút, vỗ tay nói: "Được!"
Từ Phượng Niên rút ra Xuân Lôi đao, cùng Vương Sơ Tuyết đi tới mặt sau tấm bia đá, hỏi: "Viết cái gì?"
Đây một kẻ thì dở hơi, một kẻ to gan lớn mật, một cái đại nghịch bất đạo, xúm lại mới dám có hành vi hoang đường như vậy.
Vương Sơ Tuyết suy tư khoảnh khắc, cười nói: "Nếu không thì viết Từ Phượng Niên cùng Vương Sơ Tuyết từng du lịch qua đây?”
Từ Phượng Niên vươn ngón tay cái, tán thưởng gật đầu nói: "Cứ viết luôn ngày tháng vào nhir?"
Vương Sơ Tuyết hài lòng nở nụ cười, lại có thể thấy được tiểu hổ nha của nàng.
Từ Phượng Niên viết chữ đẹp, mặc dù dùng đao khắc chữ, giống như đao đi long xà, nhất là sau khi luyện đao càng khí thế kinh người, cô gái nhỏ nhìn mà tâm hồn xao động.
Từ Phượng Niên nhìn kiệt tác trên tấm bia đá, cười ha ha, có lẽ đây là hành động vĩ đại mà ngàn năm nay chưa từng ai làm nha?
Từ Phượng Niên lần nữa dựa lưng vào tấm bia đá ngồi xuống, vẫy tay với Vương Sơ Tuyết, ý bảo nàng ngồi lại gần, hai người gần như vai kề vai dựa sát vào nhau.
Cô gái nhỏ rù rì nói: "Nếu ngươi có thể đeo đao một mình vào Bắc Mãng thì tốt rồi."
Từ Phượng Niên nghi hoặc hỏi: "Vì sao?"
Vương Sơ Tuyết thẹn thùng nói: "Có bộ tiểu thuyết viết một người đàn ông đã làm như vậy, hắn dùng đầu của hoàng đế Bắc Mãng làm sính lễ."
Từ Phượng Niên suy nghĩ một chút, nói: "Thật ra thì vẫn được."
Vương Sơ Tuyết cúi đầu nhẹ giọng nói: "Nếu là như thế này, ta sẽ làm thơ cho ngươi ba trăm thiên."
Từ Phượng Niên không suy nghĩ sâu xa, chỉ cười nói: "Vậy ta lỗ nặng nha, phải là một cái đầu của Bắc Mãng mọi rợ lấy một thiên thơ."
Vương Sơ Tuyết vẫn cúi cái đầu nhỏ, gò má uyển chuyển hàm xúc, dưới ánh trăng, mơ hồ có thể thấy được lông tơ trên lỗ tai non nớt tỉnh xảo của nàng.
Từ Phượng Niên vươn một ngón tay, nhẹ nhàng nâng cằm của nàng, thấy hai má nàng đỏ ửng, lông mi rung động nhà nhẹ.
Ngón tay của Từ Phượng Niên sượt qua môi của nàng, ngả ngớn cười nói: "Mau mau lớn lên chút, ta lại hái."
Nàng bị Từ Phượng Niên thuận thế ôm vào trong ngực. Từ Phượng Niên nhẹ giọng nói: "Sao lại thích ta chứ? Nha đầu, nàng thật không may mắn."
Vương Sơ Tuyết siết chặt ngón tay, ánh mắt ngẩn ngơ nói: "Từ khi ta bắt đầu biết ghi nhớ, chỉ biết có chàng thôi. Cha nói sau này ngươi nhất định sẽ là nam tử vĩ đại nhất thế gian, ta sẽ luôn ở trên Mỗ Sơn vẫn trông ngóng, sau này cũng giống vậy, chờ ta trưởng thành, chàng thực sự sẽ trở lại gặp ta sao? Lớn lên là bao lớn nha? Ta hiện 16 tuổi, 17 tuổi đã được chưa?"
Từ Phượng Niên dụi chiếc cằm đầy râu lên khuôn mặt ửng hồng của nàng, cười không nói.
Lúc nàng nói chuyện phả ra hơi thở thơm như hoa lan, còn thơm hơn cả trà Xuân Thần.
Từ Phượng Niên nhớ lại chiếc lưỡi của nàng, trong lòng cảm thấy nóng ran.
Lão tử nhịn!
Có thể chịu thứ mà người thường không thể chịu được mới là đại trượng phu.
Vương Sơ Tuyết lấy can đảm đưa tay đi sờ ấn ký đỏ thẫm tại mi tâm của Từ Phượng Niên, ngón tay xoa nhè nhẹ.
Từ Phượng Niên cười giải thích: "Ta cũng không phải là trang điểm như nữ tử các nàng, là vết tích sau khi tiếp nhận tu vi Đại Hoàng Đình của tiền nhiệm chưởng giáo Võ Đang, ta hiện tại mới miễn cưỡng tu đến nhị trọng lâu, cao nhất tâng sáu, không thể không đi học đạo môn kinh điển cực khổ, ngày đêm thổ nạp đạo khí, đạo giáo chú ý quy tức, tựa như ba ba lớn này bế khí trong đáy hồ, cho nên ngay cả ta ngủ cũng phải vận công tu hành, rất sợ phung phí một thân Đại Hoàng Đình này."
Vương Sơ Tuyết ngửa đầu hỏi: "Có mệt không?”
Từ Phượng Niên cười nói: "Cũng không có gì có mệt hay không, thói quen thành tự nhiên. Đây chăng phải vì hi vọng tương lai có thể đi khắp nơi mà không cần mang theo một đám tùy tùng cứu mạng sao. Còn như muốn một mình đi Bắc Mãng như nàng nói, thì càng muốn chịu khó luyện đao rồi."
Vương Sơ Tuyết lắc đầu nói: "Đừng đi đừng đi, ta nói đùa, nguy hiểm lắm"
Từ Phượng Niên hai tay bưng lấy gương mặt của Vương Sơ Tuyết, cúi đầu hôn môi của nàng, tham lam làm càn.
Lưỡi tước mềm yếu ngọt ngào.
Vương Sơ Tuyết trợn to hai mắt, rõ ràng không hề hiểu về chuyện tình nam nữ, nào giống Vương Đông Sương có thể viết ra đệ nhất sách tài tử giai nhân.
Sau khi Từ Phượng Niên một lân nữa ngẩng đầu, nàng mới e ấp nhắm mắt lại.
Từ Phượng Niên mỉm cười nói: "Bắt đầu từ ngày hôm nay, nàng chính là nữ nhân của ta rồi. Sau này cùng bất cứ sĩ tử anh tuấn nào nói hơn một câu, đều phải đánh mông của nàng”"
Vương Sơ Tuyết nằm im ở trong ngực hắn, chỉ nhẹ giọng nói: "Hôn thêm cái nữa đi"
Từ Phượng Niên lắc đầu nói: "Không thể hôn thêm nữa, bằng không nàng sẽ hoàn toàn biến thành nữ nhân.”
Vương Sơ Tuyết mở đôi mắt thu thủy, cái hiểu cái không.
Bên bờ sông Yến Tử, một con mèo lớn đen trắng hình thể cực lớn từ phi nhanh từ trong núi rừng ra, lao thẳng vào sông, chỉ là đến bờ sông chỉ kém bước nhảy cuối cùng, nó đột nhiên dừng lại, một thiếu nữ cưỡi ở trên mèo lớn suýt chút nữa văng vào trong sông.
Thiếu nữ cưỡi mèo vác một đóa hoa cực lớn vàng óng rực rrỡ, hoa này vốn tên là Nhất Trượng Cúc, nở về hướng mặt trời, còn được gọi là hoa hướng dương. Sau khi mèo lớn dừng lại, hoa hướng dương trong tay thiếu nữ lắc lư kịch liệt, dường như nàng không hài lòng với tọa ky kỳ quặc nhát gan sợ nước trăm năm hiếm thấy như vậy, không nói không rằng quở trách, trực tiếp một đấm nện ở trên đầu mèo lớn, mèo lớn cực kỳ sợ nước lắc đầu lia lịa, quay đầu cực kỳ đáng thương nhìn chủ nhân mang mình từ Tây Thục tới Bắc Lương lại nuôi từ con mèo nhỏ thành mèo lớn, thiếu nữ lại tung một quyền, đừng nhìn thân thể nàng gầy yếu, tung quyền lại vừa mạnh vừa nặng, đánh vào trên đầu mèo lớn, nổ lớn ầm vang.
Nàng nhảy xuống phía sau lưng mèo lớn, đi tới phía sau mông của nó, dường như muốn đá nó vào sông Yến Tử.
Mèo lớn nức nở chạy đi, cũng không chạy xa, chạy ra một đoạn ngắn liền ngồi bẹp xuống đất, dáng vẻ ngây thơ đáng yêu.
Thiếu nữ hất cằm về phía sông Yến Tử, ý bảo đầu sủng vật này tự giác nhảy xuống.
Mèo lớn liên tục lắc đầu.
Nàng lại hất cằm.
Mèo lớn lại lắc đầu.
Thiếu nữ vác buội hoa hướng dương kia mặt không chút đổi sắc, cười ha ha.
Mèo lớn thầm biết không ổn khắp mặt đất ăn vạ cầu xin tha thứ.
Thiếu nữ đến gân, để hoa hướng dương dưới đất, hai tay nắm lấy một chân mèo lớn, không thấy nàng phát lực như thế nào liền gánh nó trên vai, ném nó qua vai đập vào trong nước sông, lúc này mới vỗ võ tay, cầm lên hoa hướng dương.
Mèo lớn đập ra một cột nước cao tận trời trong sông Yến Tử.
Sau một lát, mèo lớn vốn sợ nước dường như hiểu ra, bốn trảo đạp nước, dạo quanh sông Yến Tử, thay đổi các loại tư thế, vô cùng thoải mái.
Thiếu nữ vút đến trên lưng mèo lớn, sau khi ngồi xuống chỉ huy đầu sủng vật từng ở núi Thanh Thành đánh thắng Hổ Quỳ thành niên ngang ngược bơi về phía hô Xuân Thần.
Nàng đang vui vẻ, vì vậy bật cười: "Ha ha ha."