Chương 239: Ma đầu (3)
Chương 239: Ma đầu (3)Chương 239: Ma đầu (3)
Phía bên kia, lão thần tiên trong lời nói của Triệu Giai lại đang thấm thía nói những lời gan ruột: "Khuê nữ, về sau trước mặt người ngoài cho lão phu giữ thể diện chút có được hay không, lão phu đã truyền thụ cho ngươi toàn bộ võ học bình sinh bảo toàn tánh mạng, không cầu ngươi về sau phụng dưỡng lão phu trước lúc lâm chung, tốt xấu gì khi gặp mặt cũng nên để cho ta có một khuôn mặt tươi cười có phải không?”
Trên vai khiêng một cây hoa hướng dương đi theo phía sau một con mèo lớn rất đẹp thiếu nữ do dự một chút, rất nghiêm túc bài trừ một khuôn mặt đông cứng thay bằng một khuôn mặt tươi cười.
Lão nhân bất đắc dĩ nói: "Mà thôi bỏ đi"
Kế tiếp đều là lão nhân tự nói chuyện một mình, có hỏi không có đáp: "Sớm nói cho ngươi Bắc Lương thế tử không dễ giết, hết lân này tới lần khác không tin, lại để thất thủ!? Kế tiếp ngươi muốn tìm cơ hội khác càng thêm khó khăn."
"Tĩnh An Vương bên kia, ngươi cũng đừng tìm y mà thêm xui, Triệu Hành vẫn có chút bản lĩnh cùng khí vận, Vương lão quái cuộc đời này không con nối dõi, năm đó cùng tiên hoàng ước định, chỉ nhận Triệu Hành như nửa nghĩa tử-"
"Không ngoài sở liệu, kế tiếp giang hồ cũng như sĩ lâm thông thường quần hiền phát triển tươi tốt mạnh mẽ cùng nhau tranh hùng, khó hơn nữa như lão phu và Vương lão quái đều là hạc giữa bầy gà đã bao quát tất cả rồi, hôm nay Vương Minh Dần bị ngươi giết chết, kế tiếp ngươi còn có rất nhiều cơ hội. Tuy vậy lão phu trước nói cho ngươi biết, nhất phẩm bốn kỳ, mấy người có hi vọng bước vào cảnh giới Lục địa thần tiên, ngươi đừng vội ham xuất thủ, thứ nhất sợ ngươi giết không chết, thứ hai sợ ngươi giết thành làm cho giang hồ không còn chỗ sống. Chớ cùng lão phu cười cợt, không cho phép cười thành tiếng, lão phu nghe mà hoảng sợ. Khuê nữ ngươi nghĩ xem, chờ bọn hắn thành thần tiên trong mắt người trong thiên hạ, ngươi lại giết sạch, chẳng phải là tốt nhất sao?"
"Mới vừa rồi tiểu tử họ Triệu này, nhất định là không thể giết. Nếu không sẽ lãng phí tâm tư của lão phu năm đó, khổ cực bắt một con bạch xà thả ở trước mặt của gã. Còn như mệnh cách Ấu Phượng vừa nói, lão phu cũng chỉ nói lời dọa người, trên đời này lấy đâu ra cơ duyên xảo hợp nhiều như vậy. Lời nói nhăng cuội đầy đường, quá không đáng giá."
"Ài, lão phu cuộc đời này cũng đành bắt ngươi làm khuê nữ, không có cách nào, ai bảo ngươi lớn lên lại giống với nữ nhi đã mất sớm của lão phu."
Lão nhân thở dài lại thán, hỏi: "Được rồi, bây giờ vẫn còn thích cất dấu cái trâm đó sao?"
Khi không giết người luôn làm cho người khác có cảm giác như một thiếu nữ ngây thơ, thiếu nữ khiêng hoa hướng dương, cuối cùng cũng vì lòng từ bi mà ừ một tiếng.
Lão nhân lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt không tình nguyện.
Mẹ kiếp là ai vậy?
Ta lấy ba tấc lưỡi giết ba triệu người! Cùng kẻ tàn sát sinh mệnh Từ Kiêu cùng người Miêu Hàn Điêu Tự được xưng là đương đại ba đại ma đầu!
Binh, nho, thích, đạo, kiếm, cờ, thi, họa, trà... các loại trong Xuân Thu mười bốn thánh, ta độc bá tam giáp.
Lão đầu nhi liếc nhìn sáng sủa bầu trời, híp mắt không lý do nói rằng: "Muốn đánh sét ta rồi."
Thiếu nữ nhón chân lên, câm hoa hướng dương che trên đỉnh đầu của lão nhân, cười ha ha.
Lão nhân thoải mái cười nói: "Cuồn cuộn thiên lôi, đánh chết Tê Huyền Trinh thì có thể, chứ không chết được lão phu. Khuê nữ à, ta muốn nói với ngươi cái bí mật, lão phu thực sự là thân tiên."
Thiếu nữ trở mặt đạp một cước vào người của lão nhân, khiến lão lăn lộn trên mặt đất. Lão nhân lúc này ước chừng là không có người ngoài ở đây, không vội ở đứng dậy, ngồi trên bùn đất, lẩm bẩm: "Năm đó cha ta từng nói con của người nuôi dạy thì luôn thông minh, giờ ta đã bị thông minh hại trọn đời, duy nguyện hài nhi vừa ngu lại vừa đần, vô tai không khó đến công khanh (Không gặp tai họa thì dễ dàng có được chức quan cao cấp thời cổ đại). Lời của người nọ tàn sát làm sao mà không rõ, lấy thành tựu của y hiện nay, nếu như sinh ra là một đích tôn trưởng tử quy củ, có thể đảm bảo mấy đời phú quý an ổn, chuyện tốt tiện nghi như vậy lại không muốn, không nên dạy dỗ ra một cái đấu khôi làm loạn thế ma đầu, liên lụy Từ thọt và lão phu đều phải bôn ba lao lực, không có nửa ngày hưởng phúc, tội gì phải vậy? Nể tình bởi vì con trai của ngươi mới khiến cho lão phu gặp được khuê nữ, mấy năm nữa cũng sẽ không ngáng chân, ngươi đã là thế tập võng thế, về sau con trai ngươi tự cầu nhiều phúc đi, lão phu ngược lại là phải xem hắn làm sao có thể đấu thắng giang hồ, triêu đình và cả thiên hạ”
Lão nhân quay đầu nhìn về thiếu nữ, lẩm bẩm nói: "Vì một cây trâm, đáng giá không?”
Thiếu nữ vẫn là ừ một tiếng.
Lão nhân lắc đầu lại gật đầu nói: "Thế đạo này mạng người so với trâm cài đầu còn nhẹ hơn, liệu đúng hay không."
Lão nhân đứng dậy chậm rãi nói: "Đi thôi, chốc lát nữa Thanh Châu ky binh sẽ mượn danh tiếng trừ phiến loạn đại khai sát giới, bãi cỏ lau sang năm vẫn có thể tươi tốt như trước, nhưng trăm mạng người kia chưa chắc đã sống tốt."