Chương 161: Kim qua thiết mã vào mộng (2)
Chương 161: Kim qua thiết mã vào mộng (2)Chương 161: Kim qua thiết mã vào mộng (2)
Từ Phượng Niên hiểu ý cười: "Khuê nữ giống Phùng lão ca hay là giống chị dâu nhiều hơn? Nếu giống Phùng lão ca nhiều một chút, thì quả thật là phải chuẩn bị đồ cưới nhiều hơn chút."
Phùng Sơn Lĩnh sửng sốt một chút, sau đó cười ha ha: "Lời này của Từ công tử rất thành thật, lão Phùng thích nghe, hắc, thật đúng đừng nói, cũng may là khuê nữ kia ngoại trừ ánh mắt là giống kẻ làm cha là ta ra, thì đều giống mẫu thân nàng, về sau tìm một gia đình tốt môn đăng hộ đối hẳn là không tính là quá khó khăn."
Từ Phượng Niên trêu ghẹo nói: "Đáng tiếc là ta đã hơi lớn tuổi một chút, nếu không sẽ có thể bám vào làm thân thích với Phùng lão ca, nhận làm cha vợ gì gì đó."
Phùng Sơn Lĩnh nghiêm trang nói: "Đừng nghĩ đến việc đó, trước kia khi khuê nữ nhà ta mười ba mười bốn tuổi, tiểu vương bát đản nhà nào dám có ý xấu thì ta sẽ treo hắn lên trên cây mà đánh."
Nói xong, Phùng Sơn Lĩnh tự mình cười rộ lên, sau đó không quên chắp tay tạ lỗi Từ Phượng Niên.
Từ Phượng Niên gật đầu nói: "Con rể là đứa nửa con trai của mẹ vợ, càng nhìn càng thuận mắt, nhưng mà cũng là nửa kẻ địch của cha vợ, là kẻ đi trộm trộm đi cô nương nhà mình, cha ta đã nói lão hận không thể khiến cho hai tỷ tỷ của ta cả đời này đừng gả ra ngoài, gả ra ngoài làm cái gì, khuê nữ vất vả lắm mới nuôi lớn được giờ chẳng phải lại bị nam nhân khác không biết đau lòng khi dễ sao."
Phùng Sơn Lĩnh cười nói: "Đúng đúng đúng, trước kia ta cũng oán giận với vợ rằng lúc ấy khi mới tới cửa để cầu hôn, cha vợ luôn trừng mắt dựng mũi với ta, lúc này khi chính mình có khuê nữ, cuối cùng mới hiểu được."
Từ Phượng Niên nhìn tinh hà rực rỡ trên đỉnh đầu, lại nhìn về phía nam.
Phùng Sơn Lĩnh cảm thấy Từ công tử này hết sức thân cận, so với những tên thế gia tử như Lạc Trường Hà kia mà nói thì thuận mắt thoải mái hơn nhiều lắm. Những nhân vật kia, mặc dù ngoài sáng không kiêu ngạo, bình dị gần gũi, nhưng nói cho cùng vẫn là vẽ ra một cái ranh giới phân biệt rõ ràng với hắn cùng các huynh đệ. Thức thời đứng ở bên ngoài ranh giới này thì những đệ tử của đại tộc kia tự nhiên sẽ hòa hòa khí khí, khuôn mặt còn tươi cười, nếu mà không có mắt vượt qua ranh giới, thì có thể sẽ lật mặt. Những chừng mực này, thì loại võ phu kiếm cơm ăn trong tường của đại tộc môn như Phùng Sơn Lĩnh đều biết rõ ràng trong lòng, ngược lại vị công tử ca trước mắt này, có lẽ là do thành phần thương nhân nhiều hơn thân phận sĩ tộc, nên dễ tiếp cận hơn rất nhiều, cũng hợp với khẩu vị tính tình của Phùng Sơn Lĩnh, đáng giá kết giao. Về phần có thể thâm giao hay không, đương nhiên là phải đường xa mới có thể biết mã lực, Phùng Sơn Lĩnh cũng không phải là loại trẻ con ba tuổi, vừa quen là đã nhanh chóng móc tim móc phổi, tự coi đối phương là người có thể trở thành loại huynh đệ có thể đổi mạng kia.
Từ Phượng Niên tò mò hỏi: "Phùng lão ca sao lại rời khỏi quân Bắc Lương vậy?"
Phùng Sơn Lĩnh nhìn về phía mặt sông, thuận tay nhổ một bụi cỏ dại, thở dài nói: "Ta tòng quân muộn, không được đánh qua trận Xuân Thu đại chiến kia, trên đường Đại tướng quân đi Bắc Lương mới đầu quân, hai lão trong nhà cũng đã qua đời, không vướng bận gì, đã nghĩ tích góp từng tí quân công để mà quang diệu môn lâm (mang lại vinh quang cho tổ tiên và gia đình. ), về nhà viếng mộ kính rượu cho lão cha, chẳng phải cũng có thể thẳng lưng sao? Vận khí tốt, hơn nữa có chút man lực, tòng quân chưa được hai năm, liền trở thành một viên phách giương nỏ thủ, đi theo đại tướng quân cùng Bắc Lương quân một đường đánh tới Nam Kinh phủ ở Bắc Mãng, quả là thống khoái, giết man tử giết nhiều đến mắt lão tử ta đều đỏ lên, đến một lần kéo dây đạp nỏ mạnh đến gấy cả nỏ rồi mới ngây người không biết nên làm cái gì, thế là bị đô úy đại nhân tát một cái vào đầu, muốn ta cầm Bắc Lương đao giết vào. Khi đó cũng không quản được có phải là tham sống sợ chết gì đó hay không chỉ nghĩ là có thể giết một tên man tử thì sẽ không thiệt thòi, giết hai tên liên lãi một tên, giết thêm mấy tên nữa, lão tử có thể làm một tiểu úy. Không ngờ mới chạy theo các huynh đệ được mấy trăm bước, liền vấp phải một cái thi thể rôi ngã xuống như chó đớp cứt, cũng may sau khi đứng dậy thừa dịp dũng khí vẫn còn mà có thể đánh giết lung tung một trận, cuối cùng lại chém chết được hai tên man tử, sau mấy trận đại chiến, cũng không có cơ hội vọt vào trong chiến trận tự tay giết địch nữa, có Đại tướng quân cùng Trần tướng quân ở đấy, man tử Bắc Mãng căn bản cũng không có lực đánh trả, sau lại nghe nói Hoàng đế bệ hạ cũng ngự giá thân chinh hội hợp cùng Bắc Lương quân chúng ta. Ngay từ đầu ta cùng các huynh đệ đều rất cao hứng, về sau nữa, liền nghĩ mãi mà không ra, trận chiến này nói không đánh mà lại không đánh, hơn nữa Bắc Lương quân the mà lại muốn dẫn đầu rút về phía nam, Đại tướng quân cũng không nói gì, ta khi đó vẫn còn vô tri, chỉ cảm thấy là đã đầu quân sai người rồi, nên mới cùng rất nhiều huynh đệ cùng trốn ra ngoài, có mấy người làm mã tặc, nói Đại tướng quân không giết man tử thì bọn họ tới giết. Trên đường đi ta cùng một ít huynh đệ khác cũng đều tản đi, ai đi đường nấy, thế rồi gặp được một vị vợ lẽ của gia chủ La gia, ta nghĩ tốt xấu gì thì đây cũng là gia tộc từ Trung Nguyên đến, làm việc cho bọn họ cũng không tính là mất mặt, liền dừng chân lại, rất lâu về sau nghe La gia nói chuyện phiếm ta mới biết được rằng lúc trước là thiên tử Triệu gia hạ một đạo ngự chỉ, buộc đại tướng quân phải rút quân."
Phùng Sơn Lĩnh ném cỏ dại vào nước sông, vẻ mặt tiếc nuối nói: 'Những năm này buổi tối nằm ngủ, vẫn là vừa nghe được ngoài tường có tiếng vó ngựa thì sẽ bừng tỉnh, hoặc chính là nằm mơ, trong vô thức làm một cái lý ngư đả đỉnh *, đi nghĩ đến việc cầm đao ra trận."
(là một kỹ năng thể thao hoặc chuyển động cơ thể, được đặt tên vì trông giống như một con cá chép nhảy lên khỏi mặt nước, thường được sử dụng trong biểu diễn thể dục dụng cụ và võ thuật. Hành động được lấy từ hình ảnh một con cá chép nhảy lên khỏi mặt nước hoặc kéo thân trên mặt đất. )
Từ Phượng Niên muốn cười lại không cười nổi.
Hán tử xoa xoa hai má, lẩm bẩm: "Đã bị vợ oán giận không biết bao nhiêu lần, cơ mà xem ra đời này là sửa không được rồi."
Từ Phượng Niên thở dài một hơi, mím môi, im lặng không lên tiếng.
Bắc Lương có bao nhiêu lão tốt, kim qua thiết mã nhập mộng?