Chương 368: Một miếng thịt
Chương 368: Một miếng thịtChương 368: Một miếng thịt
Dưới gót sắt của Từ gia, tám quốc gia liệu có an toàn ?
Câu châm ngôn này, nếu người không từng trải qua khói lửa chiến tranh, chưa chắc sẽ coi là thật.
Ba mươi vạn thiết ky đều tinh anh dũng mãnh, nghe tiếng mà không thấy mặt, tiếng vó ngựa đạp trên đường như sấm kêu, giãm nát mặt đất, hàng lối chỉnh tê khiến người khác run sợ, ngay sau đó có thể trông thấy phía con đường một cây Vương kỳ chữ Từ dần dần dâng lên, một chữ Từ vô cùng đơn giản, thiết họa ngân câu (Từng nét vẽ cứng cắp như khắc bằng sắt), nghe đồn được viết ra bởi tay một nữ tử. Làm Tĩnh An Vương phi Bùi Nam Vi rốt cục khi trông thấy hai vị giáp đen trọng ky dẫn đầu, thì khẩn trương đến hít thở chậm dần trong vô thức, Tương Phiền Thành, Tĩnh An Vương Triệu Hành có được một chỉ chiến lực có thể xem ưu tú, một đội thân vệ ky binh, tại vùng trung bộ màu mỡ của đế quốc có thể xưng là quét ngang chư quân, làm Bùi Nam Vi tại sông Quảng Lăng nhìn thấy mấy ngàn Bối Khôi ky binh công kích, tự nhận định là ky binh dũng mãnh nhất thiên hạ, đã là đỉnh điểm”
Lúc này Bùi Nam Vi mới biết rõ cái gì gọi là núi cao còn có núi cao hơn, Doanh chữ Phượng với bội đao và nỏ thuộc về lực lượng khinh ky của Bắc Lương, nhưng cưỡi ngựa cao to khoác trọng giáp mới thực sự là thiết ky của quân đội Bắc Lương quân, trang bị hoàn mỹ có một không hai ở vương triêu, kỹ năng chiến đấu của ky binh càng là số một, chiến mã đạp vó, ky binh trên lưng ngựa theo đó chập trùng, nhưng trường thương trong tay nghiêng vê một góc độ không hề thay đổi chút nào, cách đội ky mã của Thế tử điện hạ khoảng năm mươi bước, dường như đồng thời dừng lại, không hề có bất kỳ tạp âm gì, hai người cưỡi ngựa xuyên thẳng qua đội hình, trong đó có một tên võ tướng cực kỳ thần võ tuấn dật, ngựa trắng ngân thương, tung người xuống ngựa, nước chảy mây trôi. Một tên khác thì để Bùi Nam Vị nhớ tới hai cha con ở Quảng Lăng Triệu Nghị, Triệu Phiêu, động tác xuống ngựa không có bất kỳ mỹ cảm gì, có thể nói là lăn xuống xuống ngựa, vượt lên trước mặt con ngựa trắng đằng trước, mang theo tiếng khóc nức nở lảo đảo chạy nhanh tới, một trái một phải lạch bạch, hai chân giẫm ra bụi đất mù mịt chẳng thua gì vó ngựa."
Bùi Nam Vi và Mộ Dung tỷ đệ trong nháy mắt sắc mặt hơi trắng, nữ tử thế gian, ít người không căm hận, không e ngại trước ánh mắt của nam tử mập mạp này, danh xưng Đàm Chử Biến Sắc, ngay cả Bùi Nam Vi cũng không có thể ngoại lệ, nếu là ở Tương Phiền thành Tĩnh An Vương phủ, nàng tự nhiên thong dong, nhưng đến cảnh nội Bắc Lương, lẻ loi hiu quạnh Bùi Nam Vi thực sự không có phần lực lượng cùng cứng rắn này, nhưng tiếp xuống đến tên mập mạp sớm nên đi địa ngục chịu thiên đao vạn quả, nhúng xuống vạc dầu kia, lại để Bùi Nam Vi khắc sâu lý giải đến cái gì gọi là không biết xấu hổ, không biết thẹn, a dua nịnh nọt, cách Thế tử điện hạ còn khoảng cách năm, sáu bước, toàn bộ thân hình đồ sộ âm vang bèn nhào vào trên đất, ôm lấy bắp đùi Từ Phượng Niên, một mặt nước mắt nước mũi mơ hồ lẫn lộn/Điện hạ rốt cục trở về rồi, Lộc Cầu Nhi đáng chết, trên sông Quảng Lăng không thể hầu ở bên điện hạ, nếu là Điện hạ có mệnh hệ gì không hay xảy ra, Lộc Cầu Nhi biết sống thế nào! Lộc Cầu Nhi nghe được tin, trong đêm bèn đến chỗ đại tướng quân xin hổ phù, hận không thể tự mình dẫn hai vạn ky binh từ Lương Châu giết tới Quảng Lăng (Cổ đại trung quốc, cần có hổ phù mới có thể mang quân đi khỏi doanh trại dù là tướng quân trong doanh), muốn cắt dái đôi cha con kia bỏ vào dầu chiên. Đến lúc đó phi tử nương môn của Nghiễm Lăng Vương phủ vô số, trước sẽ do điện hạ lựa chọn, tốt thì chọn lấy làm ấm giường, kém để lại cho Lộc Cầu Nhi mấy người là được."
Bùi Nam Vi còn tốt, còn có thể ra vẻ trấn định. Mộ Dung Ngô Trúc đã sợ đến mặt cắt không còn chút máu, nơm nớp lo sợ trốn ở sau lưng Mộ Dung Đồng Hoàng, nhô ra một cái đầu, rụt rè chỉ sợ tên hung thần ác sát này trước một hồi ngồi trên đất kêu khóc, sau một khắc lại đứng người lên nhe răng cười, nhào tới nàng, như hổ đói vồ dê. Nàng và Tĩnh An Vương phi có suy nghĩ khác biệt, Bùi vương phi đến cùng là chính vương phi phiên vương có thực quyên trong vương triều, tuy nói là sợ hãi tiếng xấu của Chử Lộc Sơn, nhưng thật ra chú trọng hơn vào chiến lực chân thực của thiết ky Bắc Lương cùng với cố sự ở phía sau của Chử Lộc Sơn, Mộ Dung Ngô Trúc làm sao suy nghĩ nhiêu vê chức quan và chiến công của Chử Lộc Sơn, nàng hiện tại hận không thể ước mọi tên mập dưới gầm trời này đều mất đi vài cân thịt. Từ Phượng Niên vuốt vuốt gương mặt của Chử Lộc Sơn, bất đắc dĩ nói: "Được rồi được rồi, đều là người một nhà, ngươi bày ra vẻ đáng thương cho ai nhìn đâu, cảnh cáo ngươi, Bản thế tử hiện tại rất ghét đối tượng nào nặng ba trăm cân trở lên, ngươi có muốn cân thử một chút không?" (cân tàu: khoảng 6 lạng Việt Nam, 300 cân = 180 kg)
Rất nhiều thời điểm bị người ta quên lãng thân phận Thiên Võ Ngưu Tướng quân, Chử Lộc Sơn u oán, giãy giụa đứng dậy, Thế tử điện hạ mang nụ cười trên mặt, vô tình hay cố ý dìu một cái. Chử mập mạp vân ở chỗ cũ phối hợp lầm bầm, Từ Phượng Niên quay đầu nhìn thấy người đến ngoài ý liệu, Bạch Hùng - Viên Tả Tông, nhẹ giọng nói: "Gian khổ cho Viên nhị ca rồi."
Kẻ yêu thích việc lấy đầu lâu địch nhân làm bát rượu Viên Tả Tông híp mắt lắc đầu nói: "Là chức trách của mạt tướng, điện hạ không cần để tâm”"
Dừng lại rôi một chút, dường như cảm thấy tìm từ có chút gượng gạo, xưa nay ăn nói có ý tứ Viên Tả Tông lần đầu tiên mỉm cười trêu ghẹo nói: "Điện hạ gọi một tiếng Viên nhị ca, Viên Tả Tông này mấy trăm dặm đường đi sẽ vô cùng thoải mái."
Từ Phượng Niên để Thư Tu mang ngựa nhường lại, trên đường trên cưỡi ngựa chạy ngang hàng cùng Chử Lộc Sơn. Mệnh số so với Lữ Tiễn Đường phải tốt hơn, Thư đại nương đành phải sung làm mã phu, nàng từ lúc rời Quảng Lăng, không có một đêm ngủ ngon, cho tới bây giờ mới an tâm. Đến Bắc Lương rồi, dù ngươi chính là đầu Giao Long cũng đều phải ngoan ngoãn cúi đầu thật thấp, đối với Bắc Lương mà nói, chưa từng có thuyết pháp Quá Giang Long nào đó, đến nơi này, chỉ có Quá Giang Trùng. Trên đường về, nàng từ Thế tử điện hạ biết được một tin tức bí mật, trong thành Tương Phiên thành, nữ tử mà Triệu Tuần kim ốc tàng kiều đã chết bất đắc kỳ tử, có phải hay không điều này mang ý nghĩa nàng có thể sẽ thay thế cô ấy? Thế tử điện hạ không nói rõ ràng, nàng không dám tự mình đoán bừa.
Hai chiếc xe ngựa đầy bụi theo sát phía sau, trong đó một cỗ xe do Ngô Đồng Uyển đại nha hoàn Thanh Điểu cầm roi ruổi ngựa, nàng nhìn qua bóng lưng thế tử điện hạ, cắn chặt bờ môi, chậm rãi hạ thấp khoé mắt. Trên đường, ba người cưỡi ngựa dẫn đầu đoàn, Thế tử điện hạ ở giữa, hai vị nghĩa tử của Bắc Lương Vương hộ giá trái phải, đều là tại bên trong xuân chiến thu lấy được quân công võ tướng dương danh chính tam phẩm, Viên Tả Tông uy danh mặc dù không bằng Trần Chi Báo - danh chấn Ly Dương, Bắc mãng hai Đại Vương Triều, nhưng so sánh với các tướng quân thanh tráng như Ninh Nga Mi, Điển Hùng Súc để Bắc mãng phải cắn răng nghiến lợi Bắc Lương, vẫn không thể sánh bằng, hơn nữa Viên Tả Tông dù là chiến đấu trên ngựa hay bộ chiến đều là võ tướng siêu nhất lưu được đế quốc công nhận, nếu chỉ dựa vào một điểm này, Bắc Lương quân liền có vô số "Viên Bạch Hùng”.
Bắc Lương thiết ky phóng ngựa phi nhanh ngay sau ba người, mắt đều nhìn không dời về phía vị Thế tử điện hạ kia, chuyện trước kia họ đều chứng kiến hết thảy, Điện hạ trong cảnh nội cùng tranh đoạt nữ nhân với những các công tử khác, lần trước ba năm đi du lịch cũng chưa từng truyền ra phong thanh gì, bọn họ cũng chỉ coi là Điện hạ đi gây tai họa cho các cô nương ở chỗ khác, nhưng chuyến xuất hành lần này đều có tin tức truyên về Bắc Lương, để toàn bộ Bắc Lương đều kinh sợ, bên ngoài thành Tương Phiên, một mình dùng song đao đối mặt Tĩnh An Vương Triệu Hành, trước trận đâm chết một tên võ tướng tại chỗ ngay trước mặt phiên vương, ai mà tin nổi? Về sau lại nghe nói không biết như thế nào lão kiếm thần Lý Thuần Cương thành tùy tùng của điện hạ, tại Kiếm Châu Huy Sơn mượn kiếm vô số, Long Hổ Sơn Thiên Sư Phủ thẹn quá hoá giận muốn lão kiếm thần trả lại, Thế tử điện hạ nói một câu còn cái rắm, việc ca tụng này ngược lại là có không ít người tin tưởng không hề nghi ngờ, đây mới là phong phạm của Điện hạ, nói về việc này, cảm thấy hoang đường đồng thời cũng là mười phần hả giận. Về phần gần đây nhất truyền đến tin tức bên bờ sông Quảng Lăng, Lý Thuần Cương dùng kiếm trảm hai ngàn sáu trăm ky, không có mấy người tin là thật, nhưng Thế tử điện hạ nói một câu muốn toàn thành Quảng Lăng đều phải treo Bắc Lương đao, đã khiến tất cả người nghe đều muốn vỗ bàn ngạc nhiên, kêu một tiếng tốt! Đoạn thời gian này, bởi vì câu nói ấy, rượu Lục Nghĩ đặc sản Bắc Lương bán chạy hầu như muốn cháy hàng.
Bách tích Bắc Lương uống rượu trợ hứng, quên cả trời đất, phố lớn ngõ nhỏ quán rượu sinh ý bạo tăng, nguyên bản đối với vị Thế tử điện hạ dùng ngòi bút phô thiên cái địa làm vũ khí, đều tan thành mây khói, một số thuyết thư tiên sinh đầu óc cực tốt nhạy cảm với sinh ý, chắp vá lung tung nghe Nam ngóng Bắc thu thập mà bịa đặt ra nhiều sự tích đặc sắc hơn, chỉ cần đàm luận chuyến du lịch này của Thế tử điện hạ này, bèn có thể được cả sảnh đường lớn tiếng khen hay, thường ngày thuyết thư (kể chuyện) hao phí nước bọt phải mấy cân, ngoài định mức, được khen thưởng cho bể bụng cũng chỉ mấy khỏa tiền đồng, bây giờ mỗi ngày đều có thể tới tay nhiêu hơn chút bạc vụn, đối với vị Thế tử điện hạ chưa từng che dấu thân phận càng là tận hết sức lực đi thổi phông tán dương. Thoạt đầu sĩ tử và các thư sinh đều khịt mũi coi thường, nhưng gánh không được tất cả mọi người xung quanh đều muôn miệng một lời, bắt đầu nửa tin nửa ngờ, cuối cùng gặp chiêu hướng phát triển, bất đắc dĩ chỉ đành hưởng ứng theo sau đám đông.
Nhưng quân đội Bắc Lương lại dị thường yên lặng.
Mộ Dung Ngô Trúc thả xuống rèm, tự nói một mình: "Nguyên lai Chử Lộc Sơn dạng đại ma đầu này, cũng phải sợ điện hạ."
Mộ Dung Đồng Hoàng cười lạnh nói: "Chử Lộc Sơn này chỉ là sợ vị Bắc Lương Vương kia công lao lớn đến mức không có cách nào ban thưởng mà thôi."
Mộ Dung Ngô Trúc nhíu nhíu lông mày, không quen phản bác đệ đệ, nàng hạ thấp thanh âm nói ràng: "Nhưng ta cảm thấy Chử Lộc Sơn thật có chút sợ điện hạ."
Mộ Dung Đồng Hoàng do dự rồi một chút, rơi vào trầm tư.
Vào trước thành Lương Châu, Thế tử điện hạ ngồi về xe ngựa, cùng ngồi chung một xe với Bùi Nam Vi.
Bùi vương phi vén lên một góc rèm xe, xuyên qua khe hở nhìn thấy bách tính bên đường chỉ chỉ chỏ chỏ, giêu cợt nói: "Điện hạ còn thẹn thùng sao? Trèo đèo lội suối ba ngàn dặm, rốt cục sửa tiếng xấu thành đẹp, không phải là mục đích của Thế tử điện hạ lần này xuất hành sao 2?"
Từ Phượng Niên lờ đi lời châm chọc khiêu khích, song đao chồng lên trên đầu gối, khép mắt lại, dựa theo tâm pháp khẩu quyết Đại Hoàng đình yên lặng hít thở thổ nạp, mi tâm kia có một ấn ký màu đỏ, sau khi rời khỏi Quảng Lăng, từ đậm chuyển nhạt.
Bắc Lương Vương phủ.
Bùi Nam Vi theo Từ Phượng Niên đi xuống xe ngựa, để cho nàng ngạc nhiên là quy mô vương phủ thật bao la hùng vĩ, cùng với cung cách tiếp đón lại keo kiệt tôi tàn, một tòa vương phủ chiếm núi ủng hồ (chiếm núi giữ hồ) to như vậy đáng nhẽ phải có vô số nô bộc. Nhưng lúc này cửa ra vào sơn son chỉ có một lão già dáng người không tính là cường tráng đang đứng ở đấy, hôm nay là lập đông, người xưa nói nước gặp lạnh sẽ đóng băng, chim trĩ vào lũ vì nghêu sò, lão nhân dường như e ngại khí lạnh, hai tay đút vào ống tay áo dày dặn, dường như đứng quá lâu, nhiệt độ cơ thể bị hạ xuống thấp, không chịu được gió thổi chân lão đầu run lên, nhìn thấy xe ngựa ngừng lại, trên mặt lộ ra ý cười đi tới, nhìn thấy Thế tử điện hạ bèn cười nói những lời vụn vặt lải nhải, dạng như "Về rồi à, tốt tốt, tốt lắm, nhìn khỏe hơn chút rồi.";'Cha đã để phủ trên làm xong món thịt tẩm bột rán, vịt nấu gừng non... mấy món ăn mặn dạng này, mỗi khi lập đông ăn cho bổ thân thể và gân cốt ""mà sao lúc rời Lương Châu mang theo nhiều nữ tử lắm, chuyến này trở về chẳng gặp được bao nhiêu? Chẳng lẽ khi xuất hành mang ít bạc quá, những tiểu nương kia rời Lương Châu bỏ đi hết rồi?"
Mộ Dung Đồng Hoàng khóe miệng co giật.
Mộ Dung Ngô Trúc trừng to mắt, một mặt mờ mịt, lão đầu nhi này, sẽ không phải là vị nhân đồ Bắc Lương Vương kia chứ? Mộ Dung Ngô Trúc không ngừng nói với chính mình tuyệt đối không phải.
Tĩnh An Vương phi Bùi Nam Vi rung động trong lòng không thua gì Mộ Dung tỷ đệ, nhưng đến cùng vẫn khác biệt trên phương diện đạo lý đối nhân xử thế, cúi người ân cần chúc phúc, nhưng mở miệng như vậy nhưng kìm lòng không được vẫn mang theo chút thanh âm rung động,Bùi Nam Vi bái kiến Từ đại tướng quân."
Mộ Dung Ngô Trúc nuốt một ngụm nước miếng, theo bản năng lùi về phía sau một bước. Mộ Dung Đồng Hoàng sau khi xác nhận thân phận lão nhân trước mắt, quơ quơ ống tay áo, đầu cúi rạp xuống đất, cái trán gắt gao dán lên phiến đá lạnh buốt trên mặt đất, cung kính nói: "Kiếm Châu thảo dân Mộ Dung Đồng Hoàng, khấu kiến Bắc Lương Vương!"
Đáng tiếc Từ Kiêu nhìn thẳng, không nhìn qua một chút Tĩnh An Vương phi xoay người chúc phúc hay Mộ Dung Đồng Hoàng sát đất lễ bái. Ăn mặc trang phục không hề xứng với phiên vương đệ nhất vương triều, lão nhân không đáp, lão nhân gặp nhi tử không có chuyển động bước chân, đứng đó xoa tay, đặt ở bên miệng hà lấy hơi sương, cười nói: "Oán giận lão cha cho quá ít quân, không thể thịt con lợn béo đáng chết Triệu Nghị tại Quảng Lăng hả?"
Bùi vương phi nheo mắt nhưng cũng không cảm thấy bị lạnh nhạt. Mộ Dung Đồng Hoàng thân thể run rẩy, không dám có bất kỳ động đậy nào.
Từ Phượng Niên nhếch lên bờ môi cho người ta một cảm giác ác ý, cay nghiệt, bình tĩnh nói: "Vốn cho rằng ngươi sẽ mắng ta vài câu, dù không mắng, chí ít cũng sẽ có sắc mặt không tốt."
Từ Kiêu cười nhìn về phía trưởng tử, nhẹ nhàng quơ quơ tay áo, đập đập bả vai Thế tử điện hạ, cùng đi hướng cửa hông, nhẹ giọng cảm xúc nói: "Hiểu con không ai khác ngoài cha, lão cha sao lại không biết ngươi là buộc chính mình phải làm vị trí Bắc Lương Vương này."
Từ Phượng Niên trầm mặc không nói.
Tiến vào vương phủ, Từ Phượng Niên thoáng nhìn đại quản gia đang dùng tay bưng lấy một chiếc mâm sứ Đại Thanh, bên trong có bát sứ nhỏ, bên trong có đựng một khối thịt không được tươi cho lắm.
Trong mắt Tĩnh An Vương phi Bùi Nam Vị, lão nhân giống như một phú ông hơn là kẻ nhân đồ, lão nhân bĩu môi, cười khẽ nói: "Phần thịt này của Từ Triệu Nghị cắt bỏ trên thân, sai người ra roi thúc ngựa cho đưa tới."
Từ Phượng Niên ngạc nhiên.
Từ Kiêu chậm rãi nói: "Sau khi ngươi rời đi Quảng Lăng, lão cha để người đi nói với gã một chút đạo lý, ước chừng là do gã cảm thấy đuối lý, bèn tự mình cắt xuống khối thịt này."
Bùi Nam Vi có loại xúc động, muốn quay đầu chạy trốn.
Từ Kiêu duy có một lần này không cười đùa tí tửng cùng Thế tử điện hạ cưng chiều nhất, chỉ nhẹ giọng nói rằng: 'Lão cha dù sao già rồi, về sau, chính ngươi sẽ phải cùng người khác giảng những đạo lý này rồi."