Chương 303: Đáng thương (1)
Chương 303: Đáng thương (1)Chương 303: Đáng thương (1)
Từ Phượng Niên sau khi vào thành chọn một khách sạn lớn, theo quân quy của Vương triêu, những khinh ky ở sau lưng của hắn phải đến quan phủ trình quân điệp, sau đó do Tri Chương thành an bài chỗ đóng quân, Thế tử điện hạ há có thể coi là thật. Lúc xuống xe, hai tỷ đệ Mộ Dung Ngô Trúc, Mộ Dung Đồng Hoàng đã đội mũ dày, che kín khuôn mặt, Mộ Dung Ngô Trúc nhìn thấy Ngư Ấu Vi ôm Võ Mị Nương khiến nàng sửng sốt, hiển nhiên không ngờ trong đội ky mã còn có nữ tử xinh đẹp như vậy, trải qua trận cướp giết và phản cướp giết kinh tâm động phách kia, tinh khí thần của nàng rơi xuống đáy cốc, nàng cúi đầu gắt gao đi theo phía sau Từ Phượng Niên, bước lên bậc thang, bất thình lình đụng vào lưng Thế tử điện hạ, trong lòng nàng hoảng sợ, sợ chọc giận 'người nơi khác' nói cười ôn nhu nhưng thủ đoạn đẫm máu này.
Nhưng Từ Phượng Niên chỉ ngẩng đầu quan sát hai chiếc đèn lồng đỏ thẫm treo ở cửa khách sạn, viết một câu đối: Chưa muộn đầu tiên ném hai mươi tám, gà gáy sớm nhìn ba mươi ba. Khách điếm ở hai châu Kiếm, Hạ đại khái năm sáu phần đều treo câu đối như vậy, Trong lần trước hắn đi du lịch cũng không cân nhắc ra được hương vị, hỏi lão Hoàng Ôn Hoa kia cũng như hỏi người mù, vẫy tay gọi Ngư Ấu Vi đến hỏi, mới biết là câu đối bị thiếu chữ, vế trên thiếu chữ túc, vế dưới thiếu chữ thiên. Đạo giáo có hai tám tỉnh túc, tam thập tam thiên thuyết pháp, đặt ở chỗ dừng chân, rất hài hước ứng cảnh, đủ thấy Đạo giáo tổ đình Long Hổ sơn này thẩm thấu vào thế tục dưới chân núi.
Ông chủ khách điếm nhìn thấy công tử ca mang theo mỹ quyến không nói, còn có một nhóm giáp sĩ như hổ lang, hắn không dám chậm trễ, tự mình ra ngoài nghênh đón, không để ý thắt lưng có bệnh không dễ dàng khom xuống. Sau khi nhìn thấy tên con cháu thế gia tuấn dật mang đai ngọc này, hắn khom lưng không đứng thẳng lên, ân cần giới thiệu chiêu bài rượu thịt đặc sản của khách sạn, sau khi lấy được bảng hiệu, Từ Phượng Niên đói bụng để cho ông chủ khách điếm bày bàn trong tiểu viện, một nữ tử Từ Nương tự mình bưng tới một bình rượu, Từ Phượng Niên ăn như hổ đói chỉ thoáng nhìn thấy vòng eo tỉnh tế, bởi vậy cái mông to lớn của nàng lộ ra đường cong kinh người, tâm mắt lại di chuyển lên trên, bộ ngực cũng coi như hùng vĩ, ông chủ khách sạn diện mạo tặc mi thử nhãn, không làm cho người ta thích, thân phận của vị thiếu phụ này ước chừng là bà chủ, ngược lại xinh đẹp đây đà mê người, xem ra khách điếm là quyết tâm muốn cho đám hào khách quân gia xứ khác này được hầu hạ thoải mái, thiếu phụ nhìn thấy một bàn khách nhân này tự chuẩn bị bát đũa, đũa bạc khảm ngọc, chén rượu phỉ thúy, có tỳ nữ áo xanh thử độc, lập tức càng thêm kinh hãi.
Từ Phượng Niên ăn một cái bánh ngọt, ngẩng đầu cười hỏi: "Bánh ngọt này không tệ, gọi là gì?"
Thiếu phụ cẩn thận đặt bầu rượu lên bàn, khom lưng thu tay áo, nghiêng người thi lễ, bộ ngực đầy đặn run lên, mang theo giọng nói độc đáo quyến rũ nói: "Hồi bẩm công tử, là bánh Đăng Tâm đặc sản trong tiệm của nô gia."
Từ Phượng Niên nghe được giọng điệu dễ nghe kia, ồ một tiếng, kinh ngạc nói: "Phu nhân là người Ngô Châu phải không? Khẩu âm này chính là tiểu phiến của Ngô Hàng Hồ, êm tai dễ nghe. So với tiểu phiến của Bì Lăng Khê mềm hơn một chút, cũng dễ nghe hơn một chút."
Thiếu phụ một tay che miệng, một tay nâng ngực cười nũng nói: "Tai của công tử rất tốt, cho dù là một ít người Ngô Châu, cũng không phân biệt được khẩu âm của Ngô Hàng Hồ cùng Bì Lăng Khê đấy."
Từ Phượng Niên vẫy tay, híp mắt cười nói: "Phu nhân không ngại thì ngồi xuống nói chuyện, đứng đấy ta sợ phu nhân mệt nhọc."
Nhìn thấy công tử anh tuấn nói lời này, ánh mắt của hắn lại lặng lẽ lướt qua ngực nàng, trong lòng nàng mừng thầm, cũng không ra vẻ ngại ngùng, thoải mái ngồi xuống, nàng biết rõ mình đã không còn tuổi trẻ xanh thắm nữa, nếu ra vẻ thiếu nữ ngây thơ, chỉ có thể khiến người ta chán ghét, còn không bằng thẳng thắn một chút, ỷ vào thân thể đây đà thành thục, càng có thể trêu chọc nam tử. Bất quá sau khi nàng vào viện không dám cẩn thận đánh giá, chỉ một lòng chú ý đến da trên người nam tử này đẹp đến mức trên đời này khó thấy, sau khi nàng ngồi xuống thoáng nhìn quanh, mới chợt tự ti xấu hổ, nữ tử tay ôm mèo trắng kia, thật đúng là thủy linh, ba nữ tử đội mũ che mặt mặc dù nàng không thấy được dung nhan, nhưng khí chất thoát tục bày ở nơi đó, làm cho nàng như ngồi trên bàn chông, khóc không ra nước mắt, lần này quá mất mặt rồi. Cũng may công tử ca không chê nàng tàn hoa bại liễu, cùng nàng tán gâu chút chuyện phong thổ nhân tình Ngô Châu, điều này làm cho tâm như tro tàn của nàng hồi sinh, thầm nghĩ chẳng lẽ vị tuấn ca này đã ăn chán tổ yến, vi cá, muốn nếm thử tư vị bánh Đăng Tâm khó mà đến được nơi thanh nhã này lại có tư vị khác hay sao?
Từ Phượng Niên bất thình lình hỏi: "Hiên Viên ở Đại Cương, gần đây coi trọng ai?"
Thiếu phụ theo bản năng nói: "Công tử nói đến cặp tỷ đệ Mộ Dung gia kia đi, nghe nói gân đây sẽ bị mang lên Huy Sơn, đám sĩ tử trẻ tuổi Kiếm Châu ái mộ tương tư bọn họ đều đang giậm chân mắng người."
Từ Phượng Niên nhẹ nhàng cười nói: "Là vị Hiên Viên công tử nào có phúc khí tốt như vậy?"
Thiếu phụ do dự một chút, nhìn tuấn ca ở đối diện dễ thấy không được thế nhưng tự mình rót một chén Trúc Diệp Thanh, đưa qua, nàng thụ sủng nhược kinh hai tay tiếp nhận, chạm vào ngón tay hắn, tâm thần lay động, mặc kệ cái gì kiêng kị, triệt để một mạch nói ra: "Đâu phải là công tử thiếu gia Hiên Viên gia gì, là lão tổ tông coi trọng Mộ Dung tỷ đệ, tỷ tỷ tên là Mộ Dung Ngô Trúc, đệ đệ tên là Mộ Dung Đồng Hoàng, là một đôi mỹ nhân sát vách Kiếm Châu nổi danh nhất, còn có một bài hát đến cổ vũ các nàng, nói cho bọn họ biết là sau này có thể đến Hoàng cung ở kinh thành để hưởng thiên đại phú quý, kinh thành không phải có Ngô Đồng Cung sao, tỷ đệ hai người sinh ra, một vị tiên trường tiết lộ thiên cơ, lưu lại ca dao làm lời tiên tri, đại khái ý tứ chính là thư hùng song song nhập Ngô Đồng”"
Thiếu phụ thấy công tử ca mặt cười ôn nhu, lại uống một ngụm rượu, dũng khí càng tăng lên, nhỏ giọng nói: "Nô gia còn nghe nói Hiên Viên bên kia sợ hai tỷ đệ thanh danh quá thịnh, sẽ truyền đến hoàng cung, trên giang hồ không phải có Yên Chi Bình sao, vì không muốn Mộ Dung Thư Hùng đăng bình thượng bảng, lão tổ tông Hiên Viên gia đã bỏ ra nhiêu công sức."
Từ Phượng Niên nheo mắt phượng, mi tâm một chút tử hồng ấn ký như lông mày dựng thẳng, càng thêm thanh dật xuất trần, ôn nhu chơi đùa hương vị: "Khẩu vị của lão tổ tông Hiên Viên gia kia, có phải quá hỗn tạp một chút hay không? Ngay cả Mộ Dung Đồng Hoàng cũng không buông tha sao?"
Thiếu phụ đã nhìn ngây người, đợi đến khi nữ tỳ áo xanh ở một bên ho khan một tiếng, mới hoàn hồn, cúi đầu uống rượu để che giấu xấu hổ, nàng ngẩng đầu dùng sức nhìn công tử trẻ tuổi mấy lần, cười quyến rũ nói: "Nô gia nghe nói Mộ Dung Đồng Hoàng kia so với nữ tử còn đẹp hơn."
Tĩnh An vương phi ngồi trên bàn, Mộ Dung tỷ đệ thì đứng ở phía sau Từ Phượng Niên, dưới mũ che, mặt của mỗi người đều có thần sắc khác nhau. Mộ Dung Ngô Trúc ai oán ưu tư, bàng hoàng bất lực, chỉ biết si ngốc nhìn bóng lưng kia, nàng chỉ cảm thấy may mắn bắt được một cọng cỏ cứu mạng, mặc kệ Hiên Viên nhấc lên bao nhiêu sóng gió, cũng mặc kệ cọng cỏ này có bị Hiên Viên thế gia thâm căn cố đế tùy ý bóp gấy hay không, nàng vốn không phải là nữ tử cứng cỏi, nếu không phải đệ đệ kiên trì, cho dù nàng bị bắt đi Huy Sơn làm đồ chơi của Hiên Viên lão tổ tông kia, cũng chỉ biết vụng trộm khóc vài lân đã nhận mệnh. Mộ Dung Đồng Hoàng thì tức giận, mím môi, không nói một lời.