Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 386 - Chương 25: Một Loại Gạo Nuôi Trăm Loại Giang Hồ

Chương 25: Một loại gạo nuôi trăm loại giang hồ Chương 25: Một loại gạo nuôi trăm loại giang hồChương 25: Một loại gạo nuôi trăm loại giang hồ

Trong miệng Từ Phượng Niên đang nhai một cây cam thảo được vừa ngón tay tùy ý lau đi bùn đất, ước chừng là cách đống lửa gần, nên ý cười trên mặt có chút ấm áp. Mười hai thanh phi kiếm. Huyền Giáp, Thanh Mai, Trúc Mã, Triêu Lộ, Xuân Thủy, Đào Hoa, Nga Mi, Chu Tước, Hoàng Đồng, Tỳ Phù, Kim Lũ, Thái A.

Những cái tên này đều rất nho nhã, so với những cái tên nha hoàn như khoai lang dưa chuột của Ngô Đồng Uyển thì thanh tú hơn vô số.

Lần thứ hai ra ngoài du lịch, nhìn thấy cao nhân cũng coi như không ít, giống như bên sông Quảng Lăng thế tử điện hạ bị phiên vương Triệu Nghị nói là ngoan đồng cầm vàng trong phố xá sầm uất vậy, hấp dẫn rất nhiều nhân vật đứng đầu giang hồ, những nhân vật phong lưu này, trong mắt thế tử điện hạ bất luận về thân thủ mà chỉ nói tình người, vẫn là không sánh được với lão Hoàng, cũng chỉ có lão đầu lông cừu hay ngoáy mũi kia xem như là gân đến. Còn nếu đánh giá phong phạm cao thủ, thì Vương Tiên Chi ở thành Vũ Đế bay vào Đông hải như một đạo kinh hồng khiến cho mặt nước gần biển nâng lên hai mươi trượng kia, cái gọi là lực bạt sơn hà, không gì hơn cái này, đại quan tử Tào Trường Khanh cũng rất phù hợp với hình tượng nho sĩ, duy chỉ có vị Đào Hoa Kiếm Thần tặng kiếm này là làm cho thế tử điện hạ có chút tiếc nuối, Đặng Thái A cưỡi lừa xách cành hoa đào, kiêm đủ tiên phật khí, nhưng sau khi gặp mặt, tướng mạo bình thường thì không nói, thế mà lại là một đại thúc trung niên làm cho người ta có cảm giác cực kỳ vô hại, đã thế lại còn thích cười. So với Đào Hoa Kiếm Thần trong tưởng tượng kém quá xa.

Thế tử điện hạ đang mơ màng bất định thì Công Tôn Dương buồn bực không lên tiếng ngồi xuống, xách theo hai túi rượu trắng da trâu, thiếu niên Vương Đại Thạch thấy Từ công tử không có động tĩnh, sợ chọc giận vị đại khách khanh có địa vị gần với lão bang chủ và Tiếu Thương này nên liền vội vàng ho khan hai tiếng.

Công Tôn Dương thấy vị đệ tử Ngư Long bang căn cốt bình thường này thì khuôn mặt khổ tướng kia phá lệ cười cười một cái, cũng không vội nói chuyện với Từ Phượng Niên mà chủ động hỏi Vương Đại Thạch một ít việc vụn vặt, Vương Đại Thạch lúc này mới biết được phụ thân mình đã từng được xem như nửa đệ tử ký danh của khách khanh Công Tôn, trên thực tế năm đó Ngư Long bang thu Vương Đại Thạch, chính là Công Tôn Dương cực lực tiến cử. Mặc kệ tông môn phái nào, thu nạp bang chúng thì đều là đại sự, chứ không phải chuyện lông gà vỏ tỏi.

Bây giờ quan phủ đã quản lý rất nghiêm khắc với giang hồ, tất cả hộ tịch của bang chúng đều phải ghi vào trong danh sách, vì thế có những sự "liên lụy" bất thành văn nhưng song phương trong lòng biết rất rõ ràng, đã từng có giang dương đạo tặc bị bắt rồi bị quan phủ truy ra nguồn gốc, bản lĩnh tên đạo tặc không cao thế nhưng hai mươi năm tập võ lại lưu tán qua đến tận hơn chục bang phái, kết quả chuyện này nháo đến chỗ Thứ sử Thanh Châu, đáng thương cho bảy tám môn phái bất hạnh ở cảnh nội Thanh Châu đều bị liên lụy đến thảm thiết. Điều này làm cho cả tòa giang hồ đều lấy đó làm gương, hơn nữa bang chúng nếu mà xuất lực dốc sức làm việc vì bang phái thì rất nhiều thuế má cũng sẽ gác lại trên đầu bang phái. Những quái vật khổng lồ nhân số nhiều tới bảy tám trăm thậm chí mấy ngàn, tất nhiên có của cải dày đặc cùng các loại phương pháp phát tài thì sẽ không quá lao lực, nhưng loại tiểu môn tiểu phái xin miếng cơm ăn trong khe hở như Ngư Long bang này, khoản chỉ tiêu kia giống như dây thừng siết ở trên cổ vậy, nói không chừng ngày nào đó liền bị siết đến không thở nổi, siết đến tiêu tùng luôn.

Vương Đại Thạch có thể vào Ngư Long bang thì có thể trải qua cuộc sống an ổn ít nhất là không lo cơm áo, chẳng qua Công Tôn Dương lại chưa bao giờ đề cập tới là công lao của lão, năm xưa hài tử này mới vào bang phái, nhất định sẽ không có tư cách được lĩnh một xâu nửa đồng nào mỗi tháng, kỳ thật một xâu tiền đồng tương đương với một lượng bạc trắng kia đều là xuất phát từ túi tiền của khách khanh Công Tôn, thẳng đến sau khi Vương Đại Thạch lớn lên, có thể có tư cách lấy được một xâu rưỡi kia, trợ cấp của Công Tôn Dương mới lặng lẽ mà bỏ. Tiếu Thương nói Công Tôn Dương là hồ lô, cũng không oan uổng.

Từ Phượng Niên thấy Công Tôn Dương mang theo hai túi rượu, cười cười xin một túi, sau khi nhận lấy thì ngửi ngửi, hắc, quả nhiên là rượu Lục Nghĩ già trẻ nghèo giàu Bắc Lương chúng ta đều thích, tâm tình rất tốt, ngửa đầu uống một ngụm, híp mắt cười hỏi: "Công Tôn tiên sinh, nhị bang chủ lại chọn địa phương yên tĩnh đi luyện kiếm rồi sao?"

Cổ họng Công Tôn Dương khàn khàn, không biết là do thời thanh niên xông vào Bắc Mãng bị bão cát thổi, hay là uống rượu uống đến bị thương, khoát tay nói: "Chỉ là dựa vào sức vũ phu thô bỉ bán sức kiếm cơm mà thôi, không đảm đương nổi xưng hô tiên sinh này. Ta mặc dù không tập kiếm, cũng biết tất cả mọi chuyện trên đời này đều là cần cù bù thông minh, kiếm thuật của Tiếu bang chủ mấy năm nay lâm lão còn có thể bước vào giai cảnh, chắc hẳn có liên quan đến nghị lực này của bang chủ..."

Từ Phượng Niên cầm túi rượu da trâu lên cười nói: "Vô sự bất đăng điện tam bảo, Công Tôn tiền bối có chuyện gì cứ nói thẳng."

Công Tôn Dương do dự một chút, cười khổ nói: "May mắn công tử không có nói câu vô sự lấy lòng, xem như đã được nể mặt."

Từ Phượng Niên có chút kinh ngạc, không ngờ vị khách khanh này còn có chút hài hước, tự giêu với người dám lấy mình ra đùa giỡn, thế tử điện hạ vẫn tương đối dễ dàng có hảo cảm, nhưng với nửa thùng nước liền kiêu ngạo kia thì vẫn không muốn gặp. Từ Phượng Niên lại uống một ngụm rượu, im lặng chờ câu sau. Vương Đại Thạch thấy thế suy nghĩ có nên tránh đi hay không, nhưng mông mới cách mặt đất nửa thước, đã bị Công Tôn Dương ngăn lại: "Đại Thạch, nghe một chút cũng không sao."

Công Tôn Dương khoanh chân ngồi xuống, đặt túi rượu lên đùi: Đi thẳng vào vấn đề nói: "Thực không giấu diếm, đoạn đường đi tới đây, Công Tôn Dương vẫn luôn âm thâm thăm dò thân thủ cao thấp của Từ công tử , khoảng cách giữa những bước đi, động tác lên xuống ngựa , hô hấp lúc cưỡi ngựa, đã từng cẩn thận lưu tâm, nếu là bị ta nhìn ra môn đạo, cũng không kỳ quái, nhưng mà công tử có khí cơ nội liễm, kết quả là Công Tôn Dương không phát hiện ra cái gì, lúc đầu còn cho rằng công tử chỉ là nhân sĩ tập võ bình thường, học được một ít kỹ xảo rèn luyện thể lực của quân ngũ ở phủ tướng quân, nhưng mà đêm ở khách điếm tại Mã Quan, tiểu thư nói với Công Tôn Dương rằng một kích của công tử đã lấy mạng của tên Bắc Lương hung hãn kia. Điều này thật sự làm cho Công Tôn Dương hoảng sợ. Kiếm thuật của tiểu thư tuy chưa trải qua chiến đấu sinh tử, nhưng cũng từng bước từng bước bước trên kiếm đạo, sau khi sử dụng Ly Thủ Kiếm đã dung nhập tuyệt kỹ áp rương độc môn pháo nện của Lưu gia cùng phu tử chắp tay ba lần, vẫn không thắng được tên thích khách tên Triệu Thư Xuyên kia, mặc kệ công tử có thể đã chiếm tiện nghi lớn để đánh lén ám sát hay không thì có thể tung ra một kích mất mạng thì thật sự cũng không dễ dàng gì, trước khi thi thể Triệu Thục Xuyên được khiêng đi, lão từng lén lút nhìn qua lưng Triệu Thư Xuyên, đã nhìn thấy hình dạng cột sống sau khi bị bóp gãy của hắn. Công Tôn Dương tự nhận là thời còn là thanh niên cường tráng đỉnh cao, dốc sức làm thì cũng không gì hơn cái này. Cũng không phải là Công Tôn Dương khoe khoang, hôm nay tuy nói chống lại một vị tam phẩm võ phu, không dùng Ngưu Giác Cung cũng phải mặt xám mày tro, nhưng con đường lão đi nhiều năm nhất chính là đi trên con đường ngoại gia quyền, người sợ thiếu niên quyền sợ cường tráng, trước kia cũng từng miễn cưỡng sờ tới ngưỡng cửa nhị phẩm thực lực mà vương triều đánh giá."

Vẻ mặt Vương Đại Thạch trở nên hoảng sợ, nhị phẩm! Điều này đối với người giang hồ tâng dưới chót mà nói đã là cao thủ đăng thiên rồi, dù là Lưu lão bang chủ dựa vào một đôi tay đánh đấm tạo nên cơ nghiệp Ngư Long Bang, trong ngoài kiêm tu, tuổi già nhưng sức lực không suy, hiện giờ cũng cùng lắm là có thể tiếp cận bản lĩnh tam phẩm, nhưng thế cũng đã có thể kinh sợ quần hùng ở Lăng Châu rồi,'định hải thân châm" của mấy môn phái xuất sắc ở Lăng Châu, thực lực cũng đơn giản là tam phẩm, hơn nữa không ngoại lệ đều là đời này vô vọng vào nhị phẩm. Nhưng vị khách khanh bốn mươi mấy tuổi chân nhiễm ẩm độc ngay cả bước đi cũng hơi khập khiễng trước mắt này, lại tự xưng từng là cao thủ nhị phẩm sao? Vương Đại Thạch không dám hoài nghi, chỉ là trong lòng trở nên phiên giang đảo hải, khi nhìn lại Công Tôn Dương, cũng không còn chỉ là kính sợ thân phận khách khí của ông nữa. Đối với người trong võ lâm mà nói, tứ phẩm là cánh cửa thứ nhất, nhị phẩm là cánh cửa thứ hai, nếu muốn vượt qua, sẽ càng thêm gian nan, với một gã võ phu, cả đời có bao nhiêu vận khí mới có thể hai lân cá chép vượt long môn? Qua tứ phẩm tiếp cận tam phẩm, mới xem như một gã cao thủ, đây là thường thức giang hồ, Vương Đại Thạch đáng thương này căn bản không có hy vọng xa vời rằng đời này có thể đạt tới tứ phẩm.

Có vài người ăn trong bát liên nghĩ trong nồi, còn mẹ nó muốn trồng vào trong đất, nhưng còn có một số ít người, ăn trong bát thôi cũng rất vui vẻ rồi. Ai cũng biết biết đủ vui vẻ là tốt, nhưng rất ít người thật sự nguyện ý hưởng thụ cái tốt này.

Thiếu niên này giờ mới nghĩ ra cái gì đó, yết hầu lẩm bẩm một tiếng, cái đầu cứng ngắc chầm chầm quay lại, kinh ngạc nhìn Từ Phượng Niên. Khách khanh Công Tôn Dương đã nói trắng ra vậy, thế thì thiếu niên này dù có tính cách hàm hậu cũng hiểu được ý tứ dễ hiểu trong lời nói kia, thì ra vị Từ công tử phong độ tốt tướng mạo tốt tính tình dễ chịu bên cạnh này, cũng là một vị cao thủ ẩn sâu không lộ sao? Hay là loại rất lợi hại? Cao thủ không phải đều bất cận nhân tình cao không thể với tới như phó bang chủ Tiếu Thương sao? Thiếu niên này vốn không thông minh, còn chưa uống một ngụm rượu mà chỉ hỏi mùi thơm, liền cảm thấy choáng váng.

Từ Phượng Niên nhìn Công Tôn Dương, nhẹ giọng nói: "Công Tôn tiền bối nói thẳng là được, nếu như là bổn phận, hơn nữa có thể giúp được, ta khẳng định giúp."

Công Tôn Dương rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, xoa xoa hai má thô ráp chòm râu hỗn độn, vị khách khanh này có râu quai nón trời sinh nhưng lười xử lý, ăn mặc lại như lão nông nghèo rớt mùng tơi, nên vẻ ngoài rất lôi thôi lếch thếch. Công Tôn Dương thở dài một tiếng nói: "Chẳng biết vì sao lần lưu lại thành trên đường đến Bắc Mãng này, nửa tuân nay quá mức an tĩnh, điều này làm cho lão rất lo rằng mấy ngày kế tiếp sẽ có chuyện ngoài ý muốn, vạn nhất đến lúc đó có xảy ra chuyện, Công Tôn Dương không dám yêu cầu xa vời Từ công tử xuất lực vì Ngư Long bang ra sao, chỉ cầu đến lúc mà Ngư Long bang liều chết mà cũng không giải quyết được, hoặc là nói là sau khi Công Tôn Dương chết, thì thỉnh công tử mang tiểu thư cùng Vương Đại Thạch trở lại Bắc Lương. Đương nhiên, Công Tôn Dương chỉ cần có một hơi thở, công tử sẽ không cần ra tay tương trợ."

Từ Phượng Niên gật đầu nói: "Được."

Tảng đá lớn đè nén nửa tuần trong lòng Công Tôn Dương rốt cục cũng rơi xuống đất, lão tươi cười chân thành, cụng túi rượu của mình với túi rượu của Từ Phượng Niên một cái rồi cả hai đều tự rót một ngụm rượu.

Công Tôn Dương tựa hồ tâm tình thật tốt, cũng liền mở máy hát, tựa như muốn hát ra những lời buồn bực trong lòng mấy năm nay đến sạch sẽ thì mới thống khoái, lão nhìn về phía bầu trời đây sao, cảm khái nói: "Thiên ngoại hữu thiên, trong khách sạn Đảo Mã Quan chưa tới năm mươi bước, Công Tôn Dương tự xưng là tiễn thuật coi như là cũng được, nhưng hai mươi mấy mũi tên kia thế mà đều bị cao nhân bên cạnh một vị quận chúa Bắc Mãng kia lấy tay dễ dàng đẩy đi, đó là thân thủ nhị phẩm hàng thật giá thật, Công Tôn Dương tự thẹn. A, cũng có lẽ Từ công tử không để ý đến nút ngọc bên hông nữ tử chồn che trán kia, đó là "Tiên T¡ Đầu" độc hữu của huân quý Bắc Mãng, không phải dòng dõi hoàng thất thì cho dù ngươi là trọng thần nhị phẩm của Bắc Mãng cũng không thể đeo được. Đây cũng là chỗ ta lo lắng, nữ tử kia điêu ngoa đến cực điểm, chỗ đáng sợ nhất là hăng hái tới mức liền có bản lĩnh đi làm, ở bên trong Đảo Mã quan tại Bắc Lương, nàng có lẽ còn có cố ky, nhưng tới Bắc Mãng, Ngư Long bang cũng không phải là cái gì ghê gớm, nếu là bị nàng nhớ tới mà sau này tiểu thư xảy ra chuyện thì Công Tôn Dương liền phải xin lỗi sự phó thác của lão bang chủ rồi."

Thế tử điện hạ đã sớm đoán được thân phận của nữ tử chồn che trán kia cũng không nói gì, chỉ làm ra thần thái giật mình, nhẹ nhàng gật đầu nói: "Không sợ trộm đến chỉ sợ trộm nhớ, hơn nữa cái này còn không phải trộm mà là cướp có thân phận quan gia, khó trách Công Tôn tiền bối phải lo lắng."

Ba người trở nên trâm mặc, Từ Phượng Niên bỗng cười hỏi: "Lấy liên châu tiễn thuật của Công Tôn tiền bối, kiếm một cái chức tương tự như phó úy Chiết Xung ở Đảo Mã Quan trong Bắc Lương quân cũng không khó, sao lại không muốn phần phú quý này?"

Công Tôn Dương vẻ mặt chua xót, lắc lắc đầu.

Từ Phượng Niên xâu chuỗi những lời của Công Tôn Dương lại, hơn nữa ông còn cam tâm tình nguyện ngủ đông trong Ngư Long bang, cùng với mũi tên liên châu xinh đẹp lại còn sắc bén kia, cùng với khẩu âm Tây Thục đậm đặc dù qua rất nhiều năm vẫn chưa phai nhạt kia, thế nên Từ Phượng Niên đã có chút hiểu nỗi khổ tâm của ông, từng có câu thơ rằng "Tây Thục Công Tôn Thiện Liên Châu", Thế tử điện hạ lẩm bẩm: "Thiết ky Bắc Lương hãm thành, cựu hoàng đế Tây Thục treo cổ tự tử, hoàng thúc chết trận trước thành, thê sống chết không hàng. Thiên tử thủ quốc môn, quân vương chết xã tắc. Tây lang đại học sĩ Binh bộ Thượng thư Vương Nham, Lễ bộ Thượng thư Trần Lương Thảo, sáu bộ quan viên, tướng quân phó tướng, thái thú tri huyện, đại nho văn nhân, du hiệp nghĩa sĩ, đấng mày râu cùng nữ tử, người người đều chịu chết. Quan viên Tây Thục chết cùng hoàng đế và kiếm hoàng, ước chừng phải tới hơn hai ngàn người, chỉ có thể tìm được tên trong sử sách. Trong cửu quốc thời Xuân Thu, Tây Thục ở một góc nhỏ nhất, nhưng tự sát tuân quốc, lại là nhiều nhất trong tám nước, hay cho một người mất nước nhưng không mất cốt khí."

Công Tôn Dương cúi đầu đi uống rượu, nước mắt tuôn đầy mặt, thì thào nói:"Quân vương còn dám chết vì xã tắc, dân chúng Tây Thục chúng ta sao không dám nhao nhao chịu chết chứ? Chỉ là Công Tôn Dương khi đó còn trẻ, bị tộc nhân mang đi Bắc Mãng, muốn chết nhưng không chết được."

Công Tôn Dương bỗng nhiên ngẩng đầu, bên trong ánh mắt có chút lăng lệ.

Từ Phượng Niên cười khổ nói: "Công Tôn tiền bối sợ tiểu nhân vật của phủ tướng quân như ta sẽ lấy đầu tiền bối đổi tiền mua rượu uống?"

Công Tôn Dương tự biết thất thố, lắc đầu, có chút áy náy.

Từ Phượng Niên uống một hớp rượu, nói: "Một túi rượu Lục nghĩ này mới dễ uống, bán đứng bằng hữu lấy đầu người đổi lấy rượu, cho dù rượu quý thì sao có thể là rượu ngon?"

Công Tôn Dương cười ha ha, chỉ chỉ Từ Phượng Niên, phóng khoáng nói: "Nếu Từ công tử chỉ là người giang hồ, Công Tôn Dương sẽ xưng huynh gọi đệ với người."

Uống xong rượu, bởi vì chuyện mà tụ, lại hết vui mà tán.

Từ Phượng Niên mượn đống lửa che tay sưởi ấm, ngẩng đầu nhìn một chút sắc trời, ngẩng đầu nhìn sắc trời, đứng lên, không quấy nhiễu ai mà chậm rãi đi đến chỗ yên tĩnh, đi xuống dốc cao, tựa như tản bộ giải sầu.

Chỉ là sau khi ra khỏi phạm vi nhãn lực của Ngư Long Bang, thân hình của vị thế tử điện hạ được Công Tôn Dương lầm tưởng là có thực lực tiếp cận nhị phẩm này lại lướt nhanh, một bước lướt đi mấy trượng, nước chảy mây trôi.

Một mạch đi ra mười dặm đường.

Áp sát đất mà nghe, đây là thuật Đế Thính của trạm gác Bắc Lương. Khóe miệng Từ Phượng Niên cười lạnh, bắt đầu khom lưng như mèo hoang đi đêm, dần dần thả chậm bước chân, khi cách một sườn núi nhỏ cao ngất khoảng trăm bước, nương theo ánh sao thì nhìn thấy một hán tử ngáp dài ngồi trên đỉnh sườn núi, Từ Phượng Niên đột nhiên tăng tốc, trong nháy mắt đã lao tới, hán tử đang canh chừng với mí mắt rủ xuống này mới ngáp dài mấy cái thì đã nhìn thấy vị khách không mời mà đến này đang ở trước mắt, đang muốn lên tiếng thì đã bị thủ đao đánh lên cổ, hán tử này bị đánh ngất nhưng không ngã xuống, vẫn duy trì tư thế lười biếng ngồi ở đỉnh dốc.

Từ Phượng Niên thảnh thơi nằm ở bên cạnh hắn, rút một cây cam thảo lên, ngậm ở ngoài miệng, trong lỗ tai nghe được thanh âm của Tiếu Thương.

Quả thật là cùng một tòa giang hồ, cùng một loại gạo nhưng lại dưỡng đến trăm dạng giang hồ nha.

Một Ngư Long bang không lớn này như chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng lại đầy đủ ha.
Bình Luận (0)
Comment