Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 181 - Chương 181: Đều Mang Tâm Tư (1)

Chương 181: Đều mang tâm tư (1) Chương 181: Đều mang tâm tư (1)Chương 181: Đều mang tâm tư (1)

Quan đấu với quan, có từng thấy các đại nhân vật xé rách da mặt ở trong quan nha xắn tay áo lên đánh nhau ẩu đả chưa? Không phải tất cả đều chú ý tiếu lý tàng đao, ám tiên đả thương người sao? Đám thiên kim hoàn khố này lần này du ngoạn, phần nhiều là tham gia náo nhiệt, chống đỡ tình cảnh cho họ Triệu, muốn tận mắt nhìn thấy cái hình ảnh hiếm thấy là cần đập của chiến hạm Hoàng Long đập nát thuyền lớn, nào ngờ tới lão ngoại quốc giao hảo với Vương Lâm Tuyên này lại cứng rắn đến mức người không thể đâm, mang theo một trăm giáp sĩ hỗ trợ không nói, còn dám chủ động ước chiến. Chậc chậc, đối tượng ước chiến cũng không phải một đám nô bộc gia tộc mà là hai chiếc đại lâu thuyền của thủy sư Thanh Châu đấy.

Hoàng Long ở trong mắt dân chúng Thanh Châu đã là cự hạm vô địch, là chiến hạm chủ lực của thủy sư vẫn luôn được người ta khoa trương rằng "Thanh Long bất xuất, thùy dữ kháng hành". Mấy năm nay vẫn luôn tranh cao thấp cùng với mấy thủy sư còn lại trong vương triều, bài danh cũng không thấp, cho nên quan cấp Vi Đống không tính là quá cao, nhưng ở cảnh nội Thanh Châu lại dám thổi râu trừng mắt với quan viên cao hơn hắn một bậc thậm chí mấy bậc, ngay cả châu Mục quận thủ đều vô cùng ôn hòa với Vi Long Vương, tranh nhau cực lực lôi kéo.

Nếu Thủy sư Thanh Châu không nắm giữ quyền thế đặc thù như vậy, Vi Đống cũng sẽ không nuôi ra được là một đứa con trai mắt không có pháp kỷ là Vi Vĩ. Trong châu có một ái nữ của gián quan* từ kinh thành về quê, không may bị Vi Ác Giao lăng nhục sau đó bức tử bắn chết, vị gián quan kia tuy phẩm cấp không cao lại nhưng lại có thể thao túng phản biện với chính quyền để duy trì trật tự bách tính, vậy mà trước khi chết cũng không thể lấy lại công bằng cho nữ nhi của mình, còn Vi Long Vương chỉ bị mất đi quyền chỉ huy cự hạm Long Phiên mà thôi. Mà Vi Vĩ gây ra đại họa chỉ cấm túc nửa năm liền lại xuất sơn hoành hành, đủ để thấy quan kinh thành thừa thãi của Thanh Châu cùng tiến cùng thối với Thanh đảng tự lập môn hộ ở bên triều đình đến bực nào.

Nghe đồn gián quan Thanh Lưu thời vận không tốt kia trước khi lâm chung đã viết một bài thơ tuyệt mệnh đầy máu cùng nước mắt, châm chọc ngôn quan đương triều khí khái mất hết. Trong đó một câu càng là tru tâm đến đỉnh điểm: "Ta nói ngôn quan không bằng chó, chó sủa còn có gà gáy cùng" .

Từ Phượng Niên một lần nữa chĩa mũi nhọn vào thế gia tử có thân phận hiển hách nhất kia, mục đích chính là muốn cho Tĩnh An vương Triệu Hành ném chuột vỡ bình, liên lụy càng lớn, khiến cho thân hắn hãm vào trong cục, Từ Phượng Niên đục nước béo cò mò ra cá lại càng lớn.

Các phiên vương khác luôn bị đeo lên gông xiêng nặng nề của « pháp lệ » , nhưng đối với phiên vương khác họ Từ Kiêu mà nói thì trói buộc lại là rất nhỏ, tôn thất thân vương cường thế như Quảng Lăng vương, cũng phải mười ngày ba lần đi Mục phủ của châu để họa mão**, một kỳ không đến theo luật thì sẽ bị giam giữ để thẩm tra xử lý. Còn yếu thế như Hoài Nam Vương Triệu Anh, thì thậm chí rất nhiều con cái thanh niên trai tráng cũng không thể xin được tên, không được kết hôn.

Nhưng còn Bắc Lương vương cầm bội đao lên triều thì đến cả chục năm nay cũng chưa từng một lân đến Mục phủ của Lương Châu, mỗi khi Từ Kiêu hồi phủ, đều là Nghiêm Kiệt Khê nhậm chức Châu Mục hấp tấp đến vương phủ để thỉnh an bẩm sự, chắc hẳn Nghiêm Kiệt Khê "phản bội chạy trốn" ra khỏi Bắc Lương đã nghẹn một ngụm ác khí từ lâu, khó trách sau khi hắn đến kinh thành thì lại trở thành cánh tay trung thần kịch liệt công kích quân chính*** Bắc Lương nhất hiện nay.

Nữ nhi gả cho hoàng tử Triệu Viêm Ngọ, Nghiêm Kiệt Khê lại được phủ thêm cái thân phận ngoại thích, ngoại giới đoán rằng chẳng mấy chốc là hắn có thể lấp vào cái vị trí đại học sĩ Lăng Yên Các xếp hạng thứ tư trong Tam Điện Tam Các. Giống như đại trụ quốc, đại học sĩ Bảo Hòa Điện cũng đứng đầu bảng điện các, là hai đại hư hàm của vương triều mấy trăm năm, không dám hy vọng xa vời.

Giả như Trương Cự Lộc tiến thêm một bước, ngược lại có hi vọng hái được cái vòng nguyệt quế vinh dự đặc biệt này, chỉ là Trương Thủ Phụ có thể ẩn nhẫn giấu tài hai mươi năm, hơn phân nửa sẽ không để cho mình giống như kẻ thù chính trị Từ Kiêu đặt trên lò lửa hấp nướng

Chẳng qua Từ Phượng Niên dường như đang khinh thường đám công tử bột Vi Vĩ đã quen tâm ngoan thủ lạt ở Thanh Châu này, Vi Vĩ một tiễn vô công, lại nghe Từ Phượng Niên chất vấn "có dám chiến một trận", tức giận đến mức một phật xuất thế hai phật thăng thiên, quay đầu phân phó với tướng quân lâu thuyền vẫn luôn răm rắp hắn đứng phía sau: "Dùng cần đập!"

Cần đập là vũ khí lợi hại của thủy chiến, nhất là trong những trận quyết đấu cận thân giữa các chiến hạm cỡ lớn khi mà không có cách để dùng móc câu lật thuyền, thủy sư thiện chiến thường bôi thuốc bùn dày lên buồm để ngăn hỏa công, thế nên cuối cùng cũng chỉ còn dựa vào cái loại cần đập này để oanh tạc thuyền đối phương. Cần đập được chế tạo giống như một cây cột buồm lớn, dài hơn mười trượng, ở trên được buộc cự thạch, ở dưới được thiết lập cơ quan có thể liên tục xoay chuyển, thuyền địch mà tới gần thì chỉ cần đập chỉ cần đảo một cái là có thể đập nát đối phương.

Từ Phượng Niên quay đầu nhìn Ninh Nga My và Ngụy Thúc Dương khẽ cười nói: "Cân nhắc chiến lực của một chi thủy sư như thế nào, là phải xem cần vỗ cồng kênh đập được mấy lần, ta thấy thủy sư Thanh Châu nhiều nhất hai lần, muốn sử dụng lần thứ ba phải thắp nhang cầu nguyện mới được. So với thủy sư Quảng Lăng còn kém xa. .

Bên này nói nói cười cười, Thanh Châu Hoàng Long bên kia đã bắt đâu chuẩn bị đập cây. Hai tên tướng quân lâu thuyền ra lệnh một tiếng, trạc sĩ chỉ huy bánh lái cùng Hoàng Đầu Lang phụ trách đập cần ở một bên của thuyền bắt đầu bận rộn, những hốc phóng tên dày đặc lập tức được nạp đầy. Nam nữ đứng ở lầu ba xem kịch đều trở lại khoang thuyền, Vi Vĩ cùng mấy công tử hung hãn trên tay dính dáng đến án mạng thì ngồi ở cửa sổ quan chiến, thế gia tử bị Từ Phượng Niên quanh co lòng vòng vừa mắng vừa đánh thì cầm lấy một ly rượu, nhưng không uống rượu, chỉ không ngừng dùng hai ngón xoay tròn chén sứ, mặt trầm như nước, hắn ngồi một mình ở bàn trước, không ai dám can đảm tiếp cận, vị thế gia tử ngày thường nổi tiếng lịch sự tao nhã bình dị ở Thanh Châu này giờ giống như một con rắn độc đang dựng đuôi chiếm chỗ.

Các thiên kim tiểu thư tay áo tơ lụa chụm đầu vào một chỗ xì xào bàn tán, vốn có một hai nữ tử thiên về bạn bè Thanh Châu, nào ngờ những người bạn đồng hành thân thiết một thời kia lại đều bắt đầy thổi phồng về nam nhân nọ, hai mắt đều tỏa sáng nói lời tốt với công tử ngoại hương kia, nói phong thái của hắn anh vĩ như thế nào, nói hắn có một đôi mắt xinh đẹp như thế nào, nói hắn múa đao thanh thế to lớn như thế nào... Mấy nàng lập trường không kiên định kia nghe xong lập tức lâm trận phản chiến, hận không thể chạy ra ngoài phất cờ hò hét cho công tử áo bào trắng không biết tên kia.

Nữ tử xuất thân hào phiệt nhưng cuộc sống chiếm đa số là bình tĩnh, khi tụ cùng một chỗ thì thứ đàm luận nhiều nhất còn không phải là nam tử thú vị mà mình gặp gỡ sao? Ngoại trừ tên thế gia tử hạc giữa bầy gà kia, gia thế của các nàng cũng không thua kém đám người Vi Vĩ, đương nhiên không cần quan tâm sắc mặt của bọn họ tốt hay xấu. Lợi ích đan xen ở Thanh Châu tương đối bài ngoại, cho nên Vi Vĩ bắn chết con gái ngôn quan, Thanh đảng trong triều đều phải nắm lỗ mũi mà hỗ trợ chùi đít, còn trong Thanh Châu thì lại hao tổn rất nhỏ, cho nên hung danh của Vi Vĩ ở bên ngoài vô luận là ngang ngược thô bạo như thế nào, thì đối với nữ tử trên lâu thuyên cũng coi như hiền lành. Thậm chí hắn cũng không ngại bị các nàng cười nhạo một ít chuyện xấu hổ, dân chúng nói hắn là ác giao trên sông, còn các nàng lại vui vẻ trêu chọc hắn không phải một con rồng mà là một con trùng, lúc nào mở miệng ra gọi thì cũng là Vi trùng, Vi Vĩ cũng không tức giận mà còn vui vẻ chấp nhận.
Bình Luận (0)
Comment