Chương 241: Hoàng hậu (2)
Chương 241: Hoàng hậu (2)Chương 241: Hoàng hậu (2)
Từ Kiêu cười ha ha, cố ý thở ra một hơi,'Ngửi thử xem, ta mới vừa nếm hai chén, có phải hay không là vị của tào phớ hạnh nhân đó?”
Tùy Châu công chúa bịt mũi, hừ hừ nói: "Không dễ ngửi, Từ bá bá gạt người!"
Thái độ của Từ Kiêu đối với vị nữ tử nổi danh đứng đầu vương triều kia có thể nói là bình thản không mạo phạm, nhưng lại vô cùng thân thiết đối với tiểu công chúa trước mắt này, người có tiếng là bất hảo, đến địa vị của Từ Kiêu, thích là ưa thích, không thích là mắng chửi, mọi việc đều nhẹ tựa lông hồng, cần phải có điểm tư lịch mới có thể bị kẻ giết người này mắng lên vài câu, lão cần gì giả bộ? Cuộc đời này của Từ Kiêu, mắng thẳng mặt Ân sư đương triều lão thủ phụ Trương Cự Lộc, mắng qua đại tướng quân Cố Kiếm Đường, mắng qua Hoài Nam Vương, càng đánh qua Tĩnh An Vương, còn như lần này vào kinh thành, còn có vị quan viên kia ở ngoài điện bị lão lấy vỏ đao đánh cho gần chết, đến nay còn nằm trên giường bệnh nửa chết nửa sống, tuy vậy danh dự, thanh danh của vị quan này ở trong vương triêu càng lên như diều gặp gió, đều được khen là trung thần, là cánh tay đắc lực của quốc gia, phải biết rằng lúc trước lão còn bị phái thanh lưu ở kinh sư cùng với ba mươi ngàn học sinh trường Thái Học chỉ trích vì tác phong bất chính, lúc này lại càng trăm miệng một lời lớn khen cho vị quan kia, có thể thấy được nếu bị Bắc Lương Vương kiêm Đại Trụ Quốc Từ Kiêu đánh chửi một trận, chỉ cần không chết, đều sẽ đạt được ích lợi thật lớn.
Từ Kiêu mời Hoàng hậu dẫn đầu tiến nhập Khâm Thiên Giám, lôi kéo Tùy Châu công chúa ra sau, ngẩng đầu liếc mắt bảng hiệu ngự tứ "Thông Vi Giai Cảnh" ngự tứ bảng hiệu, cười nhạo nói: "Thông ra rắm thúi!"
(Thông Vi Giai Cảnh: thông suốt những điều thâm thúy sâu xa nhìn ra nét đẹp ẩn giấu. Tác so sánh với đánh rắm thông ruột)
Hoàng hậu đi ở phía trước, mơ hồ nhíu đôi lông mày, nhưng cũng nhếch miệng mỉm cười.
Tùy Châu công chúa bám lấy cánh tay của Từ Kiêu cũng dùng sức gật đầu phụ họa nói: "Tốt đẹp cái rắm ấy"
Từ Kiêu cười híp mắt nói: "Vẫn là Tiểu Nhã hợp lòng của bá bá, mấy ngày này mỗi ngày đều nhìn thấy những tên chướng mắt như ruồi bọ, không muốn nhìn tới bọn chúng, con mắt của bá bá cũng không biết nên đặt ở nơi nào."
Chỉ sợ thiên hạ không loạn, Tùy Châu công chúa cười hắc hắc, đưa tay ra làm một thủ thế cắt cổ quái đản, cũng không biết học từ ai, nhẹ giọng nói: "Từ bá bá cứ bẻ cổ của bọn chúng kêu răng rắc, càng thêm sảng khoái nhân tâm.”
Từ Kiêu thở dài nói: "Đáng tiếc, nếu có ngươi làm con dâu thì tốt rồi, trở vê bá bá nhất định phải treo ngược Phượng Niên, quất roi thay cho Tiểu Nhã hết giận. Tiểu tử này có phúc không biết hưởng, ở trên Võ Đang Sơn lại chọc giận Tiểu Nhã, đáng đánh!"
Công chúa ừ nói: "Nếu bá bá đã nói như vậy, mặc kệ là đánh thật hay giả, Tiểu Nhã sẽ không chấp nhặt với tên kia.
Từ Kiêu trịnh trọng nói lời thấm thía: "Tiểu Nhã, chớ cùng Phượng Niên chấp nhặt làm gì, lần sau lại đến Bắc Lương chơi đùa, nhưng ngàn vạn lần không được bỏ qua, không đi Vương phủ nữa, không tốn kém mấy phần cước lực, thuận tiện để Phượng Niên mang ngươi đi xem cảnh vạn con cá chép lăn lộn tung mình, rất đẹp mắt. Tiểu Nhã, giữa tên của Phượng Niên có chữ phượng, giữa tên của ngươi có chữ phong, phượng phải bay trong gió duyên phận này không nhỏ đâu."
Tùy Châu công chúa Triệu Phong Nhã cười hì hì.
Hoàng hậu vẫn chưa dẫn Từ Kiêu đi Thông Thiên Đài của Khâm Thiên Giám, nơi các quan viên tụ tập, mà đi tới Xã Tắc Đàn, nơi đây trải ra mặt đất năm lại màu sắc, đông xanh, nam hồng, tây trắng, bắc đen, ở giữa màu vàng, đều là cống thổ trân quý xuất ra từ địa hạt quản lý của Nghiễm Lăng Vương, Nghiễm Lăng Vương bị quan viên trên dưới trong triều bài xích vì lòng tham không đáy, được ví như là ác thú Thao Thiết, duy chỉ có cống thổ này, một phân cũng không dám chiếm làm của tư.
(Thao Thiết: là một thần thú có khả năng cắn nuốt rất kinh khủng, sống từ thời hồng hoang, có đôi mắt to, miệng rộng, dáng vẻ kỳ lạ, bản tính hung hãn, tham ăn, muốn cắn nuốt tất cả vạn vật thậm chí là cả bản thân rồi hóa thành hư vô, một trong chín con của Rồng, đại diện cho sự tham lam vô độ. )
Hoàng hậu nhẹ giọng kêu một tiếng: "Nhã nhi"
Tùy Châu công chúa tuổi không còn nhỏ vẫn dám la hét muốn Hoàng đế bệ hạ giả làm trâu làm ngựa quỳ trên mặt đất cõng nàng, vậy mà có người nói vị cửu ngũ chí tôn kia lại chỉ có thể trưng ra vẻ mặt đau khổ hướng nữ nhi cầu xin tha thứ, chỉ khi ở bên thân sinh mẫu hậu, mới hiển lộ nhu thuận, lập tức buông cánh tay của Từ Đại Trụ Quốc ra, không dám lỗ mãng nữa nhẹ nhàng bước rời đi, ngoài miệng nói là đi Thông Thiên Đài, thỉnh giáo học vấn Nam Hoài Giám Chính.
Hoàng hậu nhìn Xã Tắc Đàn, nơi này cũng không cao lắm, giọng nói bình lặng: "Mấy năm nay Nhã nhi thủy chung đều nhớ kỹ những lời Đại tướng quân căn dặn, đi lại ở trong phòng thích để chân trần, cũng thường ăn thêm bữa phụ, thân thể mấy năm gần đây so với thủa nhỏ quả thực đã tốt hơn nhiều."