Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 278 - Chương 278: Phải Đi Rồi Sao?

Chương 278: Phải đi rồi sao? Chương 278: Phải đi rồi sao?Chương 278: Phải đi rồi sao?

Dưới đình có Thanh y.

Trên đình có lão nhân tay áo có thanh xà.

Trên đình dưới đình có hai đời nhân tài kiệt xuất đang đứng.

Giang hồ vĩnh viễn đều là sóng sau cao hơn sóng trước, dù là anh tài ngút trời thiên phú dị bẩm, thì thường thường cũng chỉ tỏa sáng nhiều nhất là mười năm hai mươi năm, ba mươi năm là đã là cực hạn rồi. Gần trăm năm nay lại có chút cổ quái, trong Dịch Lâm xuất hiện Hoàng Long Sĩ, trong võ lâm có Vương Tiên Chi tọa trấn Đông Hải Vũ Đế thành, xem như chân chính đã là trăm năm mới có một lần, so sánh cái gọi là lũ tràn thành tai* của thế gian thì đúng là trăm năm khó gặp, không thể đánh đồng. Ngoại trừ hai vị gia hỏa vừa tiên vừa ma này, thì xu thế phát triển của hậu lai đại khái đều là vượt lên trên, Thương Tiên Vương Tú, một trong tứ đại tông sư đời trước bại bởi đệ tử Trần Chi Báo thì núi Võ Đang lại lập tức xuất hiện Thiên Đạo cưỡi Thanh Ngưu, sau khi lão Kiếm Thần Lý Thuần Cương tỉnh thần sa sút ẩn thế, kiếm đạo chỉ xuất hiện thời kỳ u ám ngắn ngủi rồi rất nhanh đã có Đào Hoa Chi Đặng Thái A dẫn đầu chiếm chức ngao đầu của Kiếm Đạo, còn có Tề Tiên Hiệp Long Hổ Sơn, Kiếm Mộ Ngô Lục Đỉnh, Đường Khê kiếm tiên Lư Bạch Hào... nhao nhao ngang trời xuất thế.

(*có nghĩa là nước sông hồ tràn vào gây ra tai họa, là ẩn dụ cho tình trạng có quá nhiều thứ ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường. )

Thế hệ nhân sĩ giang hồ lúc trước có thể đã từng chân chính tin phục một câu hào khí là "Lý Thuần Cương một kiếm đại giang đông khứ” kia, nhưng đợi đến khi bọn họ chết già đi, thì hiện tại lại có mấy nhân vật trẻ tuổi nhớ rõ được phong thái kiếm tiên của lão Kiếm Thần đạp kiếm phi giang này?

Nếu như họ nghe được thuyết pháp trời không sinh kiếm đạo vạn cổ trường như đêm của Lý Thuần Cương, có phải cũng cảm thấy quá mức tự phụ hoang đường hay không.

Lúc này Tào Trường Khanh áo xanh chống lại lưỡng tụ thanh xà của thủ lĩnh kiếm đạo ngày xưa mà vẫn khẩu xuất cuồng ngôn. Lấy khí khái hạo nhiên của Tào Trường Khanh, hẳn là không có tâm tư khinh thường kiếm thần thế hệ trước, nhưng ý tứ trong lời nói kia thì ai cũng nghe hiểu được rằng, chỉ sợ là hiện tại Tào Trường Khanh đã không còn sợ chút nào khi phải chống lại Lý Thuần Cương chân đạp đến cảnh giới Lục Địa Kiếm Tiên rồi. Ngay cả thế tử điện hạ đã lĩnh giáo qua Lưỡng Tụ Thanh Xà giờ cũng lo lắng trùng trùng, sợ Lý lão đầu nhi tuổi tác đã lớn, hơn nữa thiếu một cánh tay, chung quy lại cũng không thể so sánh với Tào Quan Tử có tu vi đỉnh cao được.

Cao thủ so chiêu, đấu trí, đấu dũng, đấu lực, càng đấu tâm, Tào Thanh Y cả đời thoải mái, Nho gia vốn là thiện dưỡng công phu chính khí, sau khi lão mất nước thì lấy thân của thất phu đi chống lại cơn giận của thiên tử, tay không dính binh khí, thân không chút hộ giáp, một thân thanh y tam tiến tam xuất hoàng cung, tâm trí lòng dạ cũng cứng cỏi phóng khoáng hơn nhiều so với những kẻ võ phu bình thường, nói là quan tử vô địch là không thể nghi ngờ. Vương Tiên Chi sau khi vô địch thiên hạ, thì xây thành ở Đông Hải, rồi trúc giải binh lâu, sáu tầng dưới tâng cao nhất có sáu vị võ nô phân biệt tọa trấn, ứng đối với người khiêu chiến trong thiên hạ. Bình thường tuyệt đại cao thủ đều là kiểu thắng một người sau đó liền nghỉ ngơi một ít thời gian, đợi đến tinh khí thần viên túc thì mới tái chiến, cho dù là không ai bì nổi như Đặng Thái A, phá địch trong nháy mắt, nhưng vẫn là thắng xong thì lui khỏi Giải Binh Lâu, chiến một trận phải nghỉ nửa ngày, mất ba ngày mới đánh bại được hết sáu người để lên tới tâng cao nhất, chỉ có Tào Trường Khanh là người đại chiến được liên tiếp đến hai ngày, nhất cử lên đỉnh. Nghe nói khi đối mặt với Vương Tiên Chi vẫn khí định thần nhàn, được khen là khí cơ to lớn chỉ thua Tê Huyền Khung. Thế nên là Từ Phượng Niên sao có thể không sợ chứ, vạn nhất lão Kiếm Thần để tâm vào chuyện vụn vặt này thực sự bị chọc giận, cố ý liều chết một trận với Tào Trường Khanh, thì có thể bị tươi sống mài đến chết hay không?

Bên này sát cơ tứ phía, Khúc Thủy Đàm Vương Bá cũng gần kết thúc, thư sinh nghèo được thế tử điện hạ đưa vào Báo Quốc tự cùng Mỹ Nhiêm Công Viên Cương Yến đánh nhau kịch liệt một hồi, đúng là không hề rơi vào thế hạ phong. Học thuyết nghĩa Lợi Vương Bá bàng tạp, uyển chuyển quan sinh, vô sở bất nhập, khiến cho ba bốn trăm người dự thính hoàn toàn thu lại cái tâm khinh thị, không dám coi người trẻ tuổi làm cho người ta kinh sợ này là thư sinh hàn môn nữa, Đặc biệt đối với các hàm hiếu, trung, tín, tài, trí, tuệ khi mọi người bàn riêng trước khi gộp chung lại, cuối cùng là trăm sông đổ về một biển, khiến cho rất nhiều danh sĩ tự cho mình là thuần nho giật mình bừng tỉnh, nhất là câu nói của thư sinh nghèo rằng "Bản lĩnh Hoành Khoát, công phu tới, liền làm được thánh hiền; có bản lĩnh không công phu, không có huyền đàm, chỉ làm được cổ nho' coi như là khiến cho người ta mất mặt đến cực điểm.

Nhưng Viên Hồng Hộc vẫn không tức giận chút nào mà chỉ cười trừ, thư sinh tận hết sức tôn sùng quan điểm quân chủ sự công sự năng này cũng là người có khí lượng hoành đại không thích so đo, nếu không thì lấy địa vị của Viên Cương Yến, chỉ cần một lời là đủ để định sinh tử rồi. Tuy bình tĩnh ra để mà xem xét, thì trận biện luận này, vẫn là Viên Cương Yến thắng, nhưng tự hắn đã nói rằng cuộc luận biện luận này không thắng không thua, chủ trì Báo Quốc tự Ân Đạo Lâm cũng gật đầu nói phải, thế nên tất nhiên không người nào dám có dị nghị gì. Thứ tộc hàn môn muốn trở nên nổi bật, thì tham dự biện luận thanh đàm hội tụ danh nhân là một con đường tắt chung nam, chỉ là nói thì dễ làm mới khó, đệ tử hàn môn nếu muốn vào vị trí này là khó như lên trời, có thể vào pháp nhãn của danh sĩ thì lại khó càng thêm khó, chớ nói chỉ là biện thắng loại danh sĩ nhất lưu danh xứng với thực như Viên Cương Yến! Bởi vậy không ai hoài nghi thư sinh ngồi cùng bàn cuối cùng này là người bỗng nhiên nổi tiếng, phú quý khả kỳ.

Thế tộc ỷ vào thân phận thanh quý có lẽ còn chưa động tâm mà chuẩn bị hành động, nhưng một ít sĩ tộc hạng hai hạng ba cùng thứ tộc cao đẳng đã cân nhắc xem có thể tiên hạ thủ vi cường hay không rồi, sau khi tan họp liền tranh nhau nhận con rể tiện nghi này, sau khi đưa vào gia tộc, tham gia thêm mấy trận khúc thủy lưu thương, tranh thủ thanh danh thủy đáo cừ thành, nhập sĩ phẩm trước rồi lại mưu đồ làm quan. Cái này so với liên hôn với nhân vật sĩ tử tài dung học thiển, cũng không kém bao nhiêu, nếu tiểu tử này có vận khí tốt thì có thể lọt vào mắt xanh của dòng chính hào phiệt như Viên Hồng Hộc thì lo gì không có một tiên đồ cẩm tú thật lớn chứ?

Từ Chi Hổ tranh thủ lúc rảnh rỗi thờ ơ lạnh nhạt trong đình liền cười lạnh không ngừng, Viên Hồng Hộc sở dĩ rộng lượng làm ra vẻ như thế chẳng phải là vì thư sinh kia mượn được gió đông của đệ đệ nàng sao? Thư sinh này nói khẩu âm Giang Nam đạo, rõ ràng là nhân sĩ hàn môn Hạo Châu, nếu thế tử Bắc Lương ngươi có thể dẫn vào trong chùa ngồi vào bàn, danh sĩ Hạo Châu ta lại càng không ngại xuất thân đê tiện của ngươi, tự mình làm cho thanh danh của ngươi lên cao, hai loại ân huệ, bên nào nhẹ bên nào nặng, thật đúng là khó mà nói. Từ Chi Hổ nghĩ thâm Viên Cương Yến có thể làm người dẫn đầu tập đoàn sĩ tử Giang Tả thì nhãn lực đích xác không kém, cái bản sự làm cho người ta buồn nôn này cũng tương đối là lô hỏa thuần thanh. Từ Chi Hổ từ trên cao nhìn xuống nhìn thấy thư sinh kia sau khi nhất cử thành danh, vẫn chưa toát ra chút chí đắc hài lòng nào mà chỉ thản nhiên đứng dậy, nhìn quanh một vòng, rồi lại có chút ý tứ tiêu điêu không phù hợp với tình cảnh. Từ Chi Hổ - người có thân thế phập phồng này khi đánh giá nam tử thì cực ít có sai lệch, ánh mắt có thể nói lô hỏa thuần thanh mà giờ cũng cảm thấy có chút kỳ quái, sĩ tử hàn môn khi cá chép vượt long môn, thì người mừng quá mà khóc là có, người điên điên cuồng cũng có, nhưng trong trí nhớ lại không có người nào có thể có thái độ như thế kia. Vị thư sinh giỏi vẽ rồng hổ tên là Trân Lượng Tích có quen biết thân cận với Hứa Tuệ Phác này, hôm nay ngẫu nhiên gặp đệ đệ, thì có thể có huyền cơ gì trong đó hay không?

Hứa Tuệ Phác có tính tình mặc dù lãnh ngạo, nhưng chung quy vẫn là một con chim sẻ trong lồng, việc nhỏ tản mạn không sao, nhưng đại sự đều không có ngoại lệ thân bất do kỷ, tựa như chính mình năm đó, chưa từng muốn gả xa Giang Nam? Mỹ tỳ bị thế tử điện hạ năm lần bảy lượt đùa giỡn si ngốc nhìn thư sinh bên cạnh, tâm trì hướng về, hắn vừa rồi tiêu khiển bát cực, phong thái tuyệt luân, cho dù tranh phong cùng với nho danh sĩ số một như là Viên Hồng Hộc mà vẫn không chút luống cuống, hơn nữa số lần nàng tham dự thanh đàm nhiều vô số kể, coi như cũng là người biết hàng. Nha hoàn có thể tham dự Khúc Thủy Lưu Thương đều không đơn giản, đầu tiên nếu xuất thân từ thế tộc trong sạch thì tiếp theo phải cần xinh đẹp thoát tục cùng tài tình thượng giai, tựa như nàng vậy, chính là tỳ nữ thuở nhỏ được may mắn tiến vào Bá Quỹ Viên thị, thiên tư thông tuệ, sau khi được chọn trúng liền được dạy thi thư cầm kỳ, tỳ nữ bưng rượu hôm nay có người nào không phải là diệu nhân đi ra từ Bá Quỹ Viên thị chứ.

Sau khi nàng thấy Trần Lượng Tích đứng lên liên vội vàng đưa chén rượu tới, Trần Lượng Tích thấy thế thì ôn lương cười, nhận lấy chén rượu uống một hơi cạn sạch, lấy rượu để giải khát. Trong lòng nàng khó tránh khỏi so sánh người tuấn ngạn trước mắt này cùng với tên thái tử ăn chơi kia, hừ, cái tên công tử ca vô lại lỗ mãng kia đẹp trai như vậy nhưng đáng tiếc lại là túi da nha!

Thư sinh nghèo Trần Lượng Tích không nhìn thấy "Từ Điển Hạp" kia thì có chút tiếc nuối, vốn định tự đáy lòng nói một tiếng cám ơn. Nhưng nếu tìm không thấy, hắn cũng không buồn lo vô cớ nữa mà quay đầu nhìn tiểu nữ hài vàng vọt gầy gò, trong lòng nổi lên thương xót nên xin một ít trái cây điểm tâm cho tỳ nữa rồi kéo tiểu khất nhi ngồi xuống nữa. Khi mỹ tỳ bưng hộp cơm tới, tiểu khất nhi cũng không dám động thủ, phải đến khi vị thư sinh kia câm một món điểm tâm tinh xảo lên đưa cho thì tiểu khất nhi mới cúi đầu thấp thỏm ăn, cũng không biết đứa nhỏ này nhớ kỹ tư vị này không nữa. Thư sinh nghèo ngồi cạnh lại thi thoảng cười cười lau đi mảnh vụn bánh ngọt trên khóe miệng giúp tiểu nữ hài. Mỹ tỳ nhìn thấy bức tranh ôn nhu dĩ vãng nhất định không thể tưởng tượng nổi ở trong thế gia hào môn này, trong lòng lại có chút dịu dàng, vị công tử này, thật sự là người tốt.

Bên ngoài đình, Từ Phượng Niên chỉ có thể cam đoan rằng hắn không lui về phía sau nữa, chứ muốn tiến thêm một bước giờ đã là khó hơn lên trời.

Tào Trường Khanh từ trước tới giờ cũng không mang binh khí đối địch cũng không coi ai ra gì, mặc dù chống lại truyền kỳ giang hồ năm xưa -Lý Thuần Cương, nhưng vẫn trực tiếp đi về phía trước, không để tâm đến kiếm ý bàng bạc của lão Kiếm Thần đang bành trướng.

Lão già lông cừu còn chưa giơ cánh tay lên, trên mặt đất giữa hai người đã xuất hiện hơn mười khe rãnh chẳng chịt.

Kiếm khí Cổn Long Bích!

Lý Thuần Cương từng cùng Tây Thục Kiếm Thánh đánh một trận ở hoàng cung, kiếm khí của Lý Thuần Cương vừa lướt qua là một mặt long bích rộng lớn đã tồn tại mấy trăm năm đã không chịu nổi mà vỡ vụn, trước đó, Lý Thuần Cương đã buông lời rằng Tây Thục không có kiếm tử, thế nên là lão đã độc thân nhập Thục, sau đó chặn đường chém giết mười sáu cao thủ kiếm thuật, không một kẻ nào là không bị kiếm khí toái thi.

Khi đó, kiếm đạo của Lý Thuần Cương không thể nghỉ ngờ đã là đỉnh cao, gần như vô địch thế gian.

Từng khe rãnh rạn nứt nhìn thấy mà giật mình lan tràn, duy chỉ có lúc lan tràn tới trước người Tào Trường Khanh thì vô hình trung lại bị cứng rắn ngăn lại.

Tào Trường Khanh bình tĩnh nói: "Tiền bối đâu chỉ thứ tám? Thế nhân chỉ biết lưỡng tụ thanh xà của Lý Kiếm Thần vô địch thủ, lại không biết sự lợi hại của kiếm khí khai thiên môn”"

Vị trung niên nho sĩ này càng tiến lên, vết rách càng thêm thô to.

Hai người cách nhau vẻn vẹn có mười bước.

Thần sắc của lão đầu nhi áo da dê vẫn là thảnh thơi bình chân như vại, tùy ý để cho Tào Quan Tử tiến đến, chỉ là híp mắt cười nói: "Nói rất phí lời."

Tào Trường Khanh nhẹ nhàng cười một tiếng.

Trong đình, Khương Nê cuối cùng cũng có can đảm nhìn chằm chằm vào Tào Trường Khanh, bán tín bán nghi mà nhẹ nhàng lên tiếng hỏi: "Kỳ Chiếu thúc thúc?"

Tào Trường Khanh đột nhiên dừng thân hình lại, nặng nề gật đầu, trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Khương Nê đột nhiên đỏ mắt, muốn đứng dậy nhưng lại theo bản năng nhìn về phía thế tử điện hạ trước, khi nhìn thấy hắn mặt không chút thay đổi thì lại quay đầu cẩn thận từng li từng tí nhìn vê phía Từ Chi Hổ. Tào Trường Khanh nhìn thấy một màn như vậy, lòng chua xót đến cực điểm, không cần kiếm khí của lão kiếm thần lăn lộn mà mặt đất trước đình đã ầm ầm lún xuống. Khương Nê thấy Từ Chi Hổ cười bĩu môi, lúc này mới đứng dậy rụt rè nói: 'Kỳ Chiếu thúc thúc, có thể đừng động thủ hay không?"

Bụi đất bắn tung tóe, Tào quan tử đứng ở giữa ôn nhu nói: "Tào Trường Khanh nghe theo công chúa phân phó."

Ngay cả Từ Chi Hổ cũng nhịn không được nghẹn họng nhìn trân trối, quả nhiên là ứng với kết luận mà Khúc Thủy Vương Bá Trung Trần Lượng Tích định ra, thuần nho gần với hủ bại. Không thể nói lý.

Lão kiếm thần hừ lạnh một tiếng, cuối cùng cũng thu hồi kiếm khí.

Tào Trường Khanh đi lên bậc thang, lão cũng không đi vào đình mà lại quỳ xuống lần nữa.

Lúc này đây, cũng là vì Tây Sở xuân thu cường thịnh năm đó mà quỳ.

Từ Phượng Niên vẻ mặt phức tạp nhìn tiểu Khương Nê đang đứng mà Tào Quan Tử lại quỳ.

Phải đi rồi sao ?
Bình Luận (0)
Comment