Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 489 - Chương 139: Mượn Khí Ba Ngàn Trảm Đầu Lâu

Chương 139: Mượn khí ba ngàn trảm đầu lâu Chương 139: Mượn khí ba ngàn trảm đầu lâuChương 139: Mượn khí ba ngàn trảm đầu lâu

Chém ngang lưng cẩm bào.

Một đao từ tay áo chặt đứt, là sinh tử vinh nhục của cẩm bào - một vị ma đạo cự phách nhất giáp.

Khi một vệt lưu hoa kia quét ngang ra, Thác Bạt Xuân Chuẩn theo bản năng nheo mắt lại, tựa như người thường ngẩng đầu nhìn thấy ánh mặt trời, chờ vị Tiểu Thác Bạt cả đời đều thuận buồm xuôi gió này mở mắt, thì chỉ nhìn thấy một thi thể bị cắt ngang, cùng với người trẻ tuổi đáng chết rốt cục cũng đã ngang nhiên xuất đao kia, đoản đao không biết khi nào đã trở về vỏ, hai tay chống lên chuôi đao, chậm rãi thẳng sống lưng, xoay người đối mặt với gã và Đoan Bột Nhĩ Hồi. Thác Bạt Xuân Chuẩn vẫn bất động như núi, trong lòng ngẫm nghĩ một chút, nếu mình đối mặt với một đao kia, có đao kiếm nơi tay, thì tuyệt đối không đến mức bị một đao cắt ngang lưng, lại càng không cần phải nói đến việc chém giết với Đoan Bột Nhĩ Hồi, đây chỉ sợ cũng là mưu kế của người trẻ tuổi võ học bác tạp này, lúc trước sau khi đánh ngã mình xuống ngựa, liền biết con đường bắt giặc trước bắt vương này không dùng được thì liền theo dõi Cẩm Tụ Lang có thói quen khống chế Thải Mãng đi ngăn địch kia, quả thật đây là một hồi kịch khổ nhục được bày ra tỉ mỉ haI

Đoan Bột Nhĩ Hồi bị hung hăng tính kế thì nghiến răng nghiến lợi nói: "Tiểu chủ tử, lồng ngực của người này bị một quyên cuối cùng của ta đập bị thương rồi, vận khí rốt cuộc cũng không cách nào thông thuận nữa, đừng nói xuất đao, ngự kiếm cũng khó, cứ để ta tới nhặt xác của hắn!"

Thác Bạt Xuân Chuẩn trừng mắt: "Có thể thu xác hắn là tốt nhất, đừng đến lúc đó thu xác của ta."

Lần này Đoan Bột Nhĩ Hồi đã giận dữ bất chấp nịnh nọt, khuôn mặt chỉ còn dữ tợn. Sau khi Từ Phượng Niên và Lý Thuần Cương chia lìa, dựa theo tâm đắc bế kiếm của lão đầu da dê, vẫn gian khổ dưỡng ý, phối hợp với Thần Hoa Uẩn Dục do Thực Hà Thực Tử Phong Kim Chi mang đến, Nhất Tụ Thanh Long do Lưỡng Tụ Thanh Xà diễn hóa mà ra cuối cùng cũng phát huy ra khí phách sắc bén vượt quá tưởng tượng, nhưng chiêu này gần như cũng móc sạch hết tất cả tinh khí thân, kéo cung như trăng tròn, kéo đến gần như đứt dây cung rồi.

Sau khi Xuân Lôi về vỏ, Từ Phượng Niên không kìm được sự run rẩy của thân thể, nhất là hai tay cầm đao, tử chiến một hồi với Đoan Bột Nhĩ Hồi, thân thể bị thương nặng, quyền cuối cùng lại càng làm cho thất khiếu của hắn chảy máu, một khắc trước là hắn mạnh mẽ áp chế, lúc này mới chậm rãi chảy ra, mặt đây máu, kỳ thật lúc đầu gặp phải Thác Bạt Xuân Chuẩn cùng Thải Mãng Cẩm Tụ Lang, Từ Phượng Niên cũng không e sợ phải chiến cũng không muốn chạy trốn, Thác Bạt Xuân Chuẩn muốn lấy chiến dưỡng chiến, lấy hắn làm cọc luyện đao, hắn sao không cũng có phần tâm tư này chứ. Chỉ có điều người tính không bằng trời tính, có thêm một Đoan Bột Nhĩ Hồi, nên giờ mới hãm sâu vào trong bùn lầy, muốn trốn cũng khó. Lần đầu nghe lão Lý kiếm thần nói về thai nghén kiếm ý, Từ Phượng Niên không phải không có nghi vấn, nếu hà khắc đến nỗi một kiếm tất chết thì mới có thể ra khỏi vỏ, nếu không kiếm ý sẽ có tổn hại, vậy thì chẳng phải là khiến người ta nghi ngờ mình là kẻ bắt nạt kẻ yếu sợ kẻ mạnh sao? Đối địch với đối thủ có cảnh giới cao hơn mình, một kiếm này là ra hay là không ra? Nếu không thích hợp để ra khỏi vỏ, thế thì cái này có gì khác với việc thế gian không có rồng nhưng lại đi học kỹ nghệ đồ long chứ? Nhưng Lý Thuần Cương vẫn luôn thừa nước đục thả câu, không đưa ra đáp án, chỉ nói là đi đến trước núi sẽ biết Ngũ Nhạc. Giờ Từ Phượng Niên lại vào hoàn cảnh hạp cốc linh hoạt kỳ ảo vô bi vô hỉ kia, trong nháy mắt này, Xuân Lôi không hề run minh, Từ Phượng Niên chậm rãi nhắm mắt lại, tầng tầng trùng điệp, kiếm ý đao ý, đều là như thế, ở trong thiên địa của vỏ thất vuông vức, Xuân Lôi sinh cơ dạt dào.

Cỗ huy sái thiên địa thần ý của Xuân Lôi khi xuất khiếu, tựa như là bôn lưu tới biển lại quay trở lại, thậm chí còn nghịch lưu mà lên, liên tục leo lên.

Trên lằn ranh sinh tử tất có đại ngộ. Đây là việc mà dù thông minh đọc hết ngàn vạn bí kíp trong kho vũ khí cũng không thể mang đến, như tự mình thấy đèn đuốc, đây chính là cái gọi là cúi đầu leo núi, khi lên mới biết trên đỉnh núi Côn Lôn có đèn.

Thác Bạt Xuân Chuẩn không dám tùy tiện mạo hiểm, gã tính toán trong lòng rồi nhìn về phía đám ky binh mà gã xem là đê tiện như con kiến kia, rồi vẫy tay với đám ky binh đã bị dọa vỡ gan mà mỉm cười nói: "Đi, phân phát cho dân du mục hai mươi thanh mãng đao, nói cho bọn họ biết, nếu muốn sống, thì đánh chết người trẻ tuổi này. Mặc kệ có đánh chết hay không, chỉ cần giơ đao lên, Thác Bạt Xuân Chuẩn ta đều hứa hẹn cho bọn họ hoàng kim ngàn lượng bò dê vạn con." Cầm Sát Nhi có vũ lực bình thường, gã chỉ biết là tên đao khách kia cực kỳ không dễ chọc, nhưng mà muốn gã bóp quả hồng mềm thì đây chính là hạ bút thành văn, gã dẫn hai mươi mấy ky giục ngựa chạy về phía trước, đi tới trước người dân du mục, bỏ lại hơn hai mươi thanh mãng đao, âm trâm nói: "Nghe rõ chưa, tiểu công tử của quân thần Bắc Mãng chúng ta nói rồi, các ngươi chỉ cần giơ đao về hướng tên tặc tử Nam triều chạy trốn đến cảnh nội kia, là hoàng kim ngàn lượng, bò dê vạn con! Hơn nữa ta, Vương Ưng của phiến thảo nguyên này , Cầm Sát Nhi, cũng đáp ứng các ngươi, cái hồ nước này, cái nông trường này, đều sẽ tặng cho các ngươi! Nếu không thức thời thì..."

Cầm Sát Nhi không dám tự tiện chiếm quyên, vội vàng cẩn thận quay đầu nhìn Thác Bạt Xuân Chuẩn, người sau làm một thủ thế cắt cổ, nhận được chỉ thị, Bắt Sát Nhi lập tức thay đổi khuôn mặt, lạnh lùng nói: "Chính là một chữ chết!"

Tiểu nhi tử của Thác Bạt Bồ Tát?

Hô Duyên An Bảo tâm chết như tro, mắt thấy có một tên thanh niên tráng mục chuyển động bước chân, muốn đi nhặt mãng đao lên, trừng to mắt cả giận nói: "Ngươi dám?!"

Mục dân kia chỉ dừng lại một chút, khi hắn nhìn thấy có đồng bào trong tộc liên tục đi ra khỏi hàng ngũ, quyết tâm vốn đã dao động liền không hề do dự nữa, cùng nhau yên lặng nhặt một thanh đao nhọn trong suốt lên, vợ con của dân du mục này cũng đều quay đầu, không muốn xem một màn này. A Bảo Cơ lao ra khỏi trướng phòng, giang tay ra đứng giữa ky binh và dân du mục đang xách đao, khuôn mặt non nớt tràn đầy nước mắt. Lão tộc trưởng nhắm mắt lại, nước mắt tung hoành. Một già một trẻ, hai khuôn mặt, trong lúc sinh tử tồn vong, vô ích. Hô Diên Quan Âm chạy về phía A Bảo Cơ, ôm lấy, lăn sang một bên, tránh được cú đụng khi Cầm Sát Nhi giận dữ phóng ngựa xông lên phía trước. Một màn này làm tất cả cảnh giác, gã là chúa tể không thể nghi ngờ trên thảo nguyên này, giờ hung tính của gã đã tăng vọt, dù con hùng ưng này trong mắt Thác Bạt thị chỉ là gà đất, nhưng tuyệt đối cũng không phải là người mà dân du mục có thể làm trái ý, gã rút một mãng đao được tạo hình dài vượt quá quy chuẩn ra, khom lưng tàn nhẫn bổ xuống, cánh tay Hô Diên Quan Âm bị chém ra một vết thương sâu đến nỗi nhìn thấy được cả xương.

Từ Phượng Niên mở mắt khom lưng, Xuân Lôi ở trong tay xoay một vòng. Hắn đưa lưng về phía dân du mục xách đao đi tới, tâm tình không gợn sóng, đối với lòng người hiểm ác, đã gặp qua quá nhiều người xấu xí không chịu nổi, cũng không thể trách, huống chi đây là vì bộ tộc cùng thân mà chết, đặt mình vào hoàn cảnh người khác, là giơ đao hay là cự tuyệt, đều là hợp tình hợp lý. Một tay cầm Xuân Lôi, cánh tay còn lại thì nâng lên, bỗng nhiên tung đoạn giang về phía sau, phía sau lập tức xuất hiện một khe rãnh, trận hình dân du mục đang xông lên phía trước lập tức xuất hiện một trận khiếp đảm cùng ngưng trệ, lúc nhìn từ xa chỉ thấy bên này bụi đất tung bay, chung quy không thể rung động lòng người bằng việc nhìn bằng mắt thường được, sở dĩ cùng giơ đao về hướng này, sâu trong nội tâm bọn họ ngoại trừ sợ hãi uy danh như sấm bên tai của Thác Bạt thị, thì còn có người ôm tâm lý cầu may rằng tên sĩ tử trẻ tuổi này có một bộ tâm địa Bồ Tát. Chỉ là sau khi bãi cỏ đột nhiên nứt ra, tựa như đây là vẽ ra một ranh giới sinh tử, vượt qua lôi trì thì tất phải chết, phần tâm lý cầu may kia cũng liền bị quét sạch, dũng khí theo đó cũng suy giảm theo.

Từ Phượng Niên nhìn chằm chằm Thác Bạt Xuân Chuẩn, đưa tay xoa xoa vết nhăn trên áo dài bị máu tươi thấm ướt trước ngực, mỉm cười nói: "Không có Thải Mãng Cẩm Tụ Lang áp trận cản trở, sẽ không dễ dàng ngăn ta lại đâu, nếu không ta và ngươi đi săn với nhau một lần?"

Thác Bạt Xuân Chuẩn càn rỡ cười to, cười đến khuôn mặt anh tuấn cũng có chút vặn vẹo, chỉ vào Từ Phượng Niên nói: "Trung Nguyên có một câu nói là nỏ mạnh hết đà không thể xuyên qua lụa, hướng gió mạt lực không thể thổi bay hồng mao, chỉ bằng bộ dáng nửa chết nửa sống của ngươi mà còn muốn nói điều kiện với ta sao? Có phải giờ hít thở thôi cũng cảm thấy đau phổi không? Ngươi coi một quyền kia của Đoan Bột Nhĩ Hồi là thứ thêu hoa sao?"

Từ Phượng Niên nói: "Ta ngự được bao nhiêu thanh phi kiếm 2 Trước đó ngươi đã từng đoán ra chưa? Theo lý này, đã có đao thứ nhất, lại không thể có đao thứ hai thứ ba sao? Giờ kéo thêm một kẻ chôn cùng cũng không phải không thể mà, mà giết một tên Đoan Bột Nhĩ Hồi đứng thứ sáu của ma đạo, hình như cũng không hồi vốn nhanh bằng việc giết tiểu nhi tử của quân thần nhỉ"

Thác Bạt Xuân Chuẩn duỗi một ngón tay ra lắc lư mấy cái, trong lòng đã có dự tính cười nói: "Đừng dọa hù ta, vô dụng thôi, ta bị Thác Bạt Bồ Tát trong miệng ngươi đánh qua mắng qua rồi, duy chỉ không bị dọa mà lớn lên thôi. Ta đã biết đại khái về tính tình của ngươi rồi, có thể giết người tuyệt không nói nhảm, giờ nói nhiều như vậy, liền chứng minh tiểu tử ngươi gần đến mức kiềm lư kỹ cùng* rồi, chậc chậc, kiêm lư kỹ cùng, cái thuyết pháp này quả thực là không tồi, ngươi đã là con cháu của thế gia vọng tộc tại Nam triều thì có lẽ cũng minh bạch ý tứ này ha? Hoặc là nói, ngươi lại bắt đầu bố cục ở chỗ tối tăm nhỏ bé rồi hả? Đoan Bột Nhĩ Hồi, động thủ, tứ chi thuộc về ngươi, đầu thuộc về tai"

(* Đó là một phép ẩn dụ cho thấy những kỹ năng kém cỏi của con người đã cạn kiệt và họ không thể làm được gì hơn.

Người ta nói rằng thời xa xưa, ở đường Trung Quý Châu không có lừa. Có một thương nhân từ nơi khác vận chuyển đến đó một con lừa, nhưng đường ở Trung Quý Châu lại nhiều núi, lừa không có tác dụng gì nhiều, nên thương nhân đành phải thả con lừa xuống dưới chân núi, mặc cho nó ăn cỏ ở đó.

Một hôm, có một con hổ từ trên núi xuống. Con hổ này chưa từng thấy qua con lừa, đột nhiên nhìn thấy một con thú to như quái vật này thì không khỏi chấn động, còn tưởng là thần linh nào đó hạ phàm. Con hổ cuống quít trốn vào bụi cây, len lén quan sát động tĩnh của con lừa.

Một ngày trôi qua, con hổ không nhận ra con lừa có gì đặc biệt. Ngày hôm sau, con hổ rón rén ra khỏi rừng và nghĩ đến việc chạm thử vào con lừa. Nó còn chưa đi được mấy bước, đột nhiên nghe thấy con lừa rống to một tiếng, lập tức sợ tới mức xoay người bỏ chạy. Chạy một hồi, lão hổ phát hiện phía sau không có động tĩnh, lại cẩn thận từng li từng tí thong thả trở vê. Dần dần, hổ đã quen với tiếng kêu của lừa, lại lấy can đảm đến gần lừa.

Con hổ trước tiên dùng chân trước đi khiêu khích, lại dùng thân thể đi đụng chạm. Con lừa thẹn quá hóa giận, đá về phía con hổ. Con hổ nghiêng người một cái đã tránh được, trong lòng lập tức cao hứng: "Hóa ra con thú này chỉ có chút bản lĩnh như vậy". Đã đói bụng cả ngày, con hổ lập tức nhào tới cắn chết con lừa, biến nó thành một bữa ăn ngon. )

Thác Bạt Xuân Chuẩn híp mắt say mê nói: "Trước kia không biết, sau khi gặp ngươi, mới phát hiện thì ra hiểu một ít danh ngôn cảnh cáo trong thi thư, vừa lải nhải lảm nhảm vừa giết người thì sẽ đặc biệt thú vị."

Từ Phượng Niên quay mặt về Đoan Bột Nhĩ Hồi, khẽ thở dài. Một đạo kim quang lướt nhanh ra khỏi tay áo.

Thác Bạt Xuân Chuẩn cười đùa nói: "Chút tài mọn, thuật ngự kiếm sát nhân của ngươi so với một trong bại tướng dưới tay cha ta năm đó, so với kiếm khí của Kỳ Kiếm Nhạc phủ kia thì ngươi kém mười vạn tám ngàn dặm!"

Trên mặt lộ ra thần thái bất cần đời, ánh mắt thì nghiêm nghị, bất luận kiếm khí hay là tốc độ của thanh phi kiếm thủy chung chưa từng lộ diện hiện thế này, đều vượt xa tám thanh phi kiếm treo lơ lửng kết lưới lúc trước.

Đây là Kim Lũ đã đạt được thành tựu hơn phân nửa kiếm thai.

Thác Bạt Xuân Chuẩn không rút đao kiếm ra, gã chỉ muốn phân cao thấp với thanh phi kiếm vàng óng ánh có quỹ tích xảo quyệt kia, giống như hán tử đa tình đùa giỡn nữ tử hoài xuân, trêu hoa ghẹo nguyệt, một người một phi kiếm vờn nhau, rất là đẹp mắt.

Từ Phượng Niên đã chạy tới trước mắt Đoan Bột Nhĩ Hồi, người sau càng đánh càng dũng mãnh, dũng mãnh vô cùng, ra tay không chút lưu tình, quanh thân vặn dây tụ lực, vừa động thì như phá sơn lay nhạc, xu thế suy tàn của Từ Phượng Niên giờ cũng không thể luôn che giấu được nữa. Xa thì đá chân đạp cước quét roi, gần thì thúc khuỷu tay hay dùng vai đụng, chắc chắn gã có thể sẽ nát tứ chi của người trẻ tuổi dám can đảm đối mặt với mình mà còn dám phân thần ngự kiếm này, Đoan Bột Nhĩ Hồi hình buông nhưng ý chặt, ra tay như đại chùy, hạ tay như cần câu, nhìn như hai khuỷu tay không rời sườn, biên độ ra chiêu không lớn, thế nhưng sức bật khi đả thương người đến cực kỳ đáng sợ, hai chân của tên võ phu khôi ngô này như lội bùn bộ, như du xà mãng hành, hai tay vặn chặt khoan lật, từng bước tương sinh đến vô cùng tận. Từ Phượng Niên lúc trước thân bị trọng kích, giờ còn phải phân tâm ra đánh với cả hai bên, rốt cục cũng bị Đoan Bột Nhĩ Hồi bắt được chỗ sơ hở mà nhấc chân thúc đầu gối vào, khi đầu Từ Phượng Niên bị cự lực bắn ngược về phía sau, một cánh tay gã cũng quét ra, khiến cả thân thể Từ Phượng Niên bị đánh bay.

Từ Phượng Niên khẽ nỉ non: "Cho ta mượn ba ngàn khí, chém cái đầu trên cổ ngươi."

Kim quang tăng vọt.

Phi kiếm vốn vẫn giấu vụng sau khi chủ nhân lấy cái giá liều mạng mượn thế liền lập tức đắc thế, trong nháy mắt như đã được đổ thêm dầu vào lửa, tốc độ đột nhiên tăng lên mấy lần, đâm thẳng mi tâm Thác Bạt Xuân Chuẩn! Nghìn cân treo sợi tóc.

Thác Bạt Xuân Chuẩn không kịp tránh né đành giơ tay lấy lòng bàn tay ngăn cản kiếm thế, nghiêng đầu, phi kiếm Kim Lũ xuyên thấu cả bàn tay, vẽ ra một vết máu trên mặt gã.

Phát giác được dị dạng tâm thần Đoan Bột Nhĩ Hồi chấn động mạnh, gã không truy kích tên thanh niên thủ đoạn biến hóa kỳ lạ kia giống như không có điểm dừng nữa mà lướt tới bên cạnh tiểu chủ tử, sợ thanh phi kiếm kia còn có sát chiêu. Nếu Thác Bạt Xuân Chuẩn được quân thần ký thác kỳ vọng cao chết ở Long Yêu Châu, đừng nói là Đoan Bột Nhĩ Hồi, cho dù cả ma đạo Bắc Mãng chôn cùng cũng không đủiI

Thác Bạt Xuân Chuẩn không quan tâm đến lòng bàn tay, gã tát Đoan Bột Nhĩ Hồi một cái, cả giận nói: "Cút đi làm thịt hắn!"

Kim Lũ vòng ra một vòng bán nguyệt, rồi chui vào ống tay áo ẩn nấp, sắc mặt Từ Phượng Niên giờ đã suy bại như tờ giấy vàng, sau khi rơi xuống đất liền lảo đảo một cái, hắn nuốt phần huyết dịch đang xông lên cổ họng xuống rồi khom lưng chạy về phía trước, vài tên ky binh chắn ở trên đường bị đoạn giang chém đôi cả người lẫn ngựa.

Đoan Bột Nhĩ Hồi quay người chạy như điên đuổi theo.

Năm ngón tay Thác Bạt Xuân Chuẩn cong thành móc câu, ngửa đầu rống giận,'Không giết ngươi, thê không mang họ Thác Bạt!
Bình Luận (0)
Comment