Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 237 - Chương 237: Ma Đầu (1)

Chương 237: Ma đầu (1) Chương 237: Ma đầu (1)Chương 237: Ma đầu (1)

Từ đầu đến cuối, Tĩnh An Vương Triệu Hành đều không nhắc tới Vương phi Bùi Nam Vĩ.

Quả thật là vương hầu bạc tình mỏng hơn cả giấy.

Sau khi Từ Phượng Niên xuống ngựa, hắn đến gần những thi thể của Bắc Lương khinh ky binh nhẹ và người bị thương, cắm Sát na thương ở ven đường, đi tới một tên ky binh bị thương đang được Viên Mãnh tự tay băng bó vết thương, hắn ngồi xổm xuống, tiếp nhận thao tác của Viên Mãnh, những ky binh xung quanh đều nhìn rõ ràng thao tác băng bó của Thế tử điện hạ rất thành thạo, nhất là khi hắn cúi đầu cắn mảnh vải băng bó làm động tác kết thúc, thao tác dứt khoát, băng bó vết thương bên chắc, đến cả đại kích Ninh Nga Mi nhìn thấy cũng động dung. Bản tính của Thế tử điện hạ, trên đường đi thể hiện ra, bọn họ coi như cũng đã hiểu đôi chút, giữa dòng nước siết tại Quỷ Môn Quan vượt nguy hiểm cứu người, nhưng kể từ đó về sau ở trên thuyền thủy chung cũng chưa từng cùng người nào lôi kéo làm quen, sau lại cùng Thanh Châu thủy sư đánh một trận, xung phong đi đầu, nào có nửa điểm lùi bước, làm mất đi nhuệ khí của Bắc Lương quân? Cả Tĩnh An Vương Thế tử cũng bị ném xuống nước, bộ dạng chật vật hệt như chó rớt nước! Trước đây hắn nói nếu ở đây nhất định phải đóng tên bộ hạ cũ Đông Cấm Phó Đô Úy Cố Kiếm Đường lên tường thành Dĩnh Chuyên, bây giờ ai dám coi đó là một lời nói suông?

Hôm nay không nói đến khí phách xuất đao tự cứu, Doanh chữ Phượng nhìn thoáng qua, đã thấy đao pháp kinh diễm. Hắn nói vừa rồi tự mình dẫn 80 ky đối mặt sáu trăm trọng ky, càng một thương thiêu phiên cũng đâm chết tên Thanh Châu dũng tướng thể lực không tâm thường kial

Trước trận chiến chỉ nói hai chữ rút đao, hậu chiến chỉ nói hai chữ 'thu đaơ, phần khí độ này, khác nào Bắc Lương Vương?

Ngay lúc này đây, trâm mặc băng bó vết thương cho binh lính ky tốt có thân phận thấp kém, cách xa cả vạn dặm, làm gì còn ai dám già mồm nói nhảm nửa câu!

Từ Phượng Niên đứng dậy trước, đối diện với tên ky tốt có ánh mắt đỏ bừng bừng nhẹ nhàng nói: "Ta biết tên ngươi, gọi là Vương Trùng, ta ở trên hồ Xuân Thần luyện đao phía mũi thuyền đầu, khi đó là ngươi gác đêm."

Từ Phượng Niên dừng lại một chút, nói: "Cùng gác với ngươi lúc đó là Lâm Hành, đã chết trận, là bị Vương Minh Dần dùng đại kích đâm chết, nhớ kỹ là lúc đó y cùng với ngươi lặng lẽ tranh chấp ở mũi thuyền, khó có được Lâm Hành đã nói cho ta nghe một lời hữu ích, nói ta luyện đao không cần động tác võ thuật phải đẹp mắt, đáng tiếc đã chết."

Từ Phượng Niên sau khi đứng dậy, rút ra sát na thương cắm trên đất, đi vê hướng mã xa, bình thản nói: "Hy vọng ngươi không chết theo."

Hơn chín mươi bạch mã nghĩa tòng, mặc kệ thụ thương hay không, nhất tê quỳ xuống, trâm giọng nói: "Doanh Chữ Phượng nguyện vì Thế tử điện hạ tử chiến! Không lùi!"

Xa xa, Tĩnh An Vương Phi Bùi Nam Vĩ có sắc mặt tái nhợt và nhãn thần phức tạp.

Phía trên của bãi cỏ lau, ở cạnh một thôn làng có mấy bóng nhà lẻ loi, một lão giả đứng dậy rời đi, trong tay tóm lấy một bụi cỏ non, xem cỏ như xem quẻ, đây là một môn bói toán thượng cổ đã thất truyền từ lâu, thuận tay hái cỏ thì ai cũng có thể, nhưng không phải ai cũng xem cỏ mà bói ra thiên cơ, vì vậy bao quát bên trong tám cách bói quẻ thượng cổ, lấy bói cỏ nhập môn phải nói là khó nhất, lão giả có bộ dáng như lão nho sinh hờ hững xé nhỏ từng ngọn cỏ, vất mỗi nơi một ít, đi ra khỏi bãi cỏ lau, không biết có phải chọn dịp hay không, bèn đụng phải một người trẻ tuổi từ một chỗ khác xuyên ra khỏi bãi cỏ lau rậm rạp, đi theo phía sau là một Phù tướng Hồng giáp nhân tựa như thiên binh thiên tướng, cầm trong tay một thanh cự kiếm, khí thế lăng nhân. Người trẻ tuổi kia không buồn không vui, chỉ là tự lẩm bẩm gì đó, nhìn thấy lão nhân đột ngột xuất hiện cũng chẳng đề phòng, mà chỉ sợ khôi lỗi phía sau làm kinh hãi đến những người không liên quan, quan sát tỉ mỉ, thở phào, cười xán lạn, lộ ra một hàm răng trắng bóc, có vẻ là người hiền lành, dừng bước lại, hiển nhiên là muốn nhường cho lão nhân đi trước, thể hiện mười phần kính già yêu trẻ. Lão nhân dường như cũng không có để ở trong lòng, khi đi thoáng qua, nhẹ giọng nói: "Triệu Giai, mẹ ngươi có từng nói cho ngươi biết trước khi nàng sinh hạ ra ngươi, từng nằm mơ thấy bầu trời mở cổng rộng mấy trượng, bốn vị thần tiên từ đó mà tới? Ngươi đừng không tin, ngươi khi sinh ra, lão phu tận mắt nhìn thấy bầu trời đêm đó có ánh sáng đỏ lượn quanh. Còn như lúc ngươi sáu tuổi trảm bạch xà, bị đặt truyện là Ấu tử của Bạch đế, ngược lại là giả, chẳng qua là để ứng nghiệm với thuyết pháp của Khâm Thiên Giám, xích đế trảm bạch long, là lão phu cố ý trêu đùa lão ngu ngốc Nam Hoài Du kia."
Bình Luận (0)
Comment