Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 429 - Chương 68: Đều Đi Chết Đi

Chương 68: Đều đi chết đi Chương 68: Đều đi chết điChương 68: Đều đi chết đi

Mộ Dung Giang Thần đang cưỡi ngựa xách mâu dùng ánh mắt ý bảo tên tùy tùng xuất thân từ Áp Nhung Binh này không nên hành động thiếu suy nghĩ. Tại phủ hoàng trướng của cung phủ vương đình Bắc Mãng, mỗi bên đều có một loạt thị vệ máu lạnh nằm trên đỉnh vũ lực của vương triều, Dịch Ẩn Ti, Truyền Linh Lang, Áp Nhung Binh, đều là những tên đồ tể máu lạnh vạn người chọn một trong quân Bắc Mãng, ba cái tên này gia tăng theo cấp số cộng, nhưng tổng cộng cũng chỉ vào khoảng bốn trăm người, Mộ Dung Giang Thần chỉ là thành viên hoàng thất ở rìa nhất, còn lâu mới có tư cách có được bất kỳ một loại thị vệ nào trong ba loại kia để làm tùy tùng, tên Áp Nhung Binh nhất đẳng này là mượn từ chỗ biểu ca Mộ Dung Chương Đài. Gần hai mươi năm nay, chiến công của Áp Nhung Binh càng lúc càng hiển hách, thần Thác Bạt Bồ Tát của quân Bắc Mãng chính là xuất thân từ Áp Nhung Binh.

Mộ Dung Giang Thần không thèm để ý đến người từ trên cao nhìn xuống tại một phòng ở lầu hai kia, ngẩng đầu cười híp mắt nói: 'Hôm nay quấy rầy khách sạn Áp Đầu Lục, Mộ Dung Giang Thần rất là thấp thỏm lo âu, tổn thất của khách sạn, ta tất nhiên là mười bồi thường một. Xin hỏi Tạ chưởng quỹ ở phương nào, ta cùng biểu ca Mộ Dung Chương Đài mộ danh đã lâu.

Bà chủ quay đầu nhìn nam nhân nhà mình, hỏi: "Lão quỷ, ông chẳng qua là đánh một trận với đại ma đầu Lạc Dương, còn thua thảm như vậy, sao thanh danh lớn thế chứ? Ngay cả hai anh em Mộ Dung đều định mời chào ông ? Hóa ra mấy tên Tùy Tung lần này đều bởi vì ông mà chết oan sao?"

Hán tử trước đó còn đùa giỡn bà chủ lập tức trợn mắt há hốc mồm, khóe miệng vẫn dính một sợi thịt dê, si ngốc nhìn người cao gầy ốm yếu như cái cây kia: "Ma đạo đệ nhất nhân Lạc Dương, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, ngoại trừ lần cuối cùng bị Thác Bạt Bồ Tát ngăn ở ngoài cửa hoàng thành ra thì đã giao thủ với vô số cao thủ của Lạc Dương, số người sống sót có thể đếm được trên đầu ngón tay, chỉ nghe nói có một người họ Tạ ở trong đó, người này đã nhảy lên trở thành ma đầu xếp hạng thứ mười, đứng ngay sau mông lão Long Vương. Bà chủ, Tạ chưởng quỹ, đôi vợ chồng các ngươi ngàn vạn lần đừng hù dọa ta nha? Lão Phương ta dù có lá gan lớn hơn nữa thì cũng chịu không được giày vò như thế đâu." Bà chủ không để ý tới hán tử thô ráp đang phát điên kia mà nhìn về phía nam nhân nhà mình, vẻ mặt khó xử, hỏi: "Này, lão quỷ, chúng ta đưa Mộ Dung Giang Thần lên đống lửa nướng chơi, ông thấy thế nào?"

Nam nhân không giỏi ăn nói bình tĩnh nói: "Ngươi nói, ta làm."

Bà chủ than thở, nhìn về phía Từ Phượng Niên thủy chung vẫn khoanh tay đứng nhìn.

Từ Phượng Niên trong lòng biết không ổn, cười khổ nói: "Bà chủ, bà nhìn ta làm cái gì, ta còn có thể đi ra ngoài khiêu chiến với Mộ Dung Giang Thần được sao? cho dù ta có tâm cũng vô lực nha, ta chính là tới ở trọ mà thôi, tiền bạc không bớt một phân, thì cũng không thể buộc ta đi làm người tốt hành hiệp trượng nghĩa nha?"

Bà chủ gật đầu nói: "Cũng đúng."

Khách nhân lui tới Áp Đầu Lục chỉ biết Tạ chưởng quỹ là Tạ Linh kia là kẻ thích uống rượu, là kẻ bệnh lao nhà có cọp cái, mà không biết là Tạ Linh có thể đánh một trận với ma đạo cự phách Lạc Dương mà trọng thương không chết, nam nhân này nhìn chằm chằm Từ Phượng Niên, ngữ khí điềm đạm, chậm rãi nói: "Thi cư nhi long kiến, uyên mặc nhi lôi thanh. Công tử có tu vi kinh người, hình suy thủ ngọc quan, rõ ràng là người trong đạo môn có đại bản lĩnh có thể phản lão hoàn đồng, nếu không phải là cao đồ của quốc sư Kỳ Lân chân nhân, ta thật sự nghĩ không ra còn có ai có thể còn trẻ mà lại có thần thông bực này. Nhưng khách sạn Áp Đầu Lục xưa nay không phá hư quy củ, nếu công tử không muốn ra tay, Tạ Linh cũng chỉ có thể vì nương tử mà định ra quy củ mới, bức bách công tử ra tay mà thôi. Công tử cũng không cần quá mức khó xử, chỉ cần cam đoan hai mẹ con bên kia chết ở ngoài khách sạn là được. Đến lúc đó những quan binh kia dám vào khách sạn ồn ào, thì cứ để ta ra tay đánh giết sạch sẽ."

Bà chủ vẻ mặt áy náy không có thành ý gì, cười nói: "Công tử chớ trách, nam nhân nhà ta không bao giờ giảng đạo lý. Năm đó nếu không phải bị lão bá vương ngạnh thượng cung, lão nương còn lâu mới trải qua cuộc sống bần khổ này với lão. Bạch y kiếm khách nằm ở trong hành lang, hơn phân nửa chính là Mộ Dung Chương Đài, công tử ngươi khiêng ra ngoài uy hiếp, là có thể kéo dài một đoạn thời gian."

Từ Phượng Niên thấy thiếu niên ngăm đen xuất quỷ nhập thần kia vỗ một cái vào đầu hán tử đang thất hồn lạc phách kia, đập chết tại chỗ, mắng: "Sớm thấy tên họ Phương này không vừa mắt rồi, ăn cái gì cũng không trả tiền, ký sổ gì mà ký sổ, đi gặp Diêm vương gia mà ký đi

Bà chủ cười nói: "Ít nói xàm đi, chẳng phải ngươi ghi hận hắn lên giường với Anh Đào của ngươi hay sao."

Từ Phượng Niên biết mình đã vào hang trộm chua xót nói: "Bà chủ, chưởng quầy, các ngươi song tấu diễn vai mặt đỏ mặt trắng còn chưa đủ mà còn muốn kéo tiểu ca nhỉ hát mặt đen để dọa sợ ta hay sao?"

Bà chủ cười đến run hết cả người: "Nếu lão nương trẻ hơn hai mươi tuổi, nhất định sẽ theo đuổi công tử."

Tiểu nhị trừng mắt nói: "Tên bội đao nghèo rớt mồng tơi kia, đừng nói nhảm, nếu không ta sẽ lấy một băng ghế đập chết ngươi, đến lúc đó ngay cả mạng để mang đao ngươi cũng không có đâu."

Từ Phượng Niên hỏi: "Để ta cân nhắc lợi hại trong đó đã được không?"

"Công tử tuy bản lĩnh cao nhưng làm việc lại không thoải mái nha."

Lão bản nương cười nói: "Được rồi được rồi, dù sao cũng là khách sạn chúng ta đuối lý trước, lão quỷ, ông đi ngoài cửa giúp vị công tử này trước ngăn cản một chút, Tân Vũ Tốt, đừng ở chỗ này cáo mượn oai hùm khoe khoang nữa, ngươi chính là món thịt chó không lên được mâm tiệc. Công tử, đi cùng ta chứ?"

Từ Phượng Niên đi theo bà chủ đến phòng bên cạnh, hai mẹ con kia đang ôm nhau ngồi xổm ở chân tường, tiểu phụ đang khóc đến lê hoa đái vũ, tâm tàn như tro, nữ hài đồng không rõ tình hình, chỉ cùng nghẹn ngào khóc theo mẫu thân.

Bà chủ chậc chậc nói: "Thật đúng là một vị tiểu nương vẫn còn phong vận, công tử, đây cũng chẳng phải là cái mà nam nhân các ngươi gọi là ta thấy mà thương sao. Vì một tiểu phụ xinh đẹp như vậy mà đánh một trận với đám người Mộ Dung Giang Thần là đáng giá đấy. Muốn mỹ nhân không cần giang sơn, mới là anh hùng hảo hán, đâu cần quản mỹ nhân là vợ của ai, có phải đạo lý này hay không?”

Từ Phượng Niên im lặng không lên tiếng.

Bà chủ nhìn tiểu phụ nhân bị dọa thảm, đưa tay chỉ chỉ Từ Phượng Niên bên cạnh, cười nói: "Đừng sợ, vị công tử này là cứu các ngươi tới, cơ mà thù lao chính là muốn ngươi phải hiến thân, không cho cũng được, dù sao lần này nhi tử bảo bối của nhiếp tướng quân Đào Tiềm Trĩ cũng không tới đây, ngươi để cho ta giết tiểu khuê nữ vướng bận này là trinh tiết của ngươi cũng sẽ được bảo trụ. Ngươi cũng không hy vọng hương khói cuối cùng của Đào gia, chết cha rồi lại chết mẹ đúng không, không thì thê thảm đến cỡ nào chứ?”

Tiểu phụ nhân nghẹn họng nhìn trân trối.

Hài đồng dù ngây thơ nhưng cũng biết đây là cảnh ngộ hung hiểm, khóc đến tê tâm liệt phế, nghẹn họng hô từng tiếng "mẫu thân”, bi ai dị thường.

Bà chủ là người mà hạng người gì mà không nhìn thấy qua chứ, nhìn thấy trong mắt tiểu phụ nhân kia hiện lên một tia do dự liền chống nạnh cười to, cười hết một hồi liền âm trầm nói: "Hổ dữ không ăn thịt con, nhưng mà khuê nữ lại chỉ là một khối thịt rớt xuống từ trên người xuống mà thôi, chỉ cần có lợi là ngươi hạ thủ thôi đúng không. Lão nương ta đời này không có cách nào sinh đẻ, đều ghen tị đến phát điên với những nữ tử thân ở trong phúc mà lại không biết phúc như các ngươi, mỗi lần thấy nương môn mang theo gia đình, đều hận không thể chặt nhỏ cho chó ăn."

Ánh mắt của tiểu phụ nhân bị nhìn thấu đáy lòng bẩn thỉu xấu xí trong nháy mắt trở nên quả quyết, không còn có chút mềm yếu nào, nữ tử là con hát trời sinh, nàng đứng lên, đẩy nữ nhi ra, nói với Từ Phượng Niên: "Cầu công tử cứu ta, tiểu nữ nguyện ý tự tiến cử gối chiếu."

Hay cho một Bắc Mãng từ trước tới này vẫn sinh con trai thì quý còn sinh nữ tiện như cẩu.

Từ Phượng Niên đi nâng tiểu cô nương kia lên, không nhìn tiểu phụ nhân không hổ là quả phụ của tướng quân này mà chỉ nhìn về phía bà chủ, bình tĩnh hỏi: "Nam nhân nhà ngươi thân bị thương nặng, cho dù đã từng đến Chỉ Huyền, nhưng hôm nay không có thể lực của Kim Cương Cảnh chống đỡ thì cũng chỉ được cái vỏ mà thôi, thế nào, thật sự coi mình vô địch sao?”

Bà chủ sửng sốt, dường như nghe được một câu chuyện cười lớn: "Công tử à công tử, cho dù như lời ngươi nói, nam nhân nhà ta ngã xuống đáy Nhất Phẩm Cảnh, nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn béo, không vô địch thật sự là thật, nhưng công tử thật sự coi mình là quá giang long sao? Lão nương chính là có ý tốt đưa nữ tử ủ ấm chăn cho ngươi, đừng có hảo tâm khi làm kẻ lòng lang dạ thú. Người trẻ tuổi như vậy mà đến được Kim Cương Cảnh thì lão nương sẽ ngoan ngoãn tắm rửa sạch sẽ vểnh mông lên cho ngươi chọc, được không? Nhưng ngươi có sao? Không đến Kim Cương Cảnh, ở trong mắt nam nhân của lão nương, cũng chỉ là con kiến hôi mà thôi. Bình thường chẳng qua là thuận miệng khen ngươi vài câu, tên công tử ngươi còn tưởng bở coi đấy là thật sao? Cho ngươi một cơ hội cuối cùng mà ngươi lại giả làm trang hảo hán trước mặt lão nương, cho mặt mũi mà cũng không biết xấu hổ, lão nương chém chết ngươi!"

Từ Phượng Niên cười một tiếng: "Ngoại trừ đứa bé này, các ngươi đều đi chết đi."
Bình Luận (0)
Comment