Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 178 - Chương 178: Có Dám Đánh Một Trận

Chương 178: Có dám đánh một trận Chương 178: Có dám đánh một trậnChương 178: Có dám đánh một trận

Từ Phượng Niên một bầu tiếp một bầu, uống liền ba bầu rượu, sau đó gục ngay vào bàn đá ngủ say, Thanh Điểu đắp một chiếc áo khoác da hồ ly cho thế tử điện hạ, yên tĩnh ngồi ở một bên, Từ Phượng Niên lúc sáng sớm tỉnh lại, chứng kiến Thanh Điểu đang ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh, hắn chỉ biết áy náy cười khổ, Thanh Điểu thì nhoẻn miệng cười. Từ Phượng Niên rút Tú Đông luyện đao ở trong viện một canh giờ, bắt đầu nỗ lực chọn ra những kiếm chiêu tinh diệu nhất trong một đống lớn bí kíp kiếm đạo « thiên kiếm bản thảo cương »« sát kình kiếm »« Đôn Hoàng Phi Kiếm »« Lục Thủy Đình Giáp Tử Tập Kiếm Lục », dung nhập đao pháp, lại lấy bộ tâm pháp kia của cưỡi trâu làm cơ sở, gắng đạt tới hòa hợp một lò, ra chiêu liền mạch lưu loát.

Chẳng qua việc trước tiên luyện 50 chiêu thức đạt đến đỉnh phong mà Triệu cô cô đề nghị đâu dễ làm được, lúc này Từ Phượng Niên luyện đao khó tránh khỏi vẽ hổ không được lại thành vẽ chó, đi đao tương đương cứng ngắc, luyện đao như vậy chỉ có thể làm nhiều công ít. Nhưng Từ Phượng Niên có một ưu điểm không ai để ý, đó chính là từ nhỏ dưỡng ra định lực không tâm thường, lúc nhỏ chép sách, thiếu niên chơi cờ, ba năm sáu nghìn dặm du lịch tức đã mài sạch tính cách xốc nổi của Thế tử điện hạ, bằng không với thân thế trong nhà tay sai vô số đồng thời sở hữu võ khố, thật có thể tĩnh tâm nghiêm túc luyện đao? Đến nay chỉ có một đao phá lục giáp, nếu đổi thành con em thế gia mắt cao hơn đầu khác, đã sớm giơ chân chửi thê rồi.

Ra đây mồ hôi, trở vê phòng thay bộ quần áo tơ lụa sạch sẽ và mới tinh mà hôm qua Thanh Điểu đã dùng tiền mua, toàn thân thoải mái, vừa muốn ăn điểm tâm, liên thấy Vương Sơ Đông trời đất bao la ngủ lớn nhất lần đầu tiên dậy sớm, đứng ở cửa viện nắm lấy góc áo. Từ Phượng Niên vẫy vẫy tay, cùng nhau đi ăn, Vương Sơ Đông có cách ăn ngây thơ tùy tính, Từ Phượng Niên mấy lần dùng tay lau thức ăn dính trên khóe miệng nàng. Hôm nay Từ Phượng Niên sẽ phải rời khỏi Mỗ Sơn đi đến Tương Phàn được gọi là đệ nhị thành tọa Phong Đô, bữa sáng gần như cuối cùng, Vương Sơ Đông trông rất buồn ưu ầu, với tính cách ngay thẳng của nàng, làm sao cũng không che giấu được, Từ Phượng Niên cũng chưa từng khuyên điều gì. Chỉ là sau khi ăn xong mang theo tiểu nha đầu đi đến chỗ tượng Quan Âm bạch ngọc, lúc Từ Phượng Niên nói câu lát nữa đừng tiễn, Vương Sơ Đông hoàn toàn thương tâm, vừa khóc nức nở vừa qua quýt lau mặt như con mèo nhỏ, mập mờ không rõ nức nở nói: "Chờ ta trưởng thành, nhớ về thăm ta."

Từ Phượng Niên búng mũi của Vương Sơ Đông, trêu nói: "Nhìn đi, khóc đến mức tèm nhem rồi, thảo nào nói con gái lớn không giữ được, cha nàng sao nỡ để nàng đi”

Tác gia hàng đầu Vương Đông Sương viết vê nữ tử chí tình bị chết kia, lúc đó nàng cũng có trốn đi len lén khóc, nhưng tham ngủ tham ăn tham chơi, nên nhanh chóng phai nhạt, chỉ là nàng không biết lúc Vương Đông Sương không còn là Vương Đông Sương, chỉ là thiếu nữ Vương Sơ Đông, chớ nói tử biệt, dù cho sanh nhẹ nhàng ly hữu duyên lại gặp gỡ, cũng lo âu như vậy, nàng rất muốn nói cho Từ Phượng Niên biết sau này có lẽ sẽ không tham ngủ nữa, muốn hỏi sau này nhớ mà không gặp được thì biết phải làm sao giờ, nhưng nàng chỉ biết khóc, không nói được gì.

Từ Phượng Niên rất không thích nữ tử rơi lệ, khóc nức nở, lập tức cao giọng nói không được khóc, nàng rất ngoan ngoãn lập tức ngậm miệng.

Từ Phượng Niên dở khóc dở cười, đưa hai tay ra nắm lấy khuôn mặt đỏ bừng của nàng, cúi đầu dùng chóp mũi đụng chóp mũi, dịu dàng nói: "Yên tâm, đoạn đường này đi hướng Đông Nam, luôn sẽ có rất nhiều tin tức có liên quan tới ta truyền tới Thanh Châu, nàng cứ chờ, sẽ có kinh hỉ."

Vương Sơ Đông gật đầu cố nặn ra nụ cười nói: "Ta sẽ làm thơ cho chàng!"

Từ Phượng Niên không coi là thật, còn cùng tiểu nha đầu ước định một cái đầu người Bắc Mãng một thiên thơ, lỡ như quả thực có ngày đó, nàng chẳng phải là gấp muốn chết?

Từ Phượng Niên đột nhiên có chút ảo não mình đã vô cùng qua loa lưu lại dấu vết trong lòng nàng, hắn nhớ lại Ngư Ấu Vi trước đây có hát một bài, ngây thơ khi không tương tư, mới biết tương tư, liền hại tương tư. Còn không phải là đang nói thiếu nữ trước mắt sao? Thế tử điện hạ dù cho ở Vương phủ Ngô Đồng Uyển, ngoại trừ Thanh Điểu Hồng Thự, đối với các nha hoàn còn lại cũng không hề tán tỉnh như thế nào, điểm đến đó thì ngừng, hơn mười năm như một ngày. Sợ chính là giờ còn không thể nào suy đoán thiên tai nhân họa, nữ tử thân thiết gần gũi cứ ra đi, Từ Phượng Niên không muốn gánh chịu phần thống khổ này. Từ Phượng Niên không biết bài « đầu tuyết » tương tư của trùng hợp xuất từ Thanh Châu Vương Đông Sương, xem như là bị Vương Sơ Đông nói lời thành sấm rồi.

Đoàn người mênh mông cuồn cuộn đến bến tàu, Từ Phượng Niên leo lên thuyền, rời Mỗ Sơn càng lúc càng xa, Ngư Ấu Vi đi lên trước, nhẹ giọng nói: "Ngươi không biết Vương Đông Sương?"

Từ Phượng Niên đơ ra một lúc, hỏi ngược lại: "Người nào?”

Ngư Ấu Vi nghiền ngẫm cười nói: "Ngươi chưa từng đọc « đông sương đầu trường tuyết » sao?"

Từ Phượng Niên cau mày nói: "Nghe Lý Hãn Lâm nói phần cuối bị chết không sạch, ta liền không muốn đọc. Lần trước Đại tỷ của ta trở về Lương châu, trên người liền mang theo bản « đông sương », ép buộc ta đọc cho tỷ nghe, thật vất vả mới chạy thoát."

Ngư Ấu Vi cúi đầu xoa mèo trắng Võ Mị Nương, Nhu Nhu nói: "Con gái nhỏ của Vương gia chính là Vương Đông Sương đó, nguyện thiên hạ người hữu tình sẽ thành thân thuộc xuất từ « đầu trường tuyết », những lời này ngay cả bên Bắc Mãng cũng có người đọc thuộc lòng."

Từ Phượng Niên nhẹ giọng nói: "Thảo nào."

Ngư Ấu Vi ngẩng đầu nói rằng: "Vương Đông Sương cũng không chỉ biết viết từ khúc uyển chuyển hàm xúc, tuy chưa bao giờ đi đến biên cảnh xa xôi, nhưng ngay cả biên tái thơ cũng viết vô cùng thú vị. Ta đến Lương châu không ngâm thơ, thì ra Lương châu tức hùng văn. Câu thơ này ngay cả Đại Trụ Quốc cũng từng khen."

Từ Phượng Niên cười mắng: "Từ Kiêu biết thi từ khúc phú gì chứ.”

Thế tử điện hạ bỗng nhẹ giọng bổ sung một câu: "Tuy nhiên câu thơ này của tiểu nha đầu quả thật khá thú vị."

Ngư Ấu Vi cười cười, càng phát ra mập mạp Võ Mị Nương ở nàng trong lòng lười biếng duỗi người.

Quỷ Thành Tương Phàn, có Tĩnh An Vương một trong lục đại phiên vương tọa trấn.

Triệu Hành ở trong tôn thất thân vương xem như là một người văn võ kiêm toàn hiếm có, chỉ là cao không cao, thấp không thấp, không đẹp bằng đệ đệ Hoài Nam Vương, vũ lực thì kém hơn hai vị Vương huynh Yến Lạt Nghiễm Lăng, có lẽ là nản lòng thoái chí, vào năm Nhĩ Thuận bắt đầu tín ngưỡng học thuyết Hoàng lão, từng có ý định đi Long Hổ Sơn làm đạo sĩ, hai năm gần đây lại bỏ Đạo học Phật, còn đặc biệt hướng Hoàng đế bệ hạ cầu xin đặc chỉ đi đến Lưỡng Thiền Tự thắp hương, thậm chí chủ động tình làm đệ tử Bồ Tát giới cho hắc y tăng nhân Dương Thái Tuế, đáng tiếc cọp bệnh lão tăng ngoảnh mặt làm ngơ, không thêm để ý tới.

Triệu Hành bây giờ theo Tây phương giáo, trong tay quanh năm quấn Loan châu 180, đa sầu hay thay đổi như nữ tử.

Từ Kiêu nói Triệu Hành này âm trầm như người đàn bà ghen tuông, cầu Phật vấn đạo đều là về nghiệp chướng trước kia gây ra, giả dạng cầu bình an, trong lục đại phiên vương thì lão không phải là đàn ông nhất.

Ba cái thuyền lớn mới rời Mỗ Sơn không bao xa, trên hồ Xuân Thần xuất hiện hai thủy sư lâu thuyền nhanh chóng áp sát, so với cái thuyền mà Từ Phượng Niên đang đứng, chẳng khác tiểu vu so với đại vu.

Từ Phượng Niên hí mắt nhìn lại, Bắc Lương thiết ky ở trong Xuân Thu quốc chiến phá thành diệt quốc thế như chẻ tre, có thể nói vô địch, duy chỉ có không thiện thuỷ chiến, cho nên Từ Phượng Niên nghiên cứu rất sâu về thủy sư các quốc gia Xuân Thu, bản triều có hơn bốn mươi loại chiến hạm, hắn đều đã đọc qua, lâu thuyền trước mắt gọi là Hoàng Long, ở trong thủy sư Thanh Châu chỉ hơn một chút so với Thanh Long lâu thuyền cùng Lục Nha Cự Hạm, chạy khắp sông hồ, cũng là thứ to lớn đồ sộ khí thế kinh người, xây ba lầu, cao 6 trượng, trang trí bằng sơn mài đỏ, bọc giáp, có chuồng ngựa, âm thanh trên và dưới không thể nghe thấy, góc lan can chi chít lỗ tên, nhìn thấy mà giật mình, còn có mái chèo khổng lồ, bị một mái chèo đập trúng, thuyền lớn bình thường đều sẽ bị đập phá thành mảnh nhỏ.

Thật bất hạnh, mấy cái thuyền này của Từ Phượng Niên chịu không nổi mấy đập, nhưng Thanh Châu thủy sư càng không may, bởi vì đứng ở đầu thuyền, là Bắc Lương thế tử điện hạ.

Từ Phượng Niên bình tĩnh nói: "Ninh tướng quân, đi lấy đại kích."

Ninh Nga Mi tính cách ôn lương đại kích hiếm thấy lộ ra vẻ mặt nhe răng cười, xoay người đi vào buồng nhỏ trên tàu lấy ra một chỉ thiết kích chữ bói, ngay cả bọc hành lý đoản kích cũng đeo trên lưng.

Lữ Dương Thư ba người đương nhiên đã làm xong chuẩn bị nhảy thuyên chém giết, võ tốt bình thường, thật sự không chịu nổi ba nhị phẩm cao thủ bọn hắn chém giết, chỉ bất quá dân không đấu với quan, hiệp không thể vi phạm cấm, ít nhiều có chút kiêng ky, nhưng nghĩ đến rốt cuộc là người nào dạy cho giang hồ cái đạo lý máu chảy đầm đìa, ba người lập tức vô cùng nhẹ nhõm.

Từ Phượng Niên kêu Ngư Ấu Vi về khoang trước, ngẩng đầu nhìn hoàn khố họ Triệu hôm qua đã trúng Lữ Tiên Đường một cước đạp cùng một đám bạn bè chó má đứng trên lầu ba thuyền lớn Hoàng Long, chỉ trỏ, cứ như đang chơi trò chỉ điểm giang sơn?

Hoàng Long lâu thuyền dần tới gần, có thể thấy rõ mái chèo khổng lồ đã chuẩn bị ổn thỏa.

Sau mái chèo hung hãn, công tử ca họ Triệu em vợ của Thanh Châu châu mục dùng hai ngón tay nắm một chén rượu bằng sứ trắng, nhìn qua rất phóng khoáng ngông ngênh, gã hét lên về phía Từ Phượng Niên: "Kẻ từ bên ngoài đến, ngươi còn dám lỗ mãng sao? I"

Từ Phượng Niên cười đáp lại: "Được đó, ta rất muốn ước lượng lượng xem cân lượng của Thanh Châu lâu thuyền, chỉ các sợ ngươi trông được mà không dùng được."

Họ Triệu vô thức dùng khóe mắt liếc nhìn công tử cùng họ trong nhóm, bạn cùng lứa này có dung mạo phong nhã, hành sự lại khiêm tốn nội liễm, dù cho ở chung cùng bọn chúng, cũng không lộ ra kiêu ngạo, ở cảnh nội Thanh Châu có danh tiếng cực giai, con của Đô thống từ trên cao nhìn xuống, hỏi: "Ngươi dám lập lại một lần nữa lời lẽ hôm qua sao? !"

Từ Phượng Niên liếc cái liền nhìn thấu đó là cái bẩy, lại vẫn lạnh nhạt cười nói: "Tính danh của Tĩnh An Vương? Nói thì có ngại gì? Dù con trai của Phiên vương Triệu Hành đứng ở chỗ này, cũng đánh cho sau khi hắn về nhà ngay cả Triệu Hành cũng không nhận ra"

Họ Triệu mừng rỡ trong lòng, thoáng nghiêng người nhìn vị thanh niên nhã nhặn ở cảnh nội Thanh Châu không ai dám ở trước mặt y tự xưng công tử của gia tộc quyền thế, lộ ra một vẻ mặt âm u không dễ phát giác.

Công tử mặt như ngọc trắng tiến lên một bước, y vừa bước lên, Triệu hoàn khố lập tức lui lại.

Công tử ca nhìn thẳng Từ Phượng Niên, bình tĩnh nói: "Ngươi đừng hối hận."

Từ Phượng Niên khoát tay, 100 doanh chữ phượng trong ba thuyền đều rời khỏi khoang thuyền, cầm nỏ mà đứng, thắt lưng giắt Bắc Lương đao vừa ra khỏi vỏ lập tức trong trẻo như tuyết.

Kể từ đó, ngược lại là Thanh Châu thủy sư cưỡi hổ khó xuống.

Hôm nay, chẳng lẽ thật muốn thuỷ chiến một trận?

Doanh chữ phượng đô úy Viên Mãnh càng không hề sợ hãi, liên tiếp thủ thế để đốc chiến, ngay ngắn có thứ tự, doanh chữ phượng vốn là Bắc Lương nhân tài kiệt xuất trong khinh ky, mã chiến bộ chiến dạ chiến đều cầm cờ đi trước, người chèo thuyền trong khoang lái sớm bị khống chế, ba cái thuyền trong nháy mắt kéo thành hình cung, đối xứng nhau thành góc, Bắc Lương quân mặc dù không thiện thuỷ chiến, nhưng đó là đánh với quân ngoại xâm, còn cỡ Thanh Châu thủy sư? Trước đây Bắc Lương thiết ky vây khốn Tương Phàn, thủy sư sĩ tốt trên hai chiếc lâu thuyền này đều còn đang bú sữa mẹ!? Tây Thục thủy sư từng đục mở vách đá treo ba cái xích sắt Lan Giang, nỗ lực ngăn cản Bắc Lương Lâm xông vào, chưa từng nghĩ trận thuỷ chiến kia chưa mở ra đã kết thúc, nơi hiểm yếu ven bờ sông lớn đã bị Bắc Lương quân tàn phá hết, nếu nghiêm chỉnh mà nói, Bắc Lương quân chính là nửa lão tổ tông của thủy sư Thanh Châu mưới chuẩn xác. Từ Phượng Niên cười khẩy nói: "Có dám đánh một trận không? !"
Bình Luận (0)
Comment