Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 444 - Chương 83: Nơi Nào Không Tâm Lạnh (3)

Chương 83: Nơi nào không tâm lạnh (3) Chương 83: Nơi nào không tâm lạnh (3)Chương 83: Nơi nào không tâm lạnh (3)

Hỷ Ý lo lắng, gượng cười nói: "Thúy tỷ tỷ, muội muội chỉ thấy Thanh cô nương đang bận rộn nên không muốn quấy rây Thúy tỷ tỷ nữa thôi."

Phụ nhân âm trầm kéo dài giọng ồ một tiếng, nhìn chằm chằm Hỷ Ý một lát, nở nụ cười nói: "Không sao không sao, ta và muội tử Hỷ Ý đã giao tình nhiều năm như vậy, biết muội tử làm việc xưa nay vẫn đáng tin cậy, nhất định là tên Vận Tử chết tiệt này tự ý làm, người đâu, kéo ra ngoài đánh hai mươi côn. Theo quy củ, đừng thiếu một côn nào, nhưng cũng đừng thêm một côn nào, đánh chết thì Quảng Hàn Lâu có thể mất chừng trăm lượng bạc, tội này, ta ăn không nổi."

Tay thiếu niên run lên khiến vò hoàng tửu rơi xuống, mắt thấy sắp rơi vào chân vị công tử bội đao kia.

Từ Phượng Niên vươn tay đỡ lấy rồi đặt ở trên bàn, không lên tiếng.

Rất rõ ràng, giữa cô nương Thanh Nô có mỹ danh từng bước sinh liên số hai Quảng Hàn lâu cùng nhân tài mới xuất hiện thanh quán nhi (gái bán nghệ) họ Ngụy là cũng có khoảng cách, sau lưng thì ma ma vinh nhục cùng hoa khôi của song phương cũng lục đục với nhau, nhìn tình hình, thì chẳng biết vì sao thanh quan nhi có mỹ danh là Cổn Tú Cầu này lại thập phần thất thế, thế cho nên độc viện của Thanh Nô mới đông như trẩy hội, mà trước cửa Tú Cầu Các của nàng lại có thể giăng lưới bắt chim (ý chỉ hết sức vắng vẻ). Ước chừng là thiếu niên Vận Tử này thân cận hơn với thanh quan nhi cùng ma ma Hỷ ý, thế nên mới có tâm lý là còn nước còn tát mà bắt khách nhân bên ngoài để thử xem có thể giải quyết được vấn đề khẩn cấp hay không, chưa từng lo sợ đến việc bị người ta bắt quả tang.

Hỷ Ý không để tâm đến động tĩnh phía sau mà nặn ra khuôn mặt tươi cười nói: "Thúy tỷ tỷ đừng nóng giận, chuyện hôm nay thật sự không liên quan đến Vận Tử, đều là Hỷ Ý bị mỡ heo che khuất tâm hồn, tự tiện nhận việc, để Thúy tỷ tỷ bắt tại trận, muội muội ta nhận phạt."

Phụ nhân họ Thúy rõ ràng là đánh chó không nhìn mặt chủ, châm biếm nói: "Muội tử Hỉ Ý à, muội nha, chính là tâm thiện, nhưng quy củ chính là quy củ, tội gì vì một tiểu tiện vật không hiểu chuyện mà chịu phạt chứ? Tỷ tỷ cũng không đành lòng thấy muội tự chà đạp chính mình như vậy đâu. Còn nhìn cái gì, lôi Vận Tử ra ngoài đánh hai mươi côn."

Thiếu niên xách váy cười híp mắt lặp lại: 'Lôi ra ngoài đánh hai mươi côn."

Hỷ Ý quay đầu nhìn về phía Từ Phượng Niên xin giúp đỡ, vị nữ tử cũng coi như có chút địa vị thể diện ở Quảng Hàn Lâu này, lúc này đây đúng là lẻ loi hiu quạnh, trông rất thống khổ.

Vận Tử quỳ sụp xuống, khẽ hô: "Công tử cứu tai"

Từ Phượng Niên thờ ơ.

Hỉ Ý thu lại năm phần chân thành năm phần diễn trò tạo cảm xúc thê lương, quay đầu vênh mặt hất hàm với vị phụ nhân kiêu căng kia lạnh lùng nói: "Thúy tỷ tỷ, vị công tử này là khách quý lần đầu tiên đến Quảng Hàn lâu chúng ta, tỷ cứ thế mà không nói tình sao? Không sợ truyền ra khiến cả Phi Hồ Thành chê cười sao?"

Từ Phượng Niên nhíu nhíu lông mày, vẫn chưa từ bỏ ý định muốn kéo ta xuống nước sao?

Phụ nhân kia che miệng cười yêu kiều, vui vẻ đến cực điểm, rồi khi thấy hai gã giáo đầu vẫn còn niệm vài phần tình phận đạm bạc năm xưa nên xấu hổ mà không bỏ qua Hỉ Ý để đi bắt tên Vận Tử miệng ngọt khôn khéo kia, sắc mặt nàng lại âm trâm xuống.

Nhổ cỏ nhổ tận gốc, đây là cách nói của quan gia cùng quân gia, nhưng giờ nàng quả thật là đã hiểu rõ câu này, đối phó với một ít địch nhân mà không ép đến cùng đường thì thật đúng là qua gió xuân lại mọc. Năm đó chẳng phải là mình rẽ nhầm một bước nên bại bởi con Hỉ Ý này, thiếu chút nữa là không bò dậy nổi sao? Hôm nay phong thủy luân chuyển, cuộc sống của Hỉ Ý ngươi trở nên thê thảm, muốn mượn tiểu tử họ Ngụy kia đông sơn tái khởi ư? Không có cửa đâu!

Phụ nhân đẩy Hỉ Ý ra, túm lấy tóc Vận Tử liền kéo mạnh, thiếu niên kia không dám kháng cự ngã nhào xuống đất, nàng thấy thế liên hung hăng giãm một cước, ý cười thản nhiên lại nổi lên, vẫn không lộ vẻ dữ tợn chút nào, nhìn qua lại có chút phong vận giống như đại phụ nhà giàu giáo huấn nô tỳ tiểu thiếp.

Hỷ Ý cắn môi, một tay ôm lấy cánh tay kia.

Trời lạnh như xuân, tâm lạnh như thu*. (*Nghiêm khắc với chính mình và khoan dung với người khác)

Phụ nhân giẫm đủ rồi thì liếc mắt nhìn về phía công tử bội đao kia, cười nói: "Vị khách quan này, hôm nay nhìn thấy vậy, có dám nói ra không?"

Từ Phượng Niên không nhịn được mà bật cười.

Đào Mãn Vũ khi đối mặt hai người Vận Tử cùng Hỉ Ý tuy nói có chút khẩn trương nhưng coi như còn trấn định, nhưng sau khi nhìn thấy người phụ nhân này, liền theo bản năng trốn ở phía sau Từ Phượng Niên.

Từ Phượng Niên móc ra ngân phiếu hai trăm lượng bình tĩnh nói: "Ta tới Quảng Hàn lâu, là chỉ mặt gọi tên muốn làm quen với Ngụy cô nương, về sau sẽ thường xuyên đến thăm, kỳ thật vẫn là có tư tâm muốn làm quen với Hỉ Ý tỷ, An Dương Thanh Nô gì đó thì bản công tử không có hứng thú, nói thật ra, vẫn là Hỉ Ý tỷ có tư vị hơn một chút. Nữ tử đến tuổi này, chẳng phải càng biết hầu hạ người khác hơn sao? Về phần vị đại nương chừng năm mươi tuổi như ngươi, cút xa một chút, về nhà ôm cháu trai đi, hôm nay bản công tử ăn cơm tối hơi no, sợ lãng phí thực phẩm'.

Vẻ mặt Hỷ Ý ngạc nhiên, lập tức đỏ mắt.

Phần này mặt mũi, cho đến thiên đại rồi.

So với ngàn vạn lời tâm tình ngàn vạn lượng bạc đều ấm lòng hơn.

Lời tác giả: Từ ngày 12 tháng trước đến ngày hôm qua, vừa đúng một tháng, đã cập nhật được 200. 000 chữ. Kỳ tích mấy năm nay cũng chưa từng có... Hy vọng mọi người tiếp tục thông cảm cho tình tiết nhạt nhẽo ngẫu nhiên trong tuyết, kỳ thật loại nội dung quá độ này, nhìn kỹ thì thật ra vẫn có chút ý tứ. Nói cách khác, chính là triều đình và giang hồ cũng không thể là hai tòa lầu các nguy nga huy hoàng trên không nữa, còn phải tiếp đất mới được.
Bình Luận (0)
Comment