Chương 225: Nhẹ nhàng vui vẻ (4)
Chương 225: Nhẹ nhàng vui vẻ (4)Chương 225: Nhẹ nhàng vui vẻ (4)
Đã có đại kích Ninh Nga Mi ngăn cản, Từ Phượng Niên tạm thời không để ý tới đệ thập nhất, chỉ là nhìn không chuyển mắt tập trung nhìn lão Kiếm Thần vút đi, không phải hắn khinh thường Vương Minh Dần, mà là cuộc chiến sinh tử đỉnh phong giữa cao thủ, nhất định sẽ là những chiêu thức cực kỳ nhanh nhẹn linh hoạt, Lý Thuần Cương cũng tốt, Ngô Lục Đỉnh cũng được, đều là kiếm đạo hùng khôi, nói không chừng bất kỳ lần xuất thủ nào, so ra đều tinh diệu hơn so với những chiêu thức, hắn đọc được từ trong bí kíp, nhìn nhiều nhớ kỹ từng đường nét đều là chuyện tốt, có thể khiến cho việc tu luyện của hắn đặt được ích lợi lớn, Từ Phượng Niên nhịn không được thấp giọng nỉ non nói: "Thực sự là kiếm bạt nỗ trương!"
(kiếm bạt nỗ trương: gươm tuốt vỏ, nỏ giương dây)
Lý Thuần Cương cầm kiếm lướt đi, Ngô Lục Đỉnh đối mặt với một vị tiền bối kiếm đạo đã thành danh 60 năm, không hề sợ hãi, cười sang sảng hào hiệp, một tay vặn một cái, cây gậy trúc xoay tròn "vù vù” rời vai lao thẳng đầu gậy về phía trước, quần áo thanh sam vì giãm chận tại chỗ mà tung bay, có hơi hướng giống như lúc giang thượng không có sai biệt lắm, lại lấy trúc làm kiếm, cây gậy trúc một đường bay đi, khẽ quát một tiếng, Bắt đầu nào!"
Một lần kia gã từng như Long vương gia một tình huống lật sông vén thuyền, lúc này bùn đất trên đường bắn lên một mảng lớn, đập vê phía mặt của Lý Thuần Cương, gậy trúc khuất sau cả trời bụi băm, thân hình của gã lại lướt theo cây gậy trúc, gậy trúc lại đặt trở về trên vai, một cước đạp đất vang ầm ầm, giẫm ra một cái hố lớn, dưới chân lập tức truyền đi nhưng chấn động rung chuyển, huyên náo, tại đốt trúc trong tâm tay bị hai tay của gã đè mạnh, cây trúc rung lên bần bật uốn cong vòng cung, hai tay lại vỗ ra một tử bí quyết, gậy trúc vẽ lên những vòng lớn như trăng tròn, những đạo kiếm khí sắc bén bắn vào không trung giữa những đám bụi bặm.
Thân hình Lý Thuần Cương đang trên không cười xòa một tiếng, vẫn giữ nguyên một kiếm chém tới, đánh tan bụi bặm chướng nhãn, cùng thời một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm đem bên trong ẩn chứa kiếm khí cho đập nát bấy!
Khắp bầu trời bụi bặm, dạt ra bốn phía, xen lẫn những dư lực của kiếm khí sau khi chạm vào mặt đất thì đâm ra vô số những hố nhỏ, hai người cách xa nhau hai trăm bước trên quan đạo, kiếm khí hỗn loạn tung bay, ngoài ra trên mặt đất còn rạch ra mười khe rãnh sâu hoắm, thấy hai mắt của Tĩnh An Vương Phi trừng to như ngốc, nếu như nàng lưu lại tại chỗ, còn không phải là như Từ Phượng Niên nói thật bị chém thành tám khối? Đón nhận một cái chết không toàn thây? Không ngời kiếm khí lại kinh khủng như vậy? Trước kia, Bùi Vương Phi đối với giang hồ võ đạo không mấy ấn tượng, hôm nay tận mắt nhìn thấy, mới biết đáng sợ. Nàng len lén nhìn về phía Từ Phượng Niên, muốn từ trong mắt của hắn nhìn ra đầu mối, hắn tuy là đã định liệu trước nhưng vẫn thất hồn lạc phách.
(Thất hồn lạc phách: hồn bay phách lạc, kinh hồn bạt vía)
Một kiếm của Lý Thuần Cương như trường hồng quán nhật, bạch quang chói mắt, đánh tan bụi bặm gạt đi bùn đất tiếp tục chém tới phía Ngô Lục Đỉnh, khí thế của kiếm này vẫn chưa hề yếu đi nửa phần, cây gậy trúc trở lại trong tay của Ngô Lục Đỉnh, gã điểm mũi chân một cái, nhanh chóng lui lại phía sau, một kiếm sai một ly, một kiếm của lão Kiếm Thần chém hụt xuống đất, kiếm ý không gì sánh bằng đâm ra một hố to cả trượng ngay vị trí Ngô Lục Đỉnh, thanh sam tung bay, Ngô Lục Đỉnh nhẹ cười: "Hảo! một kiếm tiên nhân", phong thái nhàn nhã, khi nói chuyện, cây gậy trúc cũng không ngưng trệ, quét ngang một vòng cung về phía đầu của lão Kiếm Thần, xé rách không khí, bụi đất lại bay phất phới, lão Kiếm Thần cười nhạt, thằng nhãi ranh hậu sinh bố láo, dám ở trước mặt lão phu, lấy cây gậy trúc luận kiếm? Uy thế của trường kiếm trong tay tăng vọt, dáng vẻ bệ vệ, dù cho mắt thường của phàm phu tục cũng có thể nhìn thấy thanh mang lượn lờ quanh mũi kiếm, đây hẳn là kiếm khí, là cảnh giới cao minh, kiếm ý sinh ra tương thông cùng trời đất, cuồn cuộn và khí khái!
Lý Thuần Cương, người cụt tay, hời hợt hạ một kiếm xuống đường mòn.
Ngô Lục Đỉnh chẳng chút e sợ, cây gậy trúc không thay đổi quỹ tích, vẫn như cũ hoành tảo thiên quân. Hai người tung kiếm chiêu, miêu tả đơn giản một vung ngang một bổ dọc.
Lý Thuần Cương cùng Ngô Lục Đỉnh, cứng đối cứng, công đối công, vang lên tiếng va chạm "leng keng" của kim loại, thanh âm đâm rách màng tai. Bùi Vương Phi đau đơn che lỗ tai, kêu thảm thành tiếng, nhưng không ích gì, thanh âm làm cơ thể nàng nhộn nhạo muốn thổ huyết, Từ Phượng Niên nhíu mày, chắn trước người của nàng, vô hình trung đã thay nàng đỡ khí tức âm ba sóng gợn va tới.
Kiếm trong tay của Lý Thuần Cương sau khi tiếp xúc cùng gậy trúc, cũng không bị trượt ra, mà giống như lúc truyền thụ cho Từ Phượng Niên kiếm chiêu kiếm cương thông thường.