Chương 183: Một cước đạp Hoàng Long (1)
Chương 183: Một cước đạp Hoàng Long (1)Chương 183: Một cước đạp Hoàng Long (1)
Vì lợi mà tụ, dễ dàng cùng giường chung gối lại dị mộng, Vi Vĩ đang nghĩ làm thế nào nhất chiến thành danh, nhưng điểm mấu chốt không cho phép Hoàng Đầu Lang đánh gục họ Từ, mà Tĩnh An Vương thế tử thì bắt đầu nghĩ xem mình có nên ra đòn sát thủ hay không, coi Vi Vĩ ở trong đám con cháu quý tộc Thanh Châu thành không khí.
Cầu phú quý trong nguy hiểm nha. Sống chết của người ngoài, nặng nhẹ của tước vị quyền bính, đối với đường đường Phiên Vương thế tử mà nói vốn không đáng để nghĩ. Thân làm con cháu hoàng gia tôn thất, thiên hạ to lớn như vậy đều là vật riêng trong túi của Triệu gia ta, đối với bất cứ kẻ nào, dù cho ngươi là điện các Đại học sĩ, hoặc là ba mươi vị châu mục, không quan tâm bề ngoài khách khí như thế nào, không phải đều thâm dõi mắt nhìn ngươi sao?
Thế tử của Lục đại phiên vương, trừ hai vị trong « Tông Phiên Pháp Lệ » có thể cho phép cha truyền con nối tước vị thân vương, bốn người còn lại thật sự không trông đợi được mặc chiếc ngũ trảo mãng bào lớn bằng gấm màu vàng hơi đỏ sao? Tứ trảo cùng ngũ trảo, vẻn vẹn chênh lệch một trảo, nhưng địa vị cách xa nhau đâu chỉ nghìn dặm? Chỗ đáng sợ ở chỗ cửu mãng ngũ trảo giáng tước biến thành cửu mãng tứ trảo, vậy đời kế tiếp nên như thế nào? Ngày nay thiên hạ thịnh thế, đi nơi nào cầu quân công? Bắc cảnh có Bắc Lương Vương tọa trấn, miên nam lại có Yến Thứ Vương, hai vị phiên vương đều là cự kiêu mà vương triều công nhận thủ đoạn độc ác số một số hai, ai chịu chia một chén canh với ngươi? Chết tiệt có bốn ký tự xích loã được viết trong « tông phiên », sĩ đồ vĩnh tuyệt, bằng đoạn tuyệt thông đạo tử làm quan của tôn thất đệ.
Tĩnh An Vương thế tử cúi đầu, khẽ cau mày, đắn đo suy nghĩ, lệ khí nông nặc như tửu khí trong ly. Hắn ngay cả ngoài cửa sổ tư rung trời tiếng giết tiếng gào thét đều không đi nghe.
"Con mẹ nó, tên cầm đại kích không phải người, chèo đánh liên tục đều bị hắn dùng thiết kích trăm cân chặt đứt!" Một vị công tử ca Thanh Châu hít vào một hơi lạnh, không kìm được kêu lên. Võ tướng to khoẻ khoác hắc giáp thực sự là một đấu một vạn, trong tay trường kích ung dung đẩy ra mưa tên, càng đánh nát vô số mái chèo nặng như cự thạch trên Hoàng Long giáng xuống.
"Sao mấy trăm cung nỏ của Hoàng Đầu Lang, lại có thể bị một trăm mọi rợ Bắc Lương bắn chết? Trốn sau bảng đỡ cung tiễn, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, toàn bộ trở thành con rùa đen rúc đầu hết mẹ rồi!" Một vị hoàn khố khác cẩn thận từng li từng tí lò đầu ra thăm dò kinh hãi nói, bản thân gã cũng giống như Hoàng Đầu Lang, nhóm Hoàng Đầu Lang bị gã chửi rủa dù gì vẫn tính là trực tiếp đối đầu với binh lính Bắc Lương mạnh mẽ, gã tính là cái gì?
Ngoài cửa sổ, giết chóc ở cự ly gân hoàn toàn giống với chiến đấu tay đôi, mặc dù tâm bắn của cung nỏ tinh chế Bắc Lương xa hơn, cũng không có ưu thế đáng kể, không trở ngại Hoàng Đầu Lang cất giấu sáu ngàn mũi tên trên lâu thuyên khố bắn ra hoàng loạt mưa tên, nhưng sau một loạt tên được bắn, khinh ky Bắc Lương của đối phương không tổn thương mấy, bên này ngược lại bị một trận tinh chuẩn bắn chết hơn mười người, tất cả mọi người trên lâu thuyên có thể cảm nhận rõ ràng rung động cung nỏ Bắc Lương bắn vào thân thuyền. Hình ảnh này hoàn toàn trái ngược với dự liệu của tất cả mọi người trên lâu thuyền phe mình dựa vào số lượng áp chế đối phương đến không thở nổi.
"Tên kia cũng không phải sợ chết, chỉ là câm đao bắn tên thôi." Thứ tử của quận trưởng Thanh Châu Thục Gian quận tấm tắc nói.
Vật họp theo loài, nhưng tên xưng huynh gọi đệ cùng ác giao Vi Vĩ này, đều không phải là hiên lành, càng không phải xuất thân gia tộc phú quý bình thường. Ở đây có ai tiện tay lục tung gia phả mà không tìm được tìm không ra được vài lão tổ tông ghi danh sử sách? Từ ngàn năm nay, Hoàng đế bảo tọa thay phiên ngồi, lâu là bốn trăm năm, ngắn thì mấy năm, ngươi ngồi xong đến ta ngồi.
Duy có một thứ không thay đổi, đó chính là thế tộc môn phiệt, Từ Kiêu, người đã lập công lao cực lớn trong Xuân Thu quốc chiến, bị lên án vì tàn sát trăm vạn binh linh? Sai rồi, nhân vật có thể mắng Đại Trụ Quốc cũng sẽ không đi mắng Nhân Đồ bất nhân, mà là đau lòng vì sau Xuân Thu quốc chiến không còn quý tộc, mười cái truyền thừa mấy chục đời hào phiệt bị phá huỷ hơn phân nửa, mầm móng đọc sách không còn, đạo đức lễ nghi chặt đứt, đây mới là đại bất nghĩa của Từ Nhân Đồ, đối với đám lão phu tử tự cho là gánh vác trọng trách lễ chữ thiên hạ mà nói, đây mới là tội lớn ngập trời của Từ Kiêu, sau sự kiện vách tường tây lũy không sĩ tử, một câu nói này, chọc bao nhiêu người đọc sách hậu bối buồn bã? Khiến bao nhiêu thần tử vong quốc bao nhiêu trái tim chua xót, sắp chết còn mắng to Từ Kiêu bất nghĩa?
Đáng tiếc mắng người không thể giết người.
Cho nên thế tử điện hạ Từ Phượng Niên cảm thấy khó tin vào cái gọi là trung nghĩa, hắn biết thứ này chắc chắn có, nhưng không thể tin tưởng mù quáng, chỉ có thể dựa vào đao trong tay. Thử nghĩ Từ Kiêu đọc đủ thi thư, há mồm ngậm miệng nhân nghĩa đạo đức, thì có thể có 300,000 thiết ky lòng người hướng về hôm nay sao? Quốc sĩ vô song như Triệu Quảng Lăng Lý Nghĩa Sơn, vì sao chấp nhận bày mưu tính kế vì một tên thất phu xuất thân bình dân như Từ Kiêu? Thượng Âm Học Cung miễn cưỡng tiếp nhận nhị tỷ làm tắc hạ học sĩ, chỉ là bởi vì Từ Vị Hùng kinh tài tuyệt diễm? Từ Phượng Niên đứng ở đầu thuyền, có tên bay tới, một đao chém bay, không người đâm sau lưng, chỉ cần quan chiến, trận thuỷ chiến quy mô nhỏ này hai phe địch ta tổng cộng chỉ có 600 người, không coi là ác chiến, Lý Nghĩa Sơn vẫn không theo lẽ thường dạy hắn học vấn, nếu như chỉ cho phép ếch ngồi đáy giếng, vì sao không thể học một biết mười, thấy mầm biết cây?
40,000 thủy sư Thanh Châu Thanh Đảng, trong triều cực lực thổi phông hùng binh trên nước, buông lời nói có thể đánh ngang ngửa thủy sư Quảng Lăng, song chỉ là gối thêu hoa mà thôi. Gối thêu hoa này hết lần này tới lân khác còn rất khó coi. Thật không thú vị, Từ Phượng Niên nghĩ thầm trải qua trận chiến này, có thể thay nó sớm gõ vài tiếng chuông báo tử hay không?