Chương 124: Xuống ngựa (1)
Chương 124: Xuống ngựa (1)Chương 124: Xuống ngựa (1)
Một loạt tiếng bước chân nhỏ vụn phá vỡ sự tĩnh mịch của ven hồ, tỷ tỷ của A Bảo Cơ chậm rãi chạy đến, thì thầm to nhỏ với Hô Diên Quan Âm, Từ Phượng Niên với vốn Mãng ngữ ít ỏi biết được là dê mẹ sắp sinh con trai rồi, mà Hô Diên Quan Âm chắc là cao thủ đỡ đẻ. Cùng nhau đến chuồng dê, yên tĩnh nhìn nàng thành thạo đỡ đẻ dê con, sau khi thành công, cuối cùng vén lên một luồng tóc đen ở thái dương, gương mặt tươi cười. Bởi vì chạy trối chết, bây dê của bộ lạc đa phần gầy yếu thiếu béo, có thể sống qua ngày đông giá rét cũng đã là chuyên khó, đỡ đẻ tạm thời được coi là chuyện lớn hạng nhất. A Bảo Cơ kháu khỉnh bụ bẫm không nhẫn nại được, truy đuổi ở chung quanh chuồng dê, thật vất vả dùng chiêu hổ đói đánh dê, vồ lấy một con dê con, nhấc móng sau lên, sau khi nhắc dê con lập tức nhảy múa cuồng loạn, vô cùng khí phách, Từ Phượng Niên thấy thế cũng có chút nghẹn họng nhìn trân trối, tỷ tỷ của tiểu tử kia chống nạnh răn dạy, nói không nghe, đành phải nhéo lỗ tai thằng em. Tiểu tử kia sau khi buông tay, tỷ tỷ bỗng dưng đi bắt dê con khác, trong lúc đó bị dê đá rất nhiều lần, thân thể dính đầy bùn phân, mãi đến khi Hô Diên Quan Âm rảnh rỗi dịu dàng khuyên bảo, cuối cùng mới buông tha dê con đáng thương. A Bảo Cơ không muốn tắm, ngay cả Hô Diên Quan Âm cũng không khuyên nổi, Từ Phượng Niên xách cổ áo của thằng nhóc con siêu quậy, đến bên hồ quẳng mạnh cái tóm vào trong nước, tiểu tử kia cũng không tức giận, chỉ thoả sức bơi lội ở trong hồ, cười ngây ngô hì hì.
Hai ngày kế tiếp Từ Phượng Niên lạnh lùng nhìn cách làm việc rườm rà của bộ tộc nhỏ này, mặc kệ nam nữ già trẻ, đều phân công rõ ràng, không được lười biếng, chăn thả vắt sữa tạo bánh sữa đào giếng xén lông thuộc da nỉ, chỉ cần đủ sức lực, luôn luôn bận bịu không xong việc. Từ Phượng Niên cũng không nhúng tay hỗ trợ, chỉ yên lặng tính toán một tên dân du mục hoặc có lẽ là võ sĩ điều khiển dây cần tốn bao nhiêu đất đai, hắn nói chuyện với Hô Diên Quan Âm, mới biết được đời trước bộ lạc xuất hiện vài tên thành viên của Khiếp Tiết Quân của Bắc Mãng vương đình, có thể miễn đi rất nhiều thuế phụ thu của bộ tộc, bằng không với nhân lực vật lực của bổn tộc, cần săn bắn thú hoang loại lớn thậm chí là cướp bóc các bộ lạc khác mới có thể tồn tại tiếp, chỉ là hai loại chuyện này, quá mạo hiểm, hơi không cẩn thận chính là tai họa ngập đầu đối với bộ tộc, trên thảo nguyên mỗi ngày đều có những bộ lạc nhỏ cỡ như họ suy bại hoặc là bị thâu tóm, chuyển đến chỗ này, may mắn chiếm cứ một hồ nước, chỉ có thể hy vọng Tất Thích địa phương pháp ngoại khai ân, cùng với bộ lạc lân cận yếu ớt. Trong lúc Từ Phượng Niên cùng lão tộc trưởng mật đàm sau đó Hô Diên Quan Âm rốt cục mang một gương mặt thô ráp đẩy gấp rút đi ra, để cho bộ tộc mục dân mở rộng tâm mắt, ngày càng coi Từ Phượng Niên như nhân vật kỳ quái Bồ Tát đầu thai. Ngày thứ ba vào lúc giữa trưa, Từ Phượng Niên ở bên hồ tĩnh tọa thổ nạp nhìn về phía phương Bắc, rốt cuộc đã tới. Chẳng qua chiến trận lớn hơn rất nhiều so với trong dự liệu.
Tất Thích Cầm Sát Nhi, chủ nhân của mảnh đất chăn thả gia súc này ngồi trên một con ngựa cao lớn, tên Tất Thích tráng niên này có vóc người to lớn khoẻ mạnh, toàn thân mặc đồ da sói, tóc gần hai lỗ tai cùng trước trán cạo sạch, bện hai búi tóc chĩa vào sau tai, trên vai đậu một con Chim cắt lớn. Cầm Sát Nhi vung tay lên, phía sau có khoảng một trăm ky binh gào thét man rợ lao ra, vây quanh doanh địa giục ngựa chạy như điên, đây thủ đoạn doạ người đáng sợ, thứ khiến người sợ hãi nhất chính là bên cạnh Cầm Sát Nhi có hai chiếc lông giam, mỗi chiếc nhốt một con kim tiền liệp báo cùng mãnh hổ bắt được từ bên Lưỡng Liêu, hai con mãnh thú vốn cuộn mình ngủ gật dường như ngửi được mùi máu tươi, ở trong lông bỗng nhiên đứng lên, trâm giọng gào thét, móng sắc vồ vào song sắt, muốn căn người.
Tộc trưởng Hô Diên An Bảo suất lĩnh thành viên bộ tộc chạy trốn cả nghìn dặm sớm đã sợ bóng sợ gió, nơm nớp lo sợ tụ tập lại cùng một chỗ, không mang binh khí, không hê dám làm ra tư thế chống cự, di chuyển vượt biên vốn là đuối lý, nếu không phải giờ trong tộc không đem ra được bảo vật đáng tiền, Hô Diên An Bảo đã sớm đích thân đi "Dâng hương "cho vị tân Tất Thích sau này nắm giữ đại quyền sinh sát của toàn tộc. Từ Phượng Niên cùng Hô Diên Quan Âm vẫn chưa đi ra khỏi trướng phòng, bên người còn ẩn núp một A Bảo Cơ tức giận bất bình, xuyên qua khe hở nhìn đám thân vệ kiêu ngạo láo xước của Tất Thích, nhưng cuối cùng ánh mắt dừng tại hai kẻ trông có vẻ là chủ tớ ở bên cạnh Tất Thích.