Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 491 - Chương 141: Không Biết Xấu Hổ

Chương 141: Không biết xấu hổ Chương 141: Không biết xấu hổChương 141: Không biết xấu hổ

Thác Bạt Xuân Chuẩn là trời sinh thần lực, khác với đại ca ốm đau thường xuyên tiếp xúc với thuốc thang, Thác Bạt thị thượng võ sùng lực, hầu như tất cả thanh niên trai tráng trong tộc đều nhập ngũ tòng quân, cũng đều vô cùng coi trọng vị tiểu công tử chưa đầy mười tám tuổi đã sắp bước vào Kim Cương Cảnh này, lần xuất hành này, cũng là quân thân Bắc Mãng cố ý muốn Thác Bạt Xuân Chuẩn tự mình phá vỡ tầng giấy dán cửa sổ kia.

Lấy sức mạnh của Thác Bạt Xuân Chuẩn, cùng tài cưỡi ngựa bắn tên tương đối xuất sắc, thì kéo cường cung bắn tên trong hai trăm bước sẽ chuẩn tâm không sai lệch, chẳng qua gã đã cân nhắc đến dư lực của tên đệ tử họ Cao ở Nam triều kia, trong vòng trăm bước, có thể trí mạng, một trăm hai mươi bước đủ để bị thương nặng, gã không hy vọng người này chết nhẹ nhàng như thế, cho nên vẫn muốn mạnh mẽ bắn vào lưng hắn ở khoảng một trăm hai mươi bước, tốt nhất là bắn bị thương tay chân. Mỗi lần Vương Đình thu thú, Thác Bạt Xuân Chuẩn đều theo quân đi săn, gặp phải con mồi cỡ lớn, tầm bắn đều là ở khu vực biên giới thoải mái nhàn nhã, chỉ cần cưỡi ngựa du ngoạn mà bắn. Phần tâm trí rèn luyện ra kia là vì thời niên thiếu bị phụ thân ném đến băng nguyên chém giết với gấu trắng, lúc ấy binh khí chỉ có một cây cung, một cây chủy thủ cùng một ống tên.

Đoan Bột Nhĩ Hồi cũng không phải là khiếp sợ thủ pháp ném tên của người này, mà là sợ hãi việc người trẻ tuổi này thân hãm tử cảnh nhưng lòng dạ hắc ám vẫn không quên cẩn thận cân nhắc lợi hại, đoàn người ngậm đuôi đi săn, ngoại trừ theo dõi bằng tâm mắt thì nếu biến mất khỏi tâm nhìn thì phải dựa vào hoàng ưng ở trên không trung theo dõi, cung cấp tình báo. Việc khoảng cách song phương không ngừng rút ngắn là thủ thuật che mắt, cuối cùng thừa dịp hoàng ưng lao hạ thấp độ cao, sau đó tránh tên hơn nữa còn mượn tên đánh chết, tất cả đều liền mạch lưu loát. Quả thực sau khi mượn khí ngự kiếm đả thương người thì việc này chính là lại xát muối lên vết thương của tiểu chủ tử, cao thủ so chiêu thường thường thắng bại trong một đường, nếu tâm tính lay động thì rất dễ chưa chiến đã bại. Có hoàng ưng trên không, bọn họ nắm chắc thắng lợi, dù tên kia may mắn chạy ra ngoài tâm nhìn, thì đại khái chỉ cân có phương hướng chính xác, thì cũng không sợ người này lọt lưới, một đường đuổi theo, không cho hắn thời gian thở dốc chữa thương, ván đã đóng thuyền sắp dầu cạn đèn tắt.

Đoan Bột Nhĩ Hồi cười gằn, nếu ngươi còn có thể giết ưng thị uy, ta sẽ tặng ngươi một cọng rơm đè chết lạc đài

Khuôn mặt thô ráp nổi lên màu đỏ thẫm bệnh hoạn, hai mắt đen kịt, tròng mắt dần dần nhạt đi, cho đến khi không thấy đồng tử. Ngay cả ky binh của tất cảnh Cầm Sát Nhi cũng nhận thấy được sự khác thường của tên tùy tùng này, chiến mã cũng nôn nóng bất an. Đoan Bột Nhĩ Hồi đột nhiên dừng bước, làm ra một động tác ném trường mâu, một trăm ky binh liều chết phóng ngựa nhìn thấy cũng không hiểu ra sao, trên tay của tên tùy tùng tiểu vương gia này cũng không có binh khí, vậy tư thế này là muốn dọa tên đao khách kia thành chim sợ cành cong sao? Trên thảo nguyên Cầm Sát Nhi là người cảnh giác, kiến thức rộng rãi, tất nhiên là biết hàng hơn một chút, gã liếc trộm Thác Bạt Xuân Chuẩn đứng trên lưng ngựa, không hổ là con trai của quân thần, tùy tùng bên cạnh thôi cũng có vũ lực bá đạo như thế này, tùy tiện xách ra một người cũng có thể một mình san bằng tiểu bộ lạc.

Lôi mâu!

Đoan Bột Nhĩ Hồi dùng cái giá lớn là hao tổn khí huyết để tăng cường cảnh giới, một cước bước vào ngụy cảnh không linh. Cánh tay cong lên giống như giơ thương, thực hiện một loạt động tác đẹp mắt, cuối cùng khi ném ra, chân trái bước ra một bước vi diệu nhưng lại nhất cử định càn khôn, cánh tay được kéo theo về phía trước bộc phát ra một động tác quất roi, chỉ nghe một tiếng '"vù" đâm thủng màng nhĩ, một thương mâu mắt thường không thể nhìn thấy cắt qua trời cao, trường mâu tới, mang đến sóng gợn xuất hiện từ chân không, giống như sao chổi xẹt qua, hồ quang bắn thẳng tới sau lưng Từ Phượng Niên. Đoan Bột Nhĩ Hồi xuất thân từ tộc người Khương, từ xưa đã chuyên dùng lao không vũ, đầu mũi dài nhỏ bén nhọn, người có lực lớn có thể xuyên thấu qua mấy lớp giáp, thuở nhỏ khi gã tham dự săn bắn, thì nổi tiếng là dũng mãnh nhất trong những dũng sĩ xuất hiện lớp lớp ở Khương tộc, thời niên thiếu ngẫu nhiên gặp được đại tông sư Thương Tiên Vương Tú đang ở đỉnh cao võ đạo, được thụ áo nghĩa của thương pháp, cuối cùng tự nghĩ ra thần thông lôi mâu, tám năm trước liều mạng với đại kiêu thành danh trên ma đạo đã lâu, chỉ cân hai mâu là đã đánh gục, một trận thành danh. Nhưng loại mâu thuật cực kỳ hao tổn khí huyết này là thủ đoạn đả thương địch một ngàn tự tổn tám trăm, Đoan Bột Nhĩ Hồi không dám tùy tiện vận dụng, huống hồ chiêu này thắng ở xuất kỳ bất ý với cả phải bắn tỉa cự ly xa, có thể thấy Đoan Bột Nhĩ Hồi đã coi trọng Từ Phượng Niên tới trình độ nào.

Từ Phượng Niên sau khi biết rõ thân phận ba người Thác Bạt Xuân Chuẩn, từ lúc bắt đầu chạy trốn, vẫn luôn chờ tuyệt kỹ thành danh này của Đoan Bột Nhĩ Hồi, lôi mâu được xưng là tam mâu khai sơn, rốt cục cũng chờ được.

Một đường gian khổ tích góp Đại Hoàng Đình đang tán loạn từng tí một, trừ bỏ lúc bẻ tên bắn chết hoàng ưng phải dùng đi một ít ra, thì hắn đều cắn răng chuẩn bị ngăn cản một mâu này! Tránh né thì căn bản không thèm nghĩ đến, lôi mâu được ném ra này có khí cơ của Đoan Bột Nhĩ Hồi hô ứng dẫn dắt, cũng không phải là sẽ hướng vào mục tiêu cố định như vũ tiễn sau khi rời cung, cái này giống như ngự kiếm thuật thượng thừa hơn.

Ấn ký mi tâm Từ Phượng Niên đã sớm chuyển thành màu tím đen, hắn cũng bất chấp có rơi vào hoàn cảnh thê lương hồi quang phản chiếu hay không mà dừng chân xoay người, hai tay xoay chuyển Xuân Lôi, thân hình lướt ngược, vỏ xuân lôi lần thứ hai tạo ra một thuẫn khí hình kính tròn khổng lồ như lần ở trong hạp cốc, mâu - thuẫn chỉ tranh, thành bại tại đây. Đoan Bột Nhĩ Hồi không thể nghi ngờ vẫn là nỏ mạnh, Từ Phượng Niên cũng đã là thế đơn lực bạc giờ lại càng mỏng, gương tròn bị một kích từ lôi mâu đánh cho nổ tung, Xuân Lôi bắn bay về phía sau, mũi mâu thoáng thay đổi quỹ tích đâm vào sườn Từ Phượng Niên, sau khi đâm xuyên qua còn tiếp tục đánh xuống đất khiến mặt đất nổ ra một cái hố sâu bằng cả thân người, bụi đất bay loạn lên. Đoan Bột Nhĩ Hồi cũng coi như là đã báo được mối thù phi kiếm xuyên thủng tay thay Thác Bạt Xuân Chuẩn.

Cầm Sát Nhi cùng một trăm ky binh rốt cục cũng như trút được gánh nặng, người này thật sự là làm cho người ta không bớt lo, lần này cũng nên nhận mệnh chết đi chứ?

Thân thể Từ Phượng Niên nặng nề rơi xuống trên mặt đất, giãy giụa ngồi dậy, quả nhiên là rốt cuộc cũng không đứng dậy nổi nữa, hắn cầm lấy Xuân Lôi bên người, ngồi xếp bằng, đặt ngang trên đầu gối. Máu tươi trào ra từ trong miệng đã chuyển thành đen nhánh, hắn cũng không định lau, dù sao thì lau nhất định cũng không sạch, Từ Phượng Niên chỉ đưa tay xoa xoa lên búi tóc rồi buộc tóc lại, tự thể nghiệm việc tóc da là của cha mẹ.

(*'Lông da của thân thể là của cha mẹ, không dám làm tổn hại." Câu tục ngữ này có ý nói rằng mọi thứ trên thân thể đều do cha mẹ ban cho, không được phép tổn hại gì cả, tức là chăm sóc thân thể. giống như kính trọng cha mẹ vậy. )

Thuở nhỏ hắn bị Lý Nghĩa Sơn cười đùa nói là có một bộ phú quý bắc nhân nam tướng, khó trách đầu thai ở Từ gia. Đại tỷ Từ Chi Hổ cũng luôn trêu ghẹo nói trong nhà bốn người, chỉ có hắn lớn lên giống mẫu thân nhất, ngũ quan giống, đôi mắt giống, ngay cả tóc cũng giống, nàng luôn nói rất ghen tị. Tâm mắt Từ Phượng Niên mơ hồ, trong đầu cưỡi ngựa xem hoa, nhớ lại rất nhiêu chuyện vặt vãnh, nhớ tới bóng lưng còng của Từ Kiêu, bốn tỷ đệ vui chơi đùa giỡn, nhớ tới Trấn Linh Ca của Lương vương phủ Thanh Lương Sơn, bộ áo trắng kia từ nhỏ đã là bóng ma dày đặc trong lòng hắn, nhớ tới kiếm của lão già áo da dê đi cùng người, tòa núi nhỏ cồng kênh trên đài duyệt binh bên sông Quảng Lăng. Quá nhiều người quá nhiều chuyện, chợt lóe rồi biến mất, chẳng biết tại sao, nhân sinh đến rồi, ngoại trừ cảm thấy có lỗi với lão cha Từ Kiêu cưng chiều mình, không thể tiếp nhận trọng trách ba mươi vạn thiết ky từ trên tay ông, không thể làm cho bả vai ông thoải mái một chút, cuối cùng, chỉ là nhớ tới lúm đồng tiên của một nữ tử, hắn cùng nàng, tuy rằng lớn lên cùng nhau, nhưng không thể xưng là thanh mai trúc mã tình thơ ý hoạ được. Cả đời này của hắn bất quá cũng chỉ hai mươi năm, nhưng đã gặp qua đủ loại nữ tử, ước chừng thật sự đúng là như câu nói chuẩn xác của đại nha hoàn khoai lang kia: Nhìn như đa tình nhưng kì thực vô tình. Rất là lạnh bạc, để ý qua rất nhiều nữ tử, nhưng tựa hồ ai cũng có thể buông xuống được, duy chỉ có nàng, mặc kệ là ba năm lang bạc kỳ hồ sống kiếp chó nhà có tang cùng lão Hoàng, hay là chuyến du ngoạn sau đó, cùng với chuyến đi Bắc Mãng này, hắn luôn luôn sẽ nhớ tới nàng, sau đó là nhẹ nhàng lo lắng.

Nếu như người trong thiên hạ biết được Từ Phượng Niên đã lấy được quyền thừa kế tước vị trong tay nhưng vẫn một mình đi đến Bắc Mãng, nhất định sẽ cười to vị thế tử điện hạ này ăn no rửng mỡ, đang yên đang lành không làm thế tử lại đi liều mạng làm cái gì? Lão cha ngươi năm đó ngựa đạp giang hồ, sớm đã chứng minh giang hồ có đặc sắc hơn nữa thì ở trước mặt thiết ky, cũng chỉ có phần phủ phục thần phục rồi mà. Ngươi thành thật chờ Bắc Lương Vương chết già, rồi mặc bộ mãng bào phiên vương hoa quý đến cực điểm kia vào là được, cớ sao không làm? Cho dù khắp thiên hạ đều rõ ràng là có Trân Chi Báo như cái gai nhọn nghẹn ở cổ họng kia thì tám chín phần mười là tranh đoạt không lại, nhưng Từ Phượng Niên ngươi mắt nhắm mắt mở thì bất quá cũng chỉ là bàng quan với quân quyền thôi, Bắc Lương Vương là Bắc Lương Vương, Bạch Y Chiến Tiên là Bạch Y Chiến Tiên, một người ngồi Bắc Lương, một người ngồi biên cảnh, phân biệt rõ ràng, nước giếng không phạm nước sông, là cũng đã đủ lừng lẫy để cho người ta thèm nhỏ dãi rồi. Đừng không biết đủ, cũng đừng không biết tự lượng sức mình, chẳng cần biết thế tử điện hạ tố tụ tàng kim hay là một cái bao cỏ, cho dù có đến Bắc Lương quân rồi tích góp quân công từng tí một nhiều hơn nữa, nhưng mà ngươi có thể khiêu chiến với Trân Bạch Y vô song nổi lên từ trong Xuân Thu đại chiến sao? Ngươi có thể làm ra hành động vĩ đại bức tử binh Thánh Diệp Bạch Quỳ sao? Ngươi có thể có mấy năm thời gian để chế tạo một quân đội dòng chính ở dưới mí mắt Trần Chi Báo sao? Lui một vạn bước mà nói, Trần Chi Báo một thương đâm chết đại tông sư Vương Tú từng nổi danh, cùng Lý Thuần Cương, Phong Đô lục bào và phù tướng hồng giáp, Từ Phượng Niên ngươi có tư cách gì cùng hắn thi đấu trên đài cao? Toàn bộ vương triều Ly Dương, không có ai xem trọng mà nghĩ rằng Từ Phượng Niên có thể khống chế ba mươi vạn thiết ky hùng giáp của thiên hạ giống như Bắc Lương Vương được, nói nhiều đến mức cũng cảm thấy buồn cười, đây tựa hồ cũng là căn nguyên của việc vị nam nhân trung niên ở kinh thành Thái An kia cứ để mặc cho tên đích trưởng tử phiên vương này làm ẩu.

Một người thống trị vương triều xuân thu lớn như thế, lại không có một người trẻ tuổi nào được vị cửu ngũ chí tôn kia nhớ thương như vậy.

Hai ngón tay Từ Phượng Niên run rẩy, buộc lại nút tóc đã có chút nới lỏng.

Đêm đó, Từ Kiêu từng nói, Phượng Niên, nếu ngươi chết ở Bắc Mãng, sau này Bắc Lương sẽ giao cho Trần Chi Báo. Quân Bắc Lương đổi đường đổi lối, chuyện này đối với Từ Kiêu ta mà nói, không tính là gì, nhưng ngươi đã chết, lão cha này chỉ có thể giống như mẹ ngươi năm đó mà một mình đi vào hoàng cung, không thể báo thù.

Từ Phượng Niên lúc ấy nói đùa, ngươi làm cha, thật sự là uất ức, nếu đứa con không chịu thua kém như ta mà chết ở Bắc Mãng, phải có bao nhiêu khí phách để ngươi dẫn thiết ky Bắc Lương nghiền ép thẳng đến vương đình Bắc Mãng đây?

Từ Kiêu trâm mặc hồi lâu, cuối cùng khẽ cười nói ngược lại lão cha ta đây cũng muốn, cũng sẽ làm như vậy, nhưng mà chỉ sợ ngươi chết thật, nên mới nói mấy lời đau lòng gạt ngươi mà thôi. Từ gia ta có ba mươi vạn thiết ky, như thế nào cũng phải đánh tan một nửa quốc lực mà Bắc Mãng tích góp trong ba mươi năm, chuyện khí phách như vậy, lão cha ta mà tới làm, làm sao so được với ngươi tới làm được? Từ Phượng Niên cười nói có thể không chết đương nhiên không nỡ chết, người tóc bạc tiễn người tóc đen, ngẫm lại liền nghẹn khuất.

Lần này Từ Kiêu chưa bao giờ đánh đứa con trai cũng đã tát một cái vào đầu Từ Phượng Niên, đại tướng quân không tin quỷ thân này thế mà lại liên tiếp xì vài tiếng, cười mắng nói đừng nói lời xúi quẩy. Sau đó lầm bầm lầu bầu rằng "đồng ngôn vô ky"* nhiều lần.

(* có nghĩa là trẻ con hồn nhiên, nói lời thành thật, kể cả khi nói điều xui xẻo cũng không cần phải thấy bị xúc phạm. Nó cũng được dùng để chế giễu khi thấy người nào đó nói năng lố bịch như là trẻ con)

Từ Phượng Niên bất đắc dĩ trả lời rằng mình đã cập quan rồi, còn cái gì mà đồng ngôn vô ky chứ.

Từ Kiêu lắc lắc đầu, không nói thêm gì nữa.

Từ Phượng Niên nhắm mắt lại, hai tay khoác lên Xuân Lôi, hơi hiểu ra được một số chuyện, vì sao đến giờ Từ Kiêu còn thích may giày như một lão nông? Hiên Viên Kính thành vốn nên giống như Trương Cự Lộc kinh lược thiên hạ, kém cỏi nhất cũng có thể gần sát với Tuân Bình, nhưng một nhà ba người lại bị chính mình chặn ở ngoài cửa, họ Hiên Viên bị chặn ở trên Huy Sơn, cho dù nhất cử trở thành Nho thánh, vẫn là chưa từng bước ra nửa bước kia. Cưỡi trâu cuối cùng vẫn xuống núi, nhưng loại xuống núi này cùng ở trên núi lại có khác gì nhau? Lý lão đầu mặc áo da dê mười sáu tuổi Kim Cương, mười chín tuổi chỉ Huyền, hai mươi bốn tuổi đạt Thiên Tượng, vì sao sau khi cụt tay vẫn làm lục bào nhi năm đó của lão ở quỷ môn quan trên sông, cười mấy tiếng một phi kiếm?

Nói đến cùng, đều là một chữ.

Từ Phượng Niên nghĩ đến lúm đồng tiền của nàng, lắc lư đứng lên.

Cho dù hắn không thừa nhận, thì cũng biết rõ mình thích nàng. Không thích, làm sao có thể nhìn ngắm nhiều năm như vậy, hơn nữa lúc nào cũng ngắm hoài không chán ?

Chỉ là không biết, hóa ra là thích đến như thế.

Nếu thích, lại không thể nói ra miệng, vậy cũng đừng chết ở chỗ này!

Từ Phượng Niên mở mắt ra, lấy tay áo lau máu, cười cười hô một tiếng: "Khương Nê! Lão tử thích ngươi!" Thác Bạt Xuân Chuẩn cười lạnh không ngừng, chẳng qua lại một lần nữa cười không nổi.

Một nữ tử trẻ tuổi ngự kiếm mà đến, sau lưng có nho sĩ áo xanh bước nhẹ lăng ba, tiêu dao đạp không theo sát.

Nữ tử đứng trên một thanh trường kiếm, lơ lửng trước người tên gia hỏa thân hãm nơi phải chết kia.

Nàng trừng mắt cả giận nói: "Kêu tên ta làm gì? Không biết xấu hổi"

Cầu đề cử!
Bình Luận (0)
Comment