Chương 366: Muốn dạy toàn thành của ngươi treo Bắc Lương Đao (3)
Chương 366: Muốn dạy toàn thành của ngươi treo Bắc Lương Đao (3)Chương 366: Muốn dạy toàn thành của ngươi treo Bắc Lương Đao (3)
Nữ tử như tranh vẽ, bàn tay trắng nõn mài nhẫn, hồng tụ thiêm hương cũng là sao so được với độc lập ngao đầu trong giang sơn cẩm tú?
Khuỷu tay của Quảng Lăng Vương Triệu Nghị chống trên tay ghế, nâng cái cầm liên một khối với gương mặt, không thể nào tưởng tượng được nam tự nặng gần 400 căn da thịt trắng như tuyết lại cười tủm tỉm: "Dẫn theo mấy nữ tử kia hành tẩu giang hồ khác gì trẻ con ba tuổi cầm vàng ra phố xá sầm uất, có thể nào không chiêu phong dẫn điệp. Ánh mắt của Phiêu từ trước đến nay đều rất tốt, lần này ăn thiệt thòi, không trách Phiêu nhi mà do bản vương khinh thường sự can đảm của tiểu nhi Từ gia, có thể ở Giang Nam đạo đau giết sĩ tử, ở Đại Tuyết Bình Huy Sơn chửi nhau với Long Hổ Sơn, ở Thành Võ Đế leo lên tường thành, dù là một cái gối thiêu hoa thì tốt xấu gì cũng phải do tay nghề của Tô Tạo Công Quảng Lăng chúng ta làm đúng không?”
Lư Thăng Tượng không phụ họa, chỉ đứng trên đài kiểm duyệt nhìn Bối Khôi khinh ky trút xuống như lũ, đám khách Bắc Lương thế đơn lực bạc đến thăm thật đúng là bọ ngựa đấu xe, Bắc man tử thật sự bị Từ qua tử làm hư rồi.
Phụ tá ria chuột có gương mặt già nua cười gian nói: "Ranh con kia người ngốc gan lớn, không tính bản sự, có vương gia bày mưu nghĩ kế, chắc chắn không thoát khỏi lòng bày tay. Tiểu tử kia đến chết cũng không tin ngay cả mặt mũi của Từ Kiêu vương gia cũng không cho, chỉ là không biết vị Lý Thuần Cương tái xuất giang hồ kia có thể ngăn cản được mấy lần xung kích của ky binh?"
Lư Thăng Tượng lắc đầu, ngữ khí trâm trọng: "Căn cứ vào Lý Thuần Cương thành tựu Lục Địa Thần Tiên ở Huy Sơn, ổn định cảnh giới kiếm tiên, năm đó kiếm của hoàng thúc Tây Thục trảm hơn ngàn thiết ky Bắc Lương, tuyệt đối không phải là nhân sĩ giang hồ nghe nhầm đồn bậy, chắc chắn vị Lý lão Kiếm Thần này sẽ rất khó giải quyết."
Quảng Lăng Vương Triệu Nghị mỉm cười nói: 'Một ngàn Bối Khôi Quân, bản vương đã tốn rất nhiều ngân lượng, nói gãy là gãy, hới tiếc. Nhưng mà nhưng năm này Quảng Lăng quá yên bình không thú vị, có thể dùng một ngàn hoặc mấy ngàn nhân mạng đổi chút việc vui cũng không đến mức mất cả chì lẫn chài. Thăng Tượng, Trúc Pha, Trận kịch hay này, nhìn cho kỹ đừng phí bạc của bản vương."
Lư Thăng Tượng mặt lạnh như tiền. Mưu sĩ được gọi là Trúc Pha cười tủm tỉm nói: "Trương mỗ và lùm cỏ giang hồ không có liên hệ nhiều, hôm nay chắc chắn phải mở to hai mắt nhìn cho kỹ cái gọi là kiếm tiên có thể ngăn cơn sóng dữ hay không."
Triệu Nghị vỗ tay phát ra tiếng, tự giễu nói: "Kiếm tiên phi kiếm lấy đầu lâu, bản vương không dám khinh thường, nếu không cẩn thận bị Lý Thuần Cương chó cùng rứt giậu, một kiếm cắt đầu thì sẽ trở thành trò cười lớn."
Sau cái búng tay, một kiếm khách lớn tuổi có gương mặt tiều tụy nhưng kiếm khí trùng thiên chậm rãi leo lên đài kiểm duyệt, hai tay chồng lên chuôi kiếm, mặt hướng về ky binh và Lý Thuần Cương, nhắm mắt ngưng thân.
Lão giả chính là đại kiếm tông Đông Việt kiếm trì đời trước còn sót lại Sài Thanh Sơn. Kiếm thuật của lão có một không hai ở Đông Nam đế quốc, đã ngăn không biết bao nhiêu lần ám toán, ám sát cho Quảng Lăng Vương Triệu Nghị, Kiếm chủ đương đại của Đông Việt kiếm trì bận tâm danh dự kiếm trì, bất đắc dĩ trục xuất Sài sư thúc.
Mưu sĩ kia vê râu cười hì hì: "Sài Thanh Sơn, ngươi cũng xem như nhân vật Tông Sư kiếm đạo, huống hồ sư huynh của ngươi đã từng bị Lý Thuần Cương làm nhục, xấu hổ giận dữ tự sát, cừu nhân gặp nhau phải hết sức đỏ mắt mới đúng, sao lại bình tĩnh như vậy, chẳng lẽ bị Kiếm Khai Thiên Môn của Lý Thuần Cương ở Đông Hải hù sợ mất mật rồi?"
Triệu Nghị cau mày nói: "Trương Trúc Pha, bụng dạ đừng hẹp hòi như đàn bà, Sài khách khanh chỉ giết chất tử bất tranh khí của ngươi mà thôi, chút chuyện nhỏ lại lải nhải nát miệng, có tin bản vương để ngươi và Sài khách khanh đánh nhau một trận không?”
Con ngươi Trương đảo một vòng, hung hăng tự tát hai cái, nói xin lỗi: "Tiểu nhân biết sai."
Sài Thanh Sơn từ đầu đến cuối vẫn ngưng thần nín thở, bất động thanh sắc.
Thuỷ quân trên sông vẫn diễn luyện, nhưng bờ Quảng Lăng Giang trong nháy mắt đã gió nổi mây phun.
Đại tướng Tiên phong Trương Nhị Bảo một ngựa đi đầu, cầm một cây mã sóc vung ra, gào thét xé trời.
Lão đầu mặc áo da cừu cầm theo một thanh bội kiếm của ky tốt Du Chuẩn Doanh, không thể tính là thần binh lợi khí gì, nhìn ky binh Quảng Lăng kéo dài không dứt, gương mặt già nua nở nụ cười nhạt.
"Sơ nhập giang hồ, đạp đầu thủy triều Quảng Lăng vung kiếm mà đi, chỉ cảm thấy cầm một kiếm trong tay, tiêu dao thiên địa thống khoái biết bao. Thật sự hoài niệm tư vị lúc còn trẻ không biết buồn nha."
"Cuối cùng sắp xuất giang hồ, nhân duyên tế hội, vẫn là ở Quảng Lăng Giang này. Từ tiểu tử, lão phu quen biết ngươi, câu già mồm bạn vong niên không gọi được, nhưng mà lão phu nhìn ngươi cũng thuận mắt, nếu ngươi dốc sức chém giết, tên tuổi là đủ nhưng đối với chuyện sau này ngươi chấp chưởng thiết ky Bắc Lương chưa chắc là chuyện tốt. Tên Thế tử điện hạ như ngươi nên chú ý giấu dốt, hận không thể hất nước bẩn lên người mỗi ngày mới ngủ yên, lão phu thấy ngươi thật sự sống không tự nhiên, có khác biệt rất lớn với thất phu giang hồ mua danh chuộc tiếng như bọn ta, cho nên một trận chiến này, chớ nên trách lão phu một người cướp đi tất cả danh tiếng, giết hết một ngàn ky, Triệu Nghị kia không đau thịt thì lại giết thêm ba, bốn ngàn thiết ky của hắn là được, dù sao cũng phải để lão phu thoả thích mới được."
"Vạn nhất thật sự sắp thua, tiểu tử ngươi không cần nhặc xác thay lão phu, chỉ cần hô to là được, trước khi lão phu chết sẽ giữ lực đưa người ra khỏi Quảng Lăng."
Từ Phượng Niên cười nói: "Từ Kiêu đã từng nói đại trượng phu việc nhỏ bất cần đời một chút, không sao, nhưng bước ngoặt sinh tử, vẫn phải làm gì đó! Có việc không nên làm!"
"Nếu lão tiền bối tin được tiểu tử, cứ đánh về phía trước, sau lưng cứ giao cho Từ Phượng Niên là được."
"Hai ta giết đến Đại Yến Ki kia mới tốt!"
Lão Kiếm Thần Lý Thuần Cương dừng bước lại, cười mắng: "Biết rõ lão phu không thua nên mới ăn nói hùng hồn như vậy phải không?”
Vẻ mặt Từ Phượng Niên ủy khuất nói: "Lời này của lão tiên bối còn tổn thương người khác hơi của Hai Tay Áo Thanh Xà."
Lão đầu thoải mái cười to, điểm mũi chân một cái, thân hình bắn nhanh, khí khái phóng khoáng nói: "Đặng Thái A, dùng kiếm giết người, ngươi thật sự cho rằng mạnh hơn lão phu sao?"
Hậu thế ghi lại, ngày xem thủy triều tháng tám, tháng mười, Lý Thuần Cương một kiếm trảm địch phá giáp hơn hai ngàn sáu trăm.
Giang hồ không còn cách nói lão Kiếm Thần, tân Kiếm Thần.
Máu chảy thành sông, triều cường vỗ bờ cọ rửa không trôi.
Cùng Thế tử Bắc Lương đến gần Đại Yến Ki, Từ Phượng Niên cười hỏi Quảng Lăng Vương Triệu Nghị: "Nếu bản thế tử chết, Từ Kiêu sẽ dạy ngươi toàn thành Quảng Lăng treo Bắc Lương đao ngươi có tin không?"