Chương 39: Giáp tướng quân bào Lương Vương cây sơn trà (3)
Chương 39: Giáp tướng quân bào Lương Vương cây sơn trà (3)Chương 39: Giáp tướng quân bào Lương Vương cây sơn trà (3)
Hồng Thự ôn nhu nói: "Thanh Điểu."
Trong ngữ khí của Từ Kiêu có chút bất đắc dĩ, cười nói: "Nha đầu tử tâm nhãn này, quỳ một đêm, chờ ta gật đầu, cầm Sát Na Thương lập tức xông ra ngoài, đến bây giờ ta cũng không dám nói chuyện này với Phượng Niên, sợ bị máu chó phun đầy đầu."
Hồng Thự cười cười, nha hoàn trong Ngô Đồng Uyển, kể ra nàng là người mà vị Bắc Lương Vương này nói nhiều nhất, trừ phụ tử họ ra lại không có ai biết nàng là tử sĩ do Vương phi lưu lại.
Từ Kiêu nhẹ nhàng thở dài nói: "Sau khi Chi Hổ đi thì ngươi lại giống tỷ tỷ của Phượng Niên."
Hồng Thự đang định nói thì Từ Kiêu khoát tay một cái nói: "Ngươi và nha đầu Lục gia là nàng, sau này chiếu cồn nàng nhiều hơn, khí hậu ở Bắc Lương hoàn toàn khác với Thanh Châu, nữ tử dù thông minh thì nhất thời bán hội cũng không thích ứng được. Cũng không thể mang một cây mẫu đơn tốt ở Thanh Châu trồng vào thổ địa ở Bắc Lương rồi chúng ta cứ buôn tay mặc kệ như vậy. Nhưng mà ngươi nhớ, ít ngày nữa, ngươi truyền tin tức cho nàng, nói trọng đồng nhi chết rồi, xem phản ứng của nàng, nếu qua ải này, ngươi lại cùng với Chử Lộc Sơn bắt đầu chuẩn bị chuyện nàng gả vào Từ gia. Nếu không qua ải thì xem như nàng không có mạng làm Trắc vương phi."
Hồng Thự nhẹ gật đầu, Từ Kiêu đi đến cửa viện, cười hỏi: "Ngươi nói xem buổi nói chuyện hôm nay của bản vương với nàng thì sau đó nàng sẽ ỷ được cưng chiều mà kiêu hay là không quan tâm hơn thua? Ngươi là nữ tử sẽ càng hiểu tâm tư của nữ tử hơn”"
Hồng Thự do dự một chút rồi lắc đầu nói: "Nô tỳ không dám nói bừa."
Từ Kiêu cũng không làm khó đại nha hoàn của Ngô Đồng Uyển, một mình rời khỏi viện tử.
Lục Thừa Yến ở trong Ngô Đồng Uyển, rõ ràng phải lòng đầy vui vẻ nhưng thật ra tay chân nàng lạnh buốt, ngay cả chính bản thân nàng cũng không hiểu vì sao như thế.
Từ Kiêu đi đến Hồ Thính Triều giải sầu, nhìn thấy Tĩnh An Vương phi Bùi Nam Vi ngồi trong đình giữa hồ, còn có Thư Tu theo lão phân phó mà như hình với bóng với Chính Vương Phi của vương triều này, hai nữ tử cách nhau khoảng mười bước, chức trách của Thư Tu chỉ là quan sát ngôn hành cử chỉ của Bùi vương phi, đối với dịch dung chân chính cao siêu mà nói thì giống như là thuật, rất giống là pháp, thuật pháp hợp nhất mới tính đại công cáo thành, Bùi Nam Vi vui cười giận dữ si, chau mày bĩu một cái sững sờ giật mình, Thư Tu đều phải ghi tạc vào đầu. Thoạt đầu Bùi Nam Vi rất phản cảm tùy tùng Bắc Lương theo dõi quan sát này, chỉ là Thư Tu hận không thể khiến Bùi vương phi bộc lộ chân tình càng nhiều càng tốt nên cô ta cũng không so đó Bùi Nam Vi có ghi hận, tức giận hay không, đến Bắc Lương vương phủ, một cái Tĩnh An Vương phi như ngươi còn tính là Vương phi gì sao? Sau này Bùi Nam Vi dứt khoát hoàn toàn không nhìn Thư Tu, chẳng biết tại sao đến Vương Phủ âm trầm mà triều đình và giang hồ đều kiêng kị này mà nàng lại thật sự an tâm, ở trong một căn nhã viên ven hồ, Thế tử điện hạ tâm tư cẩn thận, chuyên môn cho người làm ra vài mẫu cỏ lau, mở cửa sổ ra là có thể ngắm cảnh, dù không so được với bãi cỏ lau mênh mông bát ngát ở ngoài Thành Tương Phàn, nhưng cũng khiến Bùi Nam Vi ra vẻ trấn tĩnh lãnh đạm chỉ để lộ ra mấy phần vui mừng ở đuôi mày, bãi cỏ lau dù lớn hơn nữa cũng không phải của nàng, vài mẫu cỏ lau ở Bắc Lương vương phủ dù nhỏ nhưng Thế tử điện hạ đã nói rõ đều là của nàng.
Từ Kiêu đi vào đình giữa hồ, Thư Tu đã yên lặng quỳ xuống, Bùi Nam Vi tranh thủ thời gian đứng dậy thi phúc, nói khế: "Dân nữ tham kiến Từ đại tướng quân."
"Không cần đa lễ."
Từ Kiêu trêu ghẹo nói: 'Bản vương thấy ngươi và Triệu Hành ẻo lã kia phải đảo lộn lại, ngươi làm Tĩnh An Vương còn hắn làm Tĩnh An Vương phi."
Vẻ mặt Bùi Nam Vi đắng chát.
Từ Kiêu không hề ngồi xuống, nói: "Bùi Nam Vi, sau này ngươi không bị hạn chế ra vào phủ."
Bùi Nam Vi vô ý thức lại đứng dậy hành lễ, cung kính nói: "Tạ đại tướng quân ân điển."
Từ Kiêu cười cười, bước khỏi đình, thâm nói: "Tức phụ như ngươi quá nhiều quy củ rồi."
Bùi Nam Vi vô cùng ngạc nhiên, gương mặt xinh đẹp lập tức đỏ lên.
Ánh mắt Thư Tu cực kỳ ao ước. Từ Kiêu chậm rãi dạo bước trở lại phòng của mình, trừ hai nhi tử và hai nữ nhi dưới gối ra thì chỗ này tuyệt đối không có bất kỳ người ngoài nào bước vào, dù mấy nghĩa tử như Trần Chi Báo, có chuyện cần bẩm báo cũng chỉ ở ngoài cửa viện lên tiếng rồi cùng nhau đến một thư phòng Dật Sự Các trao đổi quân cơ yếu sự.
Trong sân chỉ có một cây sơn trà.
Trong màn đêm, Từ Kiêu đứng dưới tàng cây, suy nghĩ xuất thần, trở lại trong phòng cũng không rộng rãi xa hoa mà đơn giản mộc mạc, gian ngoài có hai cái giá áo, Từ Kiêu xoay người từ đáy bàn lôi ra một chiếc rương, sau khi mở ra cũng không phải kỳ trân dị bảo gì đó mà là một cái gương đầy giày vải. Từ Kiêu lấy ra một đôi giày vải có đế hở ra hơn một nửa, và hộp kim khâu, sau khi đốt nến lên, lão thành thạo cắn cắn đầu chỉ, ngón tay quấn chỉ lên, bắt đầu vá giày.
Hai khung giá áo các đó không xa có treo một bộ giáp tướng quân và một kiện mãng bào Bắc Lương Vương.
Ngoài cửa sổ, đình có cây sơn trà, năm thê tử ta chết, tự tay trồng, nay đã cao vút như vậy rồi.