Chương 105: Tân Phiên Vương
Chương 105: Tân Phiên VươngChương 105: Tân Phiên Vương
Tĩnh An vương phủ. Nghe nói Bùi vương phi một lòng tham thiền, lâu không lộ diện, vương phủ vốn lạnh lẽo liền càng thêm thê lương.
Sắc trời âm u mà không mưa, lạnh mà không lạnh, tựa như nữ tử muốn nói lại thôi.
Tĩnh An vương Triệu Hành nửa đời ở kinh thành nửa đời ngồi ở dưới mái hiên Phật đường ở Tương Phiền, nhẹ nhàng vân vê một chuỗi trâm hương phật châu quấn ở trên tay.
Chỉ có một người ngồi đối diện vị phiên vương vinh nhục phập phồng này.
Chính là vị cầm sư trẻ tuổi mù mắt kia, tự đâm mù hai mắt tự tuyệt vu con đường làm quan - Lục Hủ, dòng dõi thư hương, bậc cha chú đều là đại nho đương thời, lại bởi vì viết sử sách Tây Sở quá thẳng thắn, bị hạng người nhỏ mọn lợi dụng sơ hở, bị triều đình giáng tội, nghèo túng mười năm, phải đánh đàn cho danh kỹ thanh lâu để mưu sinh, đánh cờ mười năm sống ở ngõ Vĩnh Tử qua ngày, chẳng biết vì sao, thời thế vận chuyển, chẳng những tiến vào Tĩnh An vương phủ, còn trở thành phụ tá được hai cha con coi trọng gấp bội. Cho tới hôm nay, người trẻ tuổi được đưa vào đế vương gia từ ngõ Vĩnh Tử vẫn cảm thấy phảng phất như đã trải qua mấy đời, cái gọi là cá chép vượt long môn, chính ngàn vạn con cá chép tranh giành đến đầu rơi máu chảy thì cuối cùng mới có mấy con có thể vượt qua được long môn ư? Lục Hủ mang tội, có thể lọt vào mắt xanh của Tĩnh An vương Triệu Hành, thật sự là ngoài tình lý, ngoài dự liệu.
Triệu Hành nhắm mắt lại, chuyển động chuỗi niệm châu buộc ngựa để tĩnh tâm, lạnh nhạt hỏi: "Lục Hủ, có biết vì sao không cho ngươi và Tuần nhi cùng vào kinh không?"
Thanh niên mù lắc đầu nói: "Không biết."
Tĩnh An Vương mở mắt ra, nhìn sắc trời xám xịt, cười nói: "Mấy ngày nay để cho ngươi mai danh ẩn tích làm các nha tiểu lại, có từng oán giận không?”
Lục Hủ lắc đầu mỉm cười: "Lục Hủ vô cùng thỏa mãn."
Triệu Hành quay đầu nhìn thoáng qua thư sinh trẻ tuổi: "Hai thư mười ba sách của người, lập chí muốn vì quân vương mà bình định lại sự thiên hạ, thư đầu tiên là lập thái tử, tính chùa* cùng cắt giảm chư hầu, Tuần nhi nơm nớp lo sợ bị ta buộc mang đi kinh thành lạ mặt, dẫn tới long nhan giận dữ. Thư thứ hai tổng cộng có mười sách, kế sách dụng binh chỉ nói nhằm vào Bắc Mãng, một là nói về hai họ của Bắc Mãng cùng hai triều Nam Bắc, hai là dự đoán ý đồ phân binh của Bắc Mãng, ba là nói về ứng đối khi địch tập kích, bốn là an biên chuẩn bị ngựa, năm là điều binh khiển tướng, sáu là lưỡng Liêu, bảy là hòa thân, tám là tiến vận, chín là thu Long Yêu Châu, mười là diệt Bắc Mãng. Long Nhan lại tức giận lần nữa, nhưng mà Tuần nhỉ truyền mật thư về Tương Phiền, lại nói rằng ngay cả Trương Cự Lộc cùng Cố Kiếm Đường kia đều thập phần coi trọng, thậm chí ngay cả lão thái sư Tây Sở xưa nay không thích khen người cũng nói vài câu tốt ở trên triều đình, ba người này, Trương Cự Lộc tuyển chọn vận chuyển đến dẫn thân đại nghĩa, vì chính của cải hắn làm nền tảng. Cố Kiếm Đường đối với sách thứ chín thu Long Yêu Châu này thập phần ưu ái, mà Tôn Hi Tể chấp chưởng môn hạ tỉnh lại càng tiếp nhận toàn bộ nhị sơ mười ba sách, khen ngợi Nhị Sơ vừa ra, đám người bọn họ đứng ở trên thế đại điện đều phải tự ti mặc cảm, gọi Tuần nhi mạo danh thay thế của ta là đại tài kinh thế tế dân, không thua Trương Thủ Phụ nửa điểm nào. Trương Cự Lộc đúng là nửa điểm không giận, mỉm cười nói đâu chỉ là không thua, thế mà còn làm cho hắn khó có thể nhìn theo bóng lưng. Lúc này Hoàng đế bệ hạ mới đè lửa giận trên mặt xuống, kỳ thật hai thư mười ba sách này là nhất thanh nhị sở của bản vương, trừ bỏ chuyện lập thái tử, phạm vào nghịch lân, khiến hắn thật sự tức giận, còn đâu mười hai sách còn lại, nhất là sách cắt giảm chư hầu, quả thực đã nói rõ tâm khảm của hắn, đối với vị huynh trưởng này, bản vương thật sự hiểu rất rõ."
(* Ngày xưa, khi xuất quân, các tướng lĩnh đều đến chùa dạy tính toán, sau đó phái họ ra ngoài, nên gọi là tính toán trong chùa. )
Người đàn ông mù nhẹ giọng nói: "Ý định ban đầu của Lục Hủ là qua vài năm nữa, chiến sự hai triều lần thứ bảy kết thúc, mới giao ra hai sơ mười ba này."
Tĩnh An Vương Triệu Hành ngừng lại niệm châu chuyển động.
Tĩnh An Vương Triệu Hành dừng chuyển động niệm châu lại.
Lục Hủ cúi đầu thấp thêm vài phần.
Triệu Hành cười nói: "Ngươi hoàn toàn xứng đáng là kẻ thông minh, trong đời này vô số kẻ ngu xuẩn chết trong tay bổn vương, chỉ có ngươi và một người trẻ tuổi nhìn ra trước khi bổn vương giết người sẽ ấn tràng hạt. Nhưng ngươi yên tâm, ta không nỡ giết ngươi, giết ngươi, vương phủ Tĩnh An cũng sụp đổ một nửa. Lần này sát ý của ta nổi lên, chỉ là do tập tính âm trầm cho phép, cũng không phải thật sự có sát tâm. Bản vương không đợi được đến khi chiến sự lần thứ bảy kết thúc, sợ thua cuộc, Lục Hủ, tâm tư ngươi thông suốt, đoán được hàm nghĩa của những lời này của bổn vương đúng không?"
Lục Hủ khẽ cắn môi, đứng dậy quỳ xuống đất trầm giọng nói: "Nếu triều ta thất bại, mười ba sách vẫn có thể làm cho vương phủ Tĩnh An thu lợi, nhưng nếu thắng, sẽ trở thành hai tờ giấy vụn. Kể từ đó, thế tử điện hạ không còn chút khả năng nào làm thế tập võng thế nữa!"
Triệu Hành cười ha ha, nói: "Đứng lên nói chuyện."
Lục Hủ đứng dậy ngồi xuống lần nữa.
Triệu Hành nhẹ giọng nói: "Bản vương không giỏi đánh cược, năm đó đánh cược một ván lớn, liền thua thiên hạ. Cho nên lúc này khi Tuần nhỉ vội vàng vào kinh, đã có thể coi như là lần đánh cược nhỏ rồi, người ta đều nói đánh cược nhỏ sẽ có chút lời, ra cảm thấy hẳn là có thể đánh cuộc thắng được."
Lục Hủ đột nhiên toát mồ hôi lạnh.
Triệu Hành tiếp tục chuyển động niệm châu, mỉm cười nói: "Nghĩ tới rồi đúng không? Đúng vậy, nếu bản vương không chết, hoặc là chậm rãi chết già, trận đánh bạc này, Triệu Hành ta thắng cũng vô dụng, Tuần nhi không thành Tĩnh An Vương, vẫn chỉ giảm tước một bậc, xuống hàng phiên vương làm quốc công."
Lục Hủ lại quỳ xuống.
Gián tiếp bức tử một vị phiên vương vô bệnh vô tai, có vui không? Kẻ phụ tá nho nhỏ như Lục Hủ có mấy mạng đây?
Triệu Hành đứng dậy nói: "Đừng quỳ nữa, cả đời này của bản vương kỳ thật chỉ muốn có một người quỳ trước mắt, hắn là ai? Trong lòng ta và ngươi biết rõ, đương nhiên không phải Lục Hủ ngươi.
Tĩnh An vương tự tay nâng người trẻ tuổi mù mắt thanh khách quý phủ dậy, vẻ mặt ôn hòa cười nói: "Năm đó người kia dựa vào Tuân Bình thư sinh có thể nói là quốc sĩ vô song, mới có quang cảnh hôm nay, phụ tử chúng ta có ngươi, nói vậy cũng sẽ không kém bao nhiêu. Đi, ngươi đã xem qua vẻ vang của Tĩnh An vương phủ, bản vương lại dẫn ngươi đi xem một chút chuyện bẩn thỉu ở đây."
Lục Hủ được Tĩnh An vương Triệu Hành cải trang đưa ra khỏi phủ tới cửa một tòa nhà riêng u tĩnh trong thành, đi ra xe ngựa, mơ hồ có thể nhìn thấy bên miệng Tĩnh An vương văn võ song toàn nhất trong bảy phiên vương lộ ra một nụ cười khổ.
Nhẹ nhàng đẩy cửa vào.
Trong tiểu viện trồng đầy hoa lan, một nữ tử lười biếng dựa vào lan can gỗ dưới mái hiên, phong thái thoát tục. Lục Hủ vừa nhìn thấy một bên mặt thì đã sửng sốt, sau khi nhanh chóng xác nhận nàng cũng không phải là quý phi Bùi Nam Vi của Tĩnh An Vương, thì cũng có chút chấn kinh với việc đại nghịch bất đạo này của thế tử Triệu Tuần. Nhưng mà người phú quý như thế tử điện hạ, kim ốc tàng kiều, thì đây lại là bình thường, cho dù đã có thế tử phi, thì nuôi dưỡng vưu vật cũng không có người nào sẽ coi đây là chuyện tà đạo, chẳng qua là nữ tử này lại quá giống vương phi nên khiến người ta cảm thấy đây là chuyện rợn người thôi. Lục Hủ lập tức minh bạch vì sao Tĩnh An Vương Triệu Hành sẽ nói thành chuyện bẩn thỉu , mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, không dò xét vị nữ tử mỹ mạo kinh ngạc xuất thần kia nữa.
Nữ tử kia rốt cục cũng tỉnh giấc, nhìn thấy Triệu Hành giống với thế tử Triệu Hành đến bảy tám phần thì lập tức phù phù quỳ xuống, thân thể mềm mại run rẩy, một câu cũng không nói ra khỏi miệng được.
Triệu Hành chậm rãi đi đến bên người nàng, đưa tay nắm chặt chuỗi chuông gió dưới mái hiên, im lặng không lên tiếng.
Nữ tử kia lệ rơi đầy mặt, lạnh mình hồi lâu, nâng lên đầu, cắn phá bờ môi, tơ máu đỏ tươi, nói ràng: "Nô tỳ không sợ chết, nhưng khẩn cầu Tĩnh An Vương đừng trách phạt thế tử điện hạ."
Triệu Hành buông chuông gió ra, nhẹ nhàng búng một cái, leng keng rung động, không cúi đầu nhìn vị nữ tử phủ phục trên sàn nhà này, nhẹ giọng cười lạnh nói: "Ngươi xứng nói chuyện với bản vương sao?"
Nữ tử gục đầu, lệ rơi đây mặt.
Tĩnh An vương nghe tiếng chuông gió vang lên, chậm rãi nói: "Từ ngày đầu tiên ngươi bước vào sân, bản vương cũng đã biết, chỉ có điều chuyện xấu này đối với bản vương mà nói, không tính là gì, Tuần nhi vẫn chưa vượt qua giới hạn."
Nữ tử vẫn tiếp tục run rẩy như một gốc hoa lan mềm mại trong mưa gió.
Triệu Hành tiếp tục nói: "Bây giờ vì Tuần nhi, ngươi phải chết, nguyện ý không?
Tĩnh An Vương và Lục Hủ ra khỏi tiểu viện.
Triệu Hành lên xe ngựa, dừng một chút thân hình, nhẹ giọng cười nói: "Bổn vương lấy quốc sĩ để đối đãi ngươi."
Lục Hủ không nói gì khom lưng vái chào.
Nữ tử chờ tiếng đóng cửa truyền vào trong tai liền lau nước mắt, đi vào chọn lựa một cây trâm châu Triệu Tuần tặng trong hộp trang sức rồi đi tới dưới mái hiên, cùng nằm trên sàn nhà, ngẩng đầu nhìn chuỗi chuông gió kia.
Trước khi cây trâm đâm vào cổ, nàng thê mỹ ôn nhu nói: "Tuần."
Khi thế tử Tĩnh An Vương Triệu Tuần vẫn đang ở kinh thành, thì có một tin tức làm cho thiên hạ chấn động ngang với nhị thư mười ba sách được truyền ra: Tĩnh An Vương Triệu Hành chết bất đắc kỳ tử, chết vì bệnh nan y. Tĩnh An vương phi Bùi Nam Oánh tự tử.
Tin tức truyên vào kinh thành, thế tử Triệu Tuần nghe được lời đồn liền hộc máu ngất xỉu.
Ngày đó, Long Ân mênh mông cuồn cuộn.
Thiên tử hạ chỉ, Triệu Tuần thế tập võng thế thay Tĩnh An vương.
Trở thành bảy đại phiên vương, vị thứ hai được phép thế tập võng thế cũng là thế tử điện hạ đầu tiên trở thành phiên vương.
Sau khi Triệu Tuần ở trong cung tạ ơn Hoàng đế bệ hạ xong liên hỏa tốc trở về thành Tương Phàn, sau khi gặp Lục Hủ liền chịu tang mang hiếu.
Đêm khuya yên tĩnh, Triệu Tuần sắp trở thành phiên vương mới của hoàng triều ngồi một mình trong linh đường, mặt không chút thay đổi ném một nắm giấy vàng vào trong chậu than.
Sau khi thủ hiếu kết thúc, ở trong phòng để tỳ nữ hầu hạ mặc mãng bào phiên vương xong, Triệu Tuần giờ đã là Tĩnh An vương xua hạ nhân lui ra, đứng ở trong phòng, dùng mười ngón tóm lấy khuôn mặt, vặn vẹo mà dữ tợn, như khóc mà không khóc, như cười mà không cười.
Che mặt, cúi đầu, chảy nước mắt.
Nếu là có người đứng ngoài nhìn vào sẽ thấy, biểu tình này của thế tử điện hạ vào giờ này khắc này lại là làm cho người ta nhìn mà không hiểu.
Đáng tiếc kẻ hiển quý như tân quý Lục Hủ, cũng chỉ có thể đứng ở ngoài cửa, huống chi hắn còn là một người mù.
Trong phòng Tĩnh An Vương Triệu Tuần.
Che mặt như khóc, nhưng khóe miệng nhếch lên.