Chương 297: Tiêu cục Trường An
Chương 297: Tiêu cục Trường AnChương 297: Tiêu cục Trường An
Trong mắt Kiếm Châu được xưng là không tiêu không thành châu thì tiêu cục Trường An là nơi có quy mô vừa phải, thắng ở lão tiêu cùng thanh tiêu phối hợp hài hoà, nhân số mới chỉ có năm sáu mươi người, nhưng bởi vì trong lão tiêu đa số là lục lâm hảo hán cùng dũng tốt xuất ngũ nên chiến lực không yếu. Mấy lão tiêu chán nản với cuộc sống lưỡi đao liếm máu này khi làm tiêu khách chẳng những có nền tảng võ công mà càng già càng dẻo dai, có thể đánh có thể giết, hơn nữa nền tảng nhân mạch cũng có. Ra cửa là phải dựa vào bằng hữu, nếu đi tiêu thì khó tránh khỏi phải đi qua rất nhiều bản địa, khiêng tiêu kỳ đi báo danh nhà mình đã từng lăn lộn giang hồ, nói không chừng gặp kẻ năm đó từng tranh đoạt hoàng hoa khuê nữ với mình thì họ có thể bán vài phần chút tình mọn. Về phần đám lão tiêu từng ở trên chiến trường kia, về chém giết đơn lẻ có lẽ không bằng thủ đoạn của giang hồ mãng phu sạch sẽ sảng khoái, nhưng nếu kết trận mà chiến, đao cung mã bộ, thì lại có thể khiến đối thủ kinh sợ hơn nhiều. Nhóm thanh tiêu của tiêu cục Trường An ở dưới tay các lão tiêu mấy năm nay so với đệ tử của đại tiêu cục mấy số trước cũng không kém chút nào, khiếm khuyết chỉ là trong tiêu hào không có bí kíp thượng thừa chống đỡ mà thôi. Đây là chuyện bất đắc dĩ nhất, tiêu cục lớn nhỏ, nói cho cùng còn phải xem trong cục nuôi bao nhiêu tiêu kỳ có võ công xuất sắc, tiêu cục Trường An có thể lấy ra được cũng chỉ có tổng tiêu đầu Thạch Thanh Phong, cùng với giáo đầu võ thuật Du Hán Lương - người phụ trách hành tiêu lần này mà thôi, mà khách khanh thì một tên cũng không có. Mấy nhà lâu đời làm tiêu cục ở Kiếm Châu, khách khanh nhiều thì mấy chục người ít thì mười mấy vị, đều là người thành danh nhờ xông pha trên giang hồ.
Hàn Hưởng Mã là một cô nhi, khi đó Xuân Thu đại chiến gần kết thúc, Hàn Hưởng Mã vẫn ở trong tã lót mà đã bị cha mẹ nhẫn tâm ném ở trong tuyết, được Du giáo đầu nhặt được, từ nhỏ lớn lên ở tiêu cục Trường An, Hàn Hưởng Mã từ nhỏ đầu óc đã linh hoạt, tập võ cũng chịu khổ, được Giang Dương đạo tặc Du Hán Lương đã "chậu vàng rửa tay" coi là con ruột. Trong thế hệ thanh tiêu trẻ tuổi lấy hắn cùng con trai tổng tiêu đầu Thạch Tương Dương là kẻ đi đầu, phân biệt lôi kéo ra thành hai nhóm thanh tiêu. Tiêu cục có một nữ hài thanh mai trúc mã lớn lên cùng hắn, Thạch Tương Dương ái mộ muốn chết muốn sống, hết lần này tới lần khác mồm mép trơn tru mặt mày đưa tình với nữ hài chỉ dịu dàng với Hàn Hưởng Mã kia. Còn Hàn Hưởng Mã đối với nàng lại không có cảm giác gì, việc này càng làm cho Thạch Tương Dương coi cậu như đỉnh trong mắt dằm trong thịt. Kỳ thật khi còn bé hai người thường cùng nhau dùng nước tiểu dính bùn, sau khi lớn lên rơi vào tình cảnh ruộng đất khó dung với nước sôi như thế này thật sự làm cho Hàn Hưởng Mã đau đầu. Tiêu cục Trường An, ý tứ là trường mệnh cửu an, lập tiêu hơn ba mươi năm, chưa mất tiêu lần nào, cho nên cuối cùng cũng đứng vững chân ở Kiếm Châu có tiêu cục nhiều như lông trâu này, dựa theo quy củ thường ngày, tiêu cục đi tiêu, đều là lão tiêu mang thanh tiêu, tỉ lệ định ra từ giá trị của tiêu. Nhưng Hàn Hưởng Mã khi cân nhắc lại thấy chuyến đi tiêu này có chút cổ quái, trong đám thanh tiêu thế mà chỉ có một mình hắn, còn lại đều là lão tiêu kinh nghiệm phong phú nhất trong tiêu cục, còn có cả Du lão cha tự mình áp trận nữa. Trước khi ra Kiếm Châu, danh tiếng của tiêu cục Trường An còn có chút hữu dụng, nhưng hơn một tuần khi đã ra khỏi Kiếm Châu này, rõ ràng cũng có chút khó giải quyết. Du lão cha là một lão tửu quỷ, theo thói thường khi phi tiêu thì vẫn hay nghỉ chân ở quán quen, sau khi đóng cửa sẽ uống mấy chén cho đỡ thèm, nhưng lần này dứt khoát ngay cả bầu rượu cũng không mang theo. Hàn Hưởng Mã giờ đang cưỡi ngựa đeo bội đao bảo vệ ở bên cạnh rương tiêu, rương không lớn, theo Du lão cha lén tiết lộ ngày đó tổng tiêu đầu tiếp tiêu nói đây là một khối mỹ ngọc gia truyên. Trong tiêu cục có chuyên gia chuyên môn giám định, sau khi nhìn qua liền tay chân run rẩy mà nói khối ngọc kia ít nhất có thể trị giá hơn phân nửa tòa tiêu hành Trường An! Hàn Hưởng Mã liếc nhìn hòm tiêu rồi quay đầu nhìn về phía cái xe ngựa bị che kín như bưng kia, bên trong đó là hai tiểu nương nữ cải nam trang sống ở Kiếm Châu. Đừng thấy các nàng đội mũ che kín mặt mà nhầm, Hàn Hưởng Mã khi tám chín tuổi đã cùng Du lão cha đi kỹ viện thăm các dì các tỷ nên đã luyện được đôi mắt vô cùng sắc bén, chỉ cần thỉnh thoảng nhìn thấy các nàng đêm khuya yên tĩnh xuống xe giải sầu vài cái là hắn đã tra ra được chân tướng manh mối. Hàn Hưởng Mã là người từ nhỏ ở kỹ viện nhìn mặt kiếm cơm tin tưởng hai tiểu nương này tuyệt đối là đại mỹ nhân, lần nào sát vai mà qua là thấy mùi thơm ngào ngạt. Hàn Hưởng Mã không cần trực đêm nên thỉnh thoảng nằm ở giường lăn qua lộn lại, rồi nghĩ chuyến đi tiêu này có thể thấy rõ khuôn mặt của một nàng thì đã kiếm lời rồi. Giáo đầu Du Hán Lương lưng đeo một cây cung sừng trâu, thắt lưng treo một thanh đại đao, giục ngựa đi vòng qua đội tiêu, nhìn thấy Hàn Hưởng Mã ngây ngốc cười ngây ngô liền nhấc chân đạp tới, mắng một tiếng, Hàn Hưởng Mã vỗ mông, ưỡn mặt cười nói: "Cha, khi nào thì truyền cung này cho con vậy, con ngứa tay rồi."
Du lão cha là một người lỗ mãng dốt đặc cán mai, cái tên của tên nghĩa tử Hàn Hưởng Mã này cũng phải tốn kém vài cân rượu cho một vị tiên sinh trong tiêu cục để nhờ người này đặt tên cho. Tuy nói là chỉ mong nuôi đứa con nuôi này lớn lên thành người, nhưng tất nhiên vẫn trông mong con thành rồng, nhưng biện pháp thành rồng như thế nào, Du Hán Lương một chút cũng không hiểu. Nhưng dù sao để mà nuôi dạy thì lão vẫn dùng cách thông thường nhất, phạm tội liên lấy roi đánh, cảm thấy tiểu tử này có tiên đồ thì lấy bạc ra cho hắn cùng hồ bằng cẩu hữu đùa giỡn, uống rượu cũng được, đi dạo kỹ viện cũng được, đều phải là đại lão gia. Giả bộ làm người đọc sách để làm cái gì chứ, tiểu tử Thạch gia kia nhìn thôi đã không vừa mắt rồi, rõ ràng là một người tập võ, lại cả ngày ngâm thơ đối vũ làm văn lộng mặc, ngươi con mẹ nó đọc thơ cho người điếc nghe à, đáng đời Liễu nha đầu không để ý đến ngươi! Gia hỏa thế hệ trước mặc kệ lúc còn trẻ tâm ngoan thủ lạt như thế nào, thì khi lớn tuổi lạc thú lớn nhất cũng chẳng phải là so với con cháu ai có tiền đồ hơn một chút hay sao? Du lão cha cảm thấy Hàn Hưởng Mã đã rất tốt rồi, mài thêm vài năm nữa thì chính là một hán tử, không lo không có cơm ăn không lấy được vợ, Du Hán Lương lúc này tâm tình không tệ, chỉ chỉ bội đao bên hông Hàn Hưởng Mã mà cười mắng: "Đừng không biết đủ, trong tiêu cộng thêm hai thanh đao của tổng tiêu đầu kia, tổng cộng cũng chỉ có sáu thanh kỳ giáp đao mà thôi đấy!"
Du lão cha sờ sờ cây cung sừng trâu sau lưng rất thâm tình chân thành, giống như vuốt ve da thịt mềm mại của nhân tình vậy, thấy thần thái run rẩy buồn nôn của Hàn Hưởng Mã liền trừng mắt nói: "Sớm nhất cũng phải chờ lão tử vào quan tài mới truyên cho ngươi, chuyến tiêu này nếu ngươi không đi tốt, cây cung này, lão tử liền mang vào quan tài, truyên cho ngươi cái rắm ấy!"
Hàn Hưởng Mã khép lại dây cương, để hai con ngựa song song, ôm lấy bả vai Du lão cha vẻ mặt nịnh nọt nói: "Lão cha, nói lời này khách khí chút đi, con làm trâu làm ngựa để dành tiền dưỡng lão chăm sóc lão nhân gia ngươi mà không có chút gia sản thì làm sao xông pha giang hồ đây? Cha cũng không phải không rõ ràng việc sức lực của con ở trong tiêu cục là số một số hai, bây giờ ngay cả tổng tiêu đầu cũng không dám tỷ thí tiễn thuật với con, ngựa tốt phối yên tốt, lão cha, bôi nhọ thanh bảo cung này là bị trời phạt đấy."
Du lão cha trợn trắng mắt nói: "Đi đi đi, tập trung nhìn về phía trước, chúng ta lần này đi đường nhỏ, sẽ không yên ổn, ngàn vạn lần đừng làm mất danh tiếng mấy chục năm vất vả tích góp của tiêu cục."
Hàn Hưởng Mã cười nói một tiếng "Tuân mệnh", đuổi ngựa chạy về phía trước. Ánh mắt của Du lão cha hiền từ, thật sự không thể tưởng tượng năm đó người này là đạo tặc giết người như ngóe, giờ nhìn bóng lưng nhi tử, trong lòng đều là vui mừng như thế. Tiểu tử này có thể được phép dùng bội kỳ giáp đao, cũng không phải bởi vì Hàn Hưởng Mã là nghĩa tử của lão. Nâng chén cơm ở trong tiêu cục là phải dựa vào bản lĩnh thật sự, bất kỳ một kiện vũ khí nào của tiêu cục đều phải báo cáo tỉ mỉ với quan phủ, tăng thêm một kiện tổn thất một kiện đều phải ghi chép trong hồ sơ. Tiêu cục Trường An cũng chỉ có sáu thanh Kỳ Giáp Đao, loại đao phỏng chế thức Bắc Lương Đao này đều là loại bách luyện thành thép, thân đao hẹp, hình thức nhẹ nhàng mà khi bổ chém lại rất sắc bén, dùng trong mã chiến hay bộ chiến đều là binh khí tiện tay nhất đẳng. Trong tiêu hành có vài tên hung hãn từ quân Quảng Lăng ra, Hàn Hưởng Mã là người có tính tình hiếu động, nhưng lúc cùng Quảng Lăng lão tốt học đao thì tuyệt đối không hai lời, chỉ cân để cho hắn cầm đao, là có thể mông mọc rễ, có thể khổ luyện một đêm cũng không kêu mệt. Kỳ thật kỹ thuật bắn cung của nhi tử nhặt được này cũng rất tốt, ngay cả lão tiêu xuất thân từ quân lữ hung hãn cũng khen Hàn Hưởng Mã giỏi bắn cung, là mầm non tốt nhất, thế nhưng so sánh với luyện đao, Hàn Hưởng Mã luyện tiễn vẫn luôn không chịu dụng tâm, điều này làm cho Du lão cha tốn mất mấy vại nước miếng cũng không có biện pháp này nổi giận mà không chịu đem Ngưu Giác Cung giao cho tiểu vương bát đản này.