Chương 18: (2)
Chương 18: (2)Chương 18: (2)
Đây chính là học vấn làm quan nha, Ngũ Trường sao có thể không chịu phục?
Từ Phượng Niên dùng ánh mắt băng lãnh nhìn chúng, nói rằng: "Ta là sĩ tử Lăng Châu, phụ cấp du học tới Cẩm Châu Đảo Mã Quan, các ngươi nếu muốn cướp người, ta không chống lại được, các ngươi có thể giẫm lên xác ta, chẳng qua sau đó gia tộc của ta tức giận, hai Đảo Mã Quan tòng lục phẩm chiết xung phó úy cùng hiệu úy toạ trấn nho nhỏ, ta tin còn không giải quyết được!"
Ngũ Trường cùng các ky binh ở trong mắt dân chúng vô cùng tinh hãn, đều không hẹn mà cùng nhíu mày, Ngũ Trường nghi hoặc nhẹ giọng nói ồ một tiếng, tàn bạo nhìn chằm chằm tên khốn năm lần bảy lượt làm cho 1 chuyện đẹp trở nên không đẹp, phụ cấp du học? Con mẹ nó ngươi rõ ràng đeo đao! Nhưng Ngũ Trường có năng lực phân biệt không tệ, mơ hồ nhìn ra được phần khí độ kia của tên nam tử đeo đao này, so với đám công tử ca hàng đầu như Chu Tự tại Đảo Mã Quan, quá giống, người bình thường coi dù có cố ý vung tiên như rác giả làm công tử ca, cũng giả không ra phần trấn tĩnh thong dong này, điều này làm cho gã bó tay bó chân sợ ném chuột vở đồ. Ky binh Ngũ Trường xoa xoa cánh tay, ánh mắt rốt cục không dừng lại ở trên người của cô nàng dệt vải họ Hứa, nhìn thanh niên tự xưng con em sĩ tộc này, sắc mặt âm trâm.
Chiến mã thở phì phì, ngắt quãng vang lên tiếng gót sắt đạp đất, thanh âm không lớn, ở bên khe suối đầu thôn yên tĩnh này, xen lẫn vài tiếng chó sủa gà gáy, cũng rất kinh tâm động phách.
Trương Thuận cảm thấy tức ngực, lúng túng, khó chịu. Thanh niên đeo bội đao người ta có tướng mạo tuấn dật làm cho gã phát điên có thể khiến gã trộm gà không thành lại mất nắm thóc hay không, phong thủy luân chuyển, sau khi tên thanh niên lộ ra thân phận sĩ tử, khiến gã lo lắng đề phòng, nếu như Đảo Mã Quan quân gia hòa khí sanh tài, cầm bạc rồi thối lui, một tên lưu manh chỉ biết trộm cắp chỉ dám làm ác ở nông thôn, làm sao dám tranh giành tình nhân với sĩ tử, đến lúc đó chính là chuyện trên người rơi mấy lớp da rồi. Trương Thuận cũng không dám đi khiêu khích công tử ca kia nữa, cẩn thận ngẩng đầu nhìn Ngũ Trường, cũng không dám thở mạnh.
Từ Phượng Niên quay đầu, chứng kiến tiểu nương vươn hai ngón tay kéo ống tay áo của hắn, nàng dùng sức lắc đầu, ánh mắt kiên nghị.
Từ Phượng Niên do dự một chút, cầm bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của nàng, một lần nữa kéo nàng về phía sau, sau đó buông tay ra, chỉ là ai cũng chưa từng phát giác, bất tri bất giác tay trái của hắn chậm rãi đặt trên Xuân Lôi đao ở bên trái hông.
Chỉ có tiểu nương, chắc là trực giác nhạy cảm của nữ tử, cứ như cảm thấy có loại khí tức biến ảo huyền diệu.
Giống như là đang phơi lúa mạch trên đất trống lát đá của thôn, mỗi lúc sắp mưa, nàng bèn sẽ cùng các thôn dân vội vội vàng vàng đi thu lúa mạch, lúc ấy lão thiên gia khiến cho người dân có một loại cảm giác nặng nê hít thở không thông, nếu như lại có thêm vài tiếng sét, sẽ càng đáng sợ hơn.
Lúc Trương Thuận chứng kiến Ngũ Trường trên lưng ngựa trong mắt lóe ra vẻ thâm độc, là gã biết chuyện ngày hôm nay gã đánh cuộc đúng, tiếc cho tên sĩ tử Lăng Châu chó má đã hoàn toàn thua cuộc, thua hết vốn liếng, nói không chừng ngay cả mạng nhỏ cũng bị lôi vào!
Ky binh phía sau cùng Ngũ Trường cầm đầu sớm chiều ở chung, thả cái rắm ngửi một cái cũng biết Ngũ Trường ngày hôm nay vừa ăn món gì, nhìn thấy Ngũ Trường bắt đầu chậm rãi rút đao, đám ky binh phía sau hôm nay xuất hành đều đeo một thanh Bắc Lương đao giống nhau thì hiện lên dữ tợn sắc mặt.
Hơn mười thanh Bắc Lương đao kinh người động tác nhất trí, chậm rãi ra khỏi vỏ.
Đám lưu manh Trương Thuận thì sợ mức đến ngay cả cái chấn thứ ba trong đũng quần cũng nhũn ra.
Muốn giết người rồi?
Bọn họ chỉ là lưu manh vô lại chốn thôn dã chưa từng đổ máu cũng chưa từng thấy người ta chảy máu, thật tận mắt nhìn thấy thấy tràng cảnh giết người, chắc cũng sẽ sợ ngất đi.
Giờ khắc này, Từ Phượng Niên dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn qua đám lính cặn bã.
Bên khe suối truyền đến âm thanh cổ quái trong suốt, nhưng lại không có ai biết đây là thanh âm của vật phẩm ma sát gì vọng lại. Nhưng một khắc kia, tiểu nương cảm nhận được cái lạnh đến thấu xương, nàng trừng lớn cặp mắt đẹp, phát hiện quần áo sau lưng của công tử sĩ tộc, tựa như bọt sóng nổi lên một chuỗi rung động nhỏ bé, tầng tầng lớp lớp, đẩy mạnh, sau đó lan rộng ra, lại biến mất.
Xuân Lôi đã xuất vỏ một tấc.
Nhưng nhanh chóng bị đè quay đao về vỏi
Từ Phượng Niên đè chặt lại chuôi đao, hít sâu một hơi.
Không đến lúc chính mình hẳn phải chết, không được ra khỏi vỏ. Phật môn có ngậm khẩu thiền, sau khi kiếm đạo đại tài Lý Thuân Cương năm trăm năm giác ngộ vào Thiên Tượng, từng đóng vỏ kiếm trọn sáu năm, không xuất một kiếm, chỉ có luyện được kiếm ý hùng hậu kia mới vung một kiếm khai thiên môn!
Sau khi Từ Phượng Niên chứng kiến tên kia Ngũ Trường rút đao, kéo dây cương, chuẩn bị xung phong.
Từ Phượng Niên vươn cánh tay, ngăn lại tiểu nương không muốn sống vọt tới trước. Hắn nhìn đội ky binh này, ngữ điệu cứng nhắc lạnh lẽo nói rằng: "Ngươi trở về Đảo Mã Quan, nói với Quả Nghị Đô úy Hoàng Phủ Bình một tiếng, có một người đeo Xuân Lôi đao ở chỗ này. Ta cho hắn thời gian một nén hương tới nơi này."
Hơn mười kẻ cưỡi chiến mã mới bắt đầu chạy nhanh sau khi thấy Ngũ Trường nắm chặt dây cương, trong nháy mắt dừng lại.
Ngũ Trường không phải người ngu, một người trẻ tuổi tự xưng du học sĩ tử Lăng Châu lại còn dám gọi thẳng tục danh của Quả Nghị Đô úy, thực sự là chỉ là vùng vẫy giấy chết cố làm ra vẻ hay sao?
Tiền đồ tuy quan trọng, nhưng tính mệnh vẫn quan trọng hơn nha.
Thế đạo này không sợ nhất vạn, vẫn thật sợ vạn nhất.
Lỡ như người trẻ tuổi này quả thực quen biết với Hoàng Phủ Bình tướng quân, không nói quen biết, chỉ cân có chút sơ giao, cũng đủ để cho đám tiểu binh chỉ có thể diệu võ dương oai ở Đảo Mã Quan ăn khổi Lỡ như công tử ca đeo Đao này thực sự là xuất thân sĩ tộc có chút địa vị nhân vọng của Lăng Châu, đến lúc đó Hàn giáo úy đẩy hết trách nhiệm, ai tới chịu tiếng xấu thay cho người khác? Lăng Châu cách U Châu chỉ một khoảng ngắn, nhưng một sĩ tộc bất chấp hậu quả cố làm liều, muốn lật đổ tòng lục phẩm Hàn giáo úy, kẻ tự tay dính máu như Ngũ Trường gã, nên làm sao cho phải? Bất quá, mấu chốt nhất là người trẻ tuổi dám can thiệp trước mắt này, thực sự xứng...'vạn nhất" sao?
Ngũ Trường cắn răng nghiến lợi thâm cân nhắc lợi hại.